Phượng Họa Phong Vân

Chương 109: Lục Trúc Phỉ Thúy






Phải chăng tiểu nha đầu này là khắc tinh của hắn? Chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý có thể lần thứ hai gặp nàng, hắn xuất hiện rất nhiều lần đầu tiên.
Bất quá, như vậy lại vô cùng thú vị, không phải sao?
"Vậy ngươi có thể cho ta biết thứ này gọi là gì sao?" Nói rồi, Quân Trường Phong giơ lên chiếc có sóng sánh chất lỏng màu phỉ thúy.

"Lục Trúc Phỉ Thúy nhưỡng." Hàn Băng Vô Tình nhấp một ngụm trà nhỏ nói ra năm chữ.

Nghe xong câu trả lời của nàng, Quân Trường Phong nhìn chằm chằm vào chiếc bình mình đang cầm, bốn chữ Lục Trúc Phỉ Thúy thật sâu kích thích hắn.
Lục Trúc Phỉ Thúy này không phải Lục Trúc Phỉ Thúy mà hắn nghĩ đến kia chứ?
"Không biết Lục Trúc Phỉ Thúy này là...?" Quân Trường Phong ngập ngừng hỏi.

"Thứ này dùng loại trúc màu phỉ thúy chỉ có sáu đốt nhưỡng ra." Hàn Băng Vô Tình trả lời rồi hỏi lại :"Có vấn đề gì sao?"
Nghe nàng trả lời, Quân Trường Phong hít một ngụm khí lạnh, Lục Trúc Phỉ Thúy a, đó là Lục Trúc Phỉ Thúy a.
Thứ này hắn trăm công tìm kiếm ở nơi này bị nàng dùng để nhưỡng rượu.
Lục Trúc Phỉ Thúy là loại dược liệu vô cùng quý hiếm lại thưa thớt mọc dưới nước, cả cây trúc chỉ có sáu đốt màu phỉ thúy, rất khó bắt gặp.
Dùng nó luyện Thanh Linh đan có thể giúp tĩnh tâm tu luyện tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma.
Người tẩu hỏa ăn vào Thanh Linh Đan có thể bảo trì thanh tỉnh sáu canh giờ.
Thanh Linh Đan là thượng cổ đan phương hắn tình cờ có được, bây giờ có thể tìm thấy tìm thấy dược liệu quan trọng nhất sao?
Lúc này, Quân Trường Phong có chút kích động :"Lục Trúc Phỉ Thúy này ngươi còn sao?"
Lục Trúc Phỉ Thúy với hắn quan trọng như vậy sao? Hắn làm gì xúc động như vậy? Thứ này không phải ở dưới hồ nước cạnh căn nhà trúc của nàng có rất nhiều sao? Hàn Băng Vô Tình nghĩ.

"Ngươi cần thứ này làm gì sao?" Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt hỏi.

"Ta cần nó luyện Thanh Linh Đan, ngăn chặn dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma của bản thân." Quân Trường Phong tùy tiện trả lời.

Không ngờ hắn trông cà lơ phất phơ vậy mà lại thẳng thắn như vậy làm Hàn Băng Vô Tình có chút ngạc nhiên.
Nàng nhìn hắn rồi trả lời :"Trên người ta đã không còn."
"Vậy sao?" Quân Trường Phong khẽ cười, đáy mắt giấu đi một tia mất mát.

Nhìn nụ cười trên gương mặt yêu nghiệt của hắn, Hàn Băng Vô Tình khẽ nhíu mày, xác thật, hiện giờ trên nàng không hề còn thứ này nhưng dưới hồ bên cạnh nhà trúc của nàng còn rất nhiều a.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.