Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 57: Đế Quốc Hoa Hồng 12






Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Phòng họp lâm vào tĩnh lặng vi diệu, an tĩnh đến nỗi hô hấp cũng có thể nghe thấy.
Vài đạo ánh mắt cùng dừng ở trên một người, Lý Tra không rảnh lo những người khác, chỉ chăm chú đối diện với Sở Từ ngồi ở giữa bàn dài.
Sở Từ ánh mắt bình tĩnh, đôi mắt tối tăm như vực sâu không thấy đáy.
Cái liếc mắt này tựa hồ kích phát lên tính cách hung hăng trong xương cốt của hắn ta, Lý Tra oai oai khóe môi, cúi đầu, đang muốn ấn đồng ý, liền nghe thấy Sở Từ thanh âm rõ ràng: "Cự tuyệt."
Thấy Lý Tra không rõ nguyên do mà ngẩng đầu, Sở Từ chống cằm, lại lười nhác mà lặp lại một lần: "Cự tuyệt hắn.
Nhiệm vụ hiện tại của cậu không phải cùng hắn quyết đấu, mà là tiếp nhận trừng phạt."
"Đứng thẳng cũng xem là trừng phạt sao?"
Sở Từ cong đôi mắt lên: "Tôi nói đúng là đúng."
"Thuộc hạ hiểu rồi" Lý Tra đóng quang não.
Đứng thẳng theo tiêu chuẩn quân đội là chuyện yêu cầu học ngay khi hắn ta mới vừa vào ngũ.
Sau đó chức vị của hắn ta càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng không đứng đắn.
Nhưng hiện tại, hắn ta lại giống như một tiểu binh, quy quy củ củ, có nề nếp mà đứng thẳng, giơ lên tay, hướng Sở Từ kính lễ: "Ice Duy Nhĩ · Lý Tra tiếp thu trừng phạt của ngài."
[ Vì sao không cho hắn ta đi? ]
[ Ta còn đang muốn hỏi, vì cái gì hắn sẽ đột nhiên nổi điên đây.
] Sở Từ tản mạn mà quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
.
Truyện chính ở || .
O RG ||

[ Bởi vì hắn thấy ngài chạm vào hắn ta.
]
Sở Từ suy tư một giây, bừng tỉnh.
Cậu gõ tên Lý Tra kia một chút là bởi vì Lý Tra đưa ra kiến nghị làm cậu có chút tức giận, chỉ là không nghĩ tới chuyện này cũng có thể bị Augustus nhìn thấy.
[ Tên quỷ nhỏ này chiếm hữu thật mạnh.
]
[ Hắn đối với ngài dục vọng chiếm hữu vẫn luôn rất mạnh.
]
[ phải không, ] Sở Từ chậm rãi chớp mắt một chút: [ Là bởi vì hắn là Alpha, hay bởi vì hắn là mảnh nhỏ? ]
[ hai thứ đều có.
]
Sở Từ không tiếng động cười một chút, mặt khác vài người đang thương nghị cùng ngừng thanh âm, dùng ánh mắt hướng tới dò hỏi.
Sở Từ lắc đầu, trong thanh âm hàm chứa một chút ý cười: "Nghĩ đến một chút chuyện vui, không cần để ý."
"Ngày mai buổi sáng 9 giờ khai mạc thi đấu quân đoàn, sau khi quân đoàn tập hợp kết thúc là thi đấu cá nhân.
Quân đoàn thắng lợi đãi ngộ nâng cao một bậc, cá nhân chiến thắng, tự chính mình có thể lựa chọn khen thưởng." Quân đoàn trưởng đứng nhất đơn giản tổng kết một chút nội dung hội nghị, sau đó hỏi: "Còn có ai muốn kiến nghị không?"
Những người khác trả lời: "Không có."
"Vậy quyết định như vậy đi." Sở Từ giải quyết dứt khoát.
Hội nghị giải tán, Sở Từ đang muốn rời đi, quân đoàn trưởng đứng nhất ở phía sau cậu nói: "Gia chủ, có thể mời ngài cùng chúng tôi dùng bữa tối không?"
Sở Từ nghĩ nghĩ: "Có thể."
Bữa tối bình thường chỉ có tính chất cổ vũ trước khi thi đấu, cũng không chọn nơi đặc biệt, chỉ là ở nhà ăn nội bộ, đúng là vào giờ cơm, nhà ăn ngồi rất nhiều người, thời điểm bọn họ đi vào, đám người ồn ào huyên náo an tĩnh một giây, rồi sau đó lại phát ra hoan hô: "Gia chủ tới!"
Người bình thường rất ít có cơ hội nhìn thấy Sở Từ, giờ phút này nhìn thấy cậu, một đám người đều rất kích động.
Nếu không phải vài vị quân đoàn trưởng kín không kẽ hở mà vây quanh ở bên cạnh gia chủ, bọn họ đã sớm kìm nén không được tâm trạng kích động nhảy qua.

Chọn ăn ở nhà ăn là dụng ý tốt, rốt cuộc trước khi nhìn thấy gia chủ, có thể cực lớn mà khích lệ cảm xúc của binh lính, chỉ là đồng dạng cho việc này, một màn này cũng sẽ bị Augustus thấy.
Augustus không phải ở nhà ăn nhìn thấy, mà là đám người phấn khởi ghi lại video phát ở trên mạng nội bộ.
Augustus đang chọn lễ vật bồi tội với Sở Từ, nhắc nhở đứng đầu đột nhiên nhảy ra, hắn còn hoảng hốt một chút.
Hắn chỉ cài đặt một loại nhắc nhở đứng đầu, đó chính là tin tức cùng Sở Từ có quan hệ.
Augustus click mở video, âm thanh bối cảnh ồn ào đến thái quá, thường thường còn kèm theo cuồng loạn hưng phấn tru lên, người quay video đại khái quá kích động, hình ảnh vẫn luôn đong đưa, nhưng tuy là như thế, nó cũng không có thể ngăn trở đôi mắt cong lên của Sở Từ.
Đôi mắt màu đen, dù xinh đẹp như là ngọn lửa, không cần đối diện, cũng có thể cháy bỏng xuyên qua hết thảy chống cự tốn công vô ích.
Augustus rốt cuộc nhịn không được tâm tình bức thiết muốn nhìn thấy cậu, khép lại quang não, nhằm phía nhà ăn, hắn quá vội vàng, thậm chí đã quên có thể đi thang máy, vòng qua cầu thang một tầng một tầng chạy lên, nhưng có lẽ là hắn gần đây quá u oán, liên quan đến vận khí cũng giảm xuống, thời điểm chờ hắn đuổi tới nhà ăn, Sở Từ đã rời đi.
Augustus đứng ở chỉ còn lại có liêu xiêu mấy người, cảm giác đau đớn do chạy cấp tốc hậu tri hậu giác mà trồi lên, đâm vào hắn đến hô hấp đều phiếm đau.
Hắn phân không rõ chính mình là khi nào rời đi, trong đầu hỗn độn một mảnh, loại cảm giác bị Sở Từ vứt bỏ, hắn tựa hồ đã trải qua vô số lần.
Chờ hắn có lại ý thức, hắn đã xuất hiện ở trước cửa tầng cao nhất.
Augustus không ôm hy vọng mà nhẹ nhàng gõ gõ cửa, qua hồi lâu, liền ở thời điểm hắn cho rằng sẽ không có hồi âm, cửa bỗng nhiên mở ra.
Trong phòng ánh đèn ấm áp tản mạn khắp nơi, Augustus híp híp mắt, giống người du hành phiêu bạt bên ngoài, chợt thấy ánh đèn ở cố hương, thậm chí sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
Sở Từ nhướng mày: "Như thế nào, cậu choáng váng rồi à?"
Augustus quơ quơ đầu, ủy khuất mà gọi một tiếng: "Chủ nhân."
"Ừ?"
"Ngài đã lâu không quan tâm tôi" Augustus cẩn thận mà dắt tay cậu, thấy cậu không kháng cự, mới thêm chút sức, đem ngón tay của cậu gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay: "Ngài không để ý tới tôi, còn chạm vào đầu người khác, còn cùng người khác cùng nhau ăn cơm chiều."
Sở Từ nghe hắn từng cái kể lể, không khỏi cười rộ lên: "À......!Cậu đây là đang ghen?"
"Đúng" Augustus thẳng thắn thành khẩn mà nói: "Tôi chính là đang ghen, ngài sao có thể hướng người khác cười, tôi thật ghen ghét."
"Nhưng mà tôi là gia chủ của bọn họ" Sở Từ ôn nhu mà nói: "Augustus, cậu rõ ràng ý nghĩa của hai chữ này không?"
Augustus nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên đem cậu kéo vào trong lòng ngực, rầu rĩ mà nói: "Tôi hiểu."
Cho nên liền tính nghĩ làm sao có thể đem cậu giấu đi, cũng không thể nói cho cậu.
Muốn cậu chỉ đối với chính mình cười, muốn cho cậu chỉ nhìn chính mình.
Nhưng này đều là chuyện không có khả năng, trừ phi, trừ phi hắn......!
Trừ phi hắn so với Sở Từ càng mạnh hơn.
Augustus ôm chặt cậu, đem đầu vùi ở cổ cậu, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Để tôi ôm ngài nhiều một chút đi, chỉ một chút."
Quân đoàn tái hợp như cũ cử hành, vì thi đấu lần này, Đồ Lan tinh đã chuẩn bị lâu ngày, buổi sáng 7 giờ, các quân đoàn bộ đội tinh anh đóng quân bên ngoài trên chiến hạm từ từ rơi xuống đất, đội ngũ chín cánh quân ăn mặc chỉnh tề đứng ở sân, vô cớ sinh ra hơi thở túc sát.
Sở Từ đứng ở chỗ tối cao, pháo hoa tượng trưng mở màn, cùng với tiếng vang lớn pháo hoa nở rộ ở khung trời, chín đội ngũ nhanh chóng phân tán, tiến vào rừng cây đã chuẩn bị sẵn ở sân.
Bọn họ phải trải qua rừng cây, đại dương, sa mạc, vũ trụ cùng rất nhiều loại tác chiến ở các cảnh tượng khác nhau, chín đội ngũ có thể kết liên minh cũng có thể ngắm bắn người khác, chỉ cần cuối cùng thắng lợi, bọn họ có thể lựa chọn bất luận phương thức nào.
Quân đoàn tái hợp tốn thời gian rất lâu, Sở Từ cùng vài vị quân đoàn trưởng đi vào phòng hội nghị, ngồi xuống nhìn mỗi màn hình mini.
Đây đối với vài vị quân đoàn trưởng mà nói, coi như là chiến tranh không có khói thuốc súng, rốt cuộc các binh lính tham gia thi đấu trên vai còn khiêng huy chương đại diện cho từng người trong quân đoàn, bọn họ biểu hiện như thế nào, sẽ trực tiếp ảnh hưởng Sở Từ phán quyết với quân đoàn.
Sở Từ phảng phất giống như không có nhận thấy được sóng ngầm mãnh liệt, ý cười doanh doanh mà nhìn màn hình, nhận thấy được tầm mắt khẩn trương của vài vị quân đoàn trưởng, cậu nhẹ nhàng nói một tiếng: "Không cần khẩn trương, các quân đoàn biểu hiện rất tốt."
Đây không phải là một câu an ủi khách sáo, mà là lời nói thật, quân đoàn của cậu ở vũ trụ rộng lớn thế lực vốn chính là tồn tại số một số hai, bằng không cũng không thể thay cậu đánh hạ nhiều địa bàn như vậy, xếp hạng bên trong chỉ là dùng để kích thích huấn luyện mà thôi.
Nhưng mà một câu như vậy không thể trấn an tâm trạng của vài vị quân đoàn trưởng, bọn họ muốn không phải là đối xử bình đẳng, mà là độc nhất vô nhị.
Không khí khẩn trương bởi vì những lời này không giảm mà còn tăng, Sở Từ bất đắc dĩ mà cong mắt lên, lựa chọn tạm thời rời khỏi phòng hội nghị, làm nhóm Alpha tranh cường háo thắng này bình tĩnh một chút.
Bọn họ không tự giác phóng xuất ra một chút tin tức tố, là tin tức tố tượng trưng địch ý cùng chiến ý của Alpha, chỉ là chiến ý tới phản ứng cao nhất định của bản năng, dù không phải cố ý, nhưng vẫn như cũ làm Sở Từ không quá thoải mái.
Ra cửa, Augustus cũng đồng dạng ăn mặc quân trang chính thức đứng ở một bên, hắn vốn nên vẫn luôn canh giữ ở phía sau Sở Từ, chỉ là hắn đối với đám Alpha trong phòng địch ý còn chưa biến mất.
Sở Từ cảm thấy, lấy loại trạng thái hiện tại này của hắn, nếu để hắn đi vào, chỉ sợ không tốt sẽ đánh nhau.
Chuyện này, cậu thật sự không muốn xem tình địch đánh nhau.

Sở Từ liếc nhìn con sói con khắp đôi mắt đều lộ ra ủy khuất, đuôi mắt hơi cong.
Người vờn chung cậu quá nhiều, cậu vươn tay, lặng lẽ nhéo nhéo đầu ngón tay của Augustus "Lại ghen tị?"
Va chạm thân mật lại ngắn ngủi, lại cực đại thỏa mãn thâm trầm trong lòng Augustus, dục vọng chiếm hữu không thể nói.
Hắn rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ngài muốn đi đâu?"
"Tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí," Sở Từ cười nói: "Cậu đi cùng tôi?"
Augustus trả lời: "Vinh hạnh của tôi."
Đồ Lan tinh là một tinh cầu theo tiêu chuẩn máy móc, theo hướng khoa học kỹ thuật đồng thời phải bỏ đi rất nhiều thứ tự nhiên để trang trí, quỹ đạo hư cấu cũng làm hoa tươi không thể sinh trưởng.
Nhưng đây không có nghĩa những loại hoa mềm mại tại đây biến mất.
Trên thực tế, các hộ gia đình đại đa số ở Đồ Lan tinh đều sẽ ở trên ban công trồng vài loại hoa cỏ, những nhan sắc sặc sỡ đó chạy dài không dứt, chiếu lên kiến trúc lạnh băng cũng trở thành ngũ thải ban lan.
Sở Từ tiếp nhận hoa hồng người khác mới vừa bẻ còn mang theo bọt nước, cười rộ lên: "Cảm ơn."
"Không, không cần khách khí." Cô gái ngượng ngùng mà vẫy vẫy tay, trời mới biết cô sao lại may mắn như vậy, thời điểm tưới hoa hằng ngày vừa lúc thấy gia chủ đi ngang qua, vì thế trước khi đầu óc cô phản ứng lại, tay cô đã không tự chủ được bẻ đóa hồng lớn đẹp nhất trong nhà, tặng đi: "Ngài thích là tốt rồi."
"Nó rất xinh đẹp, tôi rất thích." Sở Từ ý cười doanh doanh mà nói: "Chúng tôi phải đi, hẹn gặp lại, cô gái nhỏ đáng yêu."
"A......!Gặp lại sau." Cô gái có chút buồn bã mà nhìn bóng dáng gia chủ dần dần đi xa, nếu có thể nói, thật hy vọng gia chủ có thể dừng lại thêm một chút.
Cho dù nói không được, có thể nhìn cậu nhiều thêm vài lần, cũng đã tốt lắm rồi.
Ngay thời điểm khi cô ôm mặt nhìn gia chủ rời đi, chàng trai trước sau trầm mặc không nói đi theo phía sau gia chủ bỗng nhiên quay đầu, khinh phiêu phiêu nhìn cô một cái.
Cô gái nhịn không được rùng mình một cái, là ảo giác sao, luôn cảm thấy chàng trai nhìn như hộ vệ của gia chủ, giống như đang cảnh cáo cô?
"Không được hù dọa phái nữ." Sở Từ tuy rằng không thấy Augustus, nhưng cũng có thể đoán ra hắn suy nghĩ cái gì.
Đây là sói con từ thành phố ngầm ra ngoài thế giới không có bất luận dạy bảo gì, đối với hắn mà nói chỉ có kẻ địch cùng cậu là khác nhau, sẽ không biết cái gì gọi là thân sĩ.
Augustus mắt cũng không chớp: "Tôi không có."
Sở Từ lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn, khóe môi hơi câu: "Thật sự không có?"
Augustus: "Thật sự."
Sở Từ chung quy là gia chủ vạn người chú ý, thời gian có thể ở bên ngoài tự do tự tại đi chuyển chỉ có ngắn ngủi như vậy trong chốc lát, thời gian chỉ nói mấy câu như vậy, người chung quanh cậu liền càng ngày càng nhiều, dần dần có xu thế đem cậu vây quanh.
"Mang tôi chạy trốn đi, Augustus," Sở Từ ôn nhu mà đem hoa hồng nhét vào vạt áo Augustus, nhẹ giọng nói: "Cắt đuôi bọn họ, tôi liền tha thứ chuyện cậu nói dối tôi vừa rồi."
- -------------------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.