Phượng Họa Phong Vân

Chương 229: Cùng Tộc





Trên một thân cây, một thành viên Ẩn Tinh dùng khẩu hình đối với nữ tử dưới gốc cây giao lưu.
"Chờ ta hiệu lệnh liền ngay lập tức động thủ."
Ẩn Tình dùng khẩu hình đối với sáu người còn lại nói.
Ma tộc nam tử đi đến trước mặt Điệp Mục, mũi kiếm chỉ thẳng cổ họng hắn, đưa ra lời nói uy hiếp.
"Các ngươi nếu còn không ra, ta sẽ giết hắn."
Nghe được lời này, bảy người của phân bộ Ẩn Vệ sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới hắn lại muốn dùng tính mạng của Điệp Mục ép bọn hắn ra mặt.
Có chút ngoài ý muốn nhưng không sao, vẫn nằm trong một số phương án giải quyết bọn họ đã vạch ra.
Ẩn Tình đối sáu người khác nháy mắt, thay đổi một phần kế hoạch ban đầu.
Sau khi lời của nam tử ma tộc vừa dứt không lâu, một tiếng cười từ bốn phương tám hướng truyền đến, giọng nói của cả nam lẫn nữ.
"Ngươi muốn giết hắn liền tùy tiện, mục đích của bọn ta là đám ma tộc các ngươi.

Nếu ngươi đã nói bọn ta là chuột nhắt thì trước khi tóm được các ngươi, chúng ta làm gì có chuyện bại lộ đạo lý."
Lời nói này vừa dứt, xung quanh trở lại yên tĩnh nhưng nam tử ma tộc biết bọn hắn có lẽ đã bị một đám nhân loại không rõ thực, không rõ số lượng bao vây.
Bọn hắn đuổi giết nhân tộc một nam một nữ đến nơi này không nghĩ tới lại rơi vào vòng vây của một đám nhân loại khác.
Cái này chỉ đơn thuần là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau hay là một cái bẫy rập đã được thiết kế chặt chẽ chỉ chờ bọn chúng vào tròng và hai kẻ kia chỉ là mồi nhủ.
Đột nhiên, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, hắn nhớ đến một chi tiết mà hắn đã quên mất đó chính là lúc hắn muốn giết kẻ này đám người không lộ mặt kia đã ra tay ngăn cản.
Hắn có thể hay không cho rằng đám người này là cứu binh do nữ nhân kia tìm đến cứu nam nhân này, càng nghĩ càng có khả năng.
Ma tộc nam tử ánh mắt lập lòe, là bẫy rập vẫn là viện binh, hắn chỉ cần thử một lần là biết.
Dù sao kẻ này đã biết được kế hoạch của bọn hắn, sớm hay muộn cũng phải chết dùng để thử đám người kia cũng không sao.
Còn cả nữ nhân kia cũng nhất định phải tìm được diệt khẩu.

"Hừ! Đáng tiếc đám người đó không phải đến cứu ngươi, muốn trách thì hãy ngươi chính mình đã biết quá nhiều."
Ma tộc nam tử vung kiếm hướng đầu Điệp Mục chặt tới.
Keng!
Thanh kiếm trên tay nam tử ma tộc lại một lần nữa rơi xuống đất, hắn nhìn thấy trên thân cây gần đó có một loại nhỏ phi đao, chuôi đao vẫn còn run rẩy.
Hai bóng người từ phía rừng cây bước ra, một người kẻ mặc áo choàng đen từ đầu đến chân, một nữ tử lam y bước ra.
"Các ngươi lại là kẻ nào?"
Nam tử ma tộc một lần nữa bị đánh bay kiếm, khuôn mặt có nét âm nhu vặn vẹo tràn đầy dữ tợn.
Nữ tử mở hai mắt, đồng tử huyết sắc thông thấu như hồng bảo thạch kết hợp với thanh lệ dung nhan làm thành một màn đánh sâu thị giác mỹ.
"Cùng tộc?"
Nữ tử môi đỏ khẽ mở phun ra hai chữ nhưng đôi mắt tiêu chí kia cùng với lời này của nàng đã thể hiện thân phận của người tới, hai người họ cũng là ma tộc.
"Lại? Các ngươi gặp kẻ nào sao?"
Phía sau lưng nữ tử, kẻ mặc áo choàng lên tiếng, giọng nói khàn đặc khó phân nam nữ nhưng khí thế lại chấn nhiếp đám ma tộc trước mắt.
"Đại...đại...vị đại nhân này cùng tiểu thư không biết xứng hô thế nào.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.