Phượng Họa Phong Vân

Chương 215: Có Thể Lừa Bao Nhiêu





"Chờ thời cơ đến, tất cả mọi chuyện Trường Phong ngươi cũng sẽ biết nhưng nếu lúc này ta nói ra đối với ngươi, ta và nàng đều không phải là chuyện tốt." Ôn Cẩn Ngọc trong giọng nói ôn lại tràn bất đắc dĩ.
Quân Trường Phong nghe được lời nói này của hắn bất giác cảm thấy bản thân thật tùy hứng vì sao lại bỗng dưng vô cớ gây rối đâu?
Lắc đầu lại bỏ suy nghĩ đáng sợ này, hắn khéo môi hiện lên một nụ cười, suýt nữa thì bị mấy lời nói của hắn lừa dối qua đi.
Rõ ràng người chiếm lý là hắn vậy mà nhìn một bộ suy yếu, tùy thời liền có thể tắc thở bộ dáng của Ôn Cẩn Ngọc, những lời hắn sắp muốn nói lại đành phải ngạnh sinh sinh nuốt xuống.
Thấy bạch y nam tử một bộ hít vào thì nhiều, thở ra thì ít giống như sắp hấp hối bộ dáng, Quân Trường Phong mới nhớ ra điều gì, lấy ra một bình nhỏ màu hồng nhạt.
Cũng không biết thứ tiểu mỹ nhân cho lúc này dùng còn có tác dụng hay không nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Quân Trường Phong đưa bình đến gần Ôn Cẩn Ngọc, mở ra nắp chai.
Một làn khí mắt thường khó có thể nhìn thấy lan tỏa ra trong không khí tập trung chui vào người bạch y nam tử.
Sau khi mở nắp lọ, Quân Trường Phong đánh một cái rùng mình, hắn cảm thấy xung quanh có điểm lạnh lẽo.

Nhìn lại nam tử trên giường, tuy ngực không mấy phập phồng, hô hấp có điểm suy yếu nhưng nhìn chung cũng khác ổn định.
Xem ra đồ vật trong lọ cũng có vài phần hữu ích chỉ không biết nó là thứ gì.
Tạm thời giải quyết xong vấn đề của bạch y nam tử, Quân Trường Phong bắt đầu hướng chủ ý lên đồ vật
trong của Hàn Băng Vô Tình.
Cũng không biết thứ đồ chơi này tiểu mỹ nhân còn bao nhiêu, hắn có thể lừa được bao nhiêu từ tay nàng.
Đang nấu cơm lúc này, bạch y thiếu nữ bỗng nhiên đánh một cái hắt xì.
Nàng sờ trên tay nhẫn trữ vật, chẳng lẽ có kẻ nào đang dòm ngó đồ vật của nàng.
Làm xong cuối cùng một đạo đồ ăn, Hàn Băng Vô Tình cùng Vân Khinh mang ra bày trên một chiếc bàn đá bên dưới một cây nguyệt quế trong viện.
Hai người cùng nhau ngồi xuống im lặng dùng bữa, hình ảnh vô cùng hài hòa.

Đêm nay, trăng rất sáng cũng rất tròn.
Ánh trăng xuyên qua tán cây chiếu xuống tinh tinh điểm điểm nhỏ vụn quang mang làm Nguyệt Hoa viện càng thêm tương xứng với cái tên của nó.
Sáng hôm sau, một chiếc xa giá thu hút sự chú ý của mọi người xuất hiện trước cửa Nhiếp Chính Vương phủ nhưng không một kẻ nào dám lại gần.
Vừa nhìn là biết kẻ có thể sở hữu chiếc xa giá một là có tiền, hai là có quyền, ba là có thực lực cường đại nên mới rêu rao như vậy.
Nhìn bề ngoài là biết không dễ chọc, bọn họ chẳng lẽ không biết tránh xa sao?
Có một chiếc xa giá thu hút sự chú ý ngay trước cửa chính vương phủ, tin này nhanh chóng được truyền đến tai Phượng Kinh Hồng.
Vân Khinh không biết nghe ngóng được tin tức ở đâu cũng nói lại với Hàn Băng Vô Tình.
Nàng kêu Vân Khinh ở lại nơi này rồi chậm rãi đi đến cổng chính vương phủ.
Đến trước mặt xa giá, một cánh hoa tự động chuyển sang một bên nhường lối cho nàng đi vào rồi chiếc xa giá được kéo bay lên không.
Cảnh này được rất nhiều người nhìn thấy.
Bọn họ không hề chú ý đến chiếc xa giá kia nữa mà chuyển rời sự chú ý đến bạch y thiếu nữ bước ra từ Nhiếp Chính Vương phủ đã lên xa giá kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.