Phượng Họa Phong Vân

Chương 270: Đáng Thương





Cũng không biết là câu nói của nàng đây là đang khen mặt nạ nam hài xinh đẹp đâu, vẫn là khen khuôn mặt phía dưới lớp mặt nạ của nam hài xinh đẹp đâu.
Chỉ biết, nam hài đột nhiên bị hành động cùng câu nói của nàng làm cho thân thể cứng đờ một tư thế, tùy ý bàn tay nhỏ của nàng sờ loạn trên mặt nạ của hắn.
Còn hai bóng đen nghe thấy lời nói, trong đầu bất giác hiện lên một câu đồng ngôn vô kỵ nhưng nhìn thấy hành động của nữ hài, cũng không thể dùng hai chữ vô kỵ để giải thích, mà phải nói là tiểu nữ hài này quá to gan hảo sao.
Hai bóng đen lặng lẽ rời đi mắt, trong lòng thay nữ hài điểm một cây nến, cầu mong nàng chết trong tay nam hài sẽ không quá thảm.
Mặc dù ban đầu bọn hắn cũng muốn giết nàng nhưng chết trong tay một trong hai người bọn hắn cũng tốt hơn chết trong tay nam hài, ít nhất chết trong tay bọn hắn tiểu nữ hài cũng được toàn thây.
Còn nếu chết trong tay nam hài thì bọn hắn không chắc, dù sao thì thi thể sau đó cũng không quá mỹ là được, có thể dùng huyết tinh khủng bố để hình dung.
Mới nghĩ đến đây thôi, một loạt tử trạng của những kẻ bị nam hài đích thân động thủ xuất hiện trong đầu bọn hắn, làm bọn hắn đánh một cái rùng mình, không rét mà run.

Bọn họ thật sự sợ thủ đoạn của nam hài kia, cho dù hắn nhìn qua chỉ là một đứa trẻ tám tuổi.
Mặc cho bên này, hai bóng đen trong đầu xuất hiện những ý tưởng, hình ảnh đáng sợ gì, ở đằng kia, nam hài vẫn để mặc tay nhỏ của tiểu nữ hài tác loạn trên mặt nạ của bản thân, cũng không có ý ngăn cản, để cho nàng mặc sức sờ.
Sau một hồi sờ loạn, có lẽ là sờ đủ rồi, tiểu nữ hài thu hồi bàn tay nhỏ, xoay người, cúi đầu nhìn mặt đất, đưa lưng lại với nam hài.
Từ sau nhìn lại sẽ thấy bóng dáng của nàng hảo đáng thương.
Hàn Băng Vô Tình quay lưng lại với nam hài không phải vì bày cho hắn xem bộ dáng này mà mà là đang nghĩ cách rời khỏi nơi này an toàn.
Phía trước nàng, hai bóng đen kia đứng quay lưng lại phía nàng, đằng sau thì có một nam hài thân phận không nhỏ hơn nữa từ trên người hắn lại cho nàng một loại rất nguy hiểm cảm giác.
Tất cả các tế bào trên người nàng đều đang kêu gào nàng phải tránh xa người này càng sớm càng tốt nếu không chắc chắn sẽ hối hận.
Chính là, nhìn đôi chân ngắn của bản thân, Hàn Băng Vô Tình không chắn bản thân có thể chạy trốn được a.

Nàng có chút buồn rầu suy nghĩ.
Nhìn tấm lưng nhỏ bé của tiểu nữ hài có điểm đáng thương duyên cớ, khóe môi nam hài hơi cong, mang theo điểm cứng đờ có lẽ là do chưa bao giờ cười.
Hắn trong lòng bỗng dưng xuất nổi lên tâm tư trêu đùa nàng càng sâu.
Hắn đi đến sát bên người nàng, một thanh âm cũng không phát ra, chậm rãi thấp xuống thân mình, cúi xuống gần cổ nữ hài, sát bên tai nàng lên tiếng.
Nhìn bộ dáng ngươi thật đáng thương, cần ca ca giúp gì sao?
Giọng nói nam hài vang lên bên tai, nhiệt khí hắn thở ra cùng với vài sợi mặc phát rơi xuống làm cổ Hàn Băng Vô Tình hơi ngứa.
Khi nam hài đến gần, nàng đã có điều cảm giác nhưng nàng cũng không hành động mà chờ xem nam hài này muốn làm gì.
Nghe hắn dùng giọng điệu như muốn lừa gạt tiểu hài tử sói xám, nàng không khỏi rớt da gà đầy đất.
Đáng thương?
Đây là đang nói bộ dạng này sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.