Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 92: Ba yêu cầu




Trong đầu Phượng Minh bỗng nảy sinh một ý tưởng kỳ quái. Hắn dùng ý niệm điều khiển một phần vu lực ra đầu ngón tay rồi bắn thẳng vào một thi thể nữ gần đó.
Thật không thể tưởng tượng nỗi, thi thể nữ vốn đã chết được ba trăm năm giờ bỗng nảy lên một cái, thở hắt nhẹ ra. Tuy nhiên sự việc chỉ kéo dài chưa đến một khắc, thi thể nữ kia lại trở về tư thế như cũ.
- Vu lực có thể khiến thi thể sống lại sao? Không đúng, hơi thở vừa rồi chứa đầy tử khí, rõ ràng không phải của sinh mệnh sống, nhưng theo khía cạnh nào đó thì đó vẫn là một dạng hô hấp. Nghe đồn Thi sơn có Khống Thi pháp biến thi thể trở thành khôi lỗi để chiến đấu. Ta phải nghiên cứu Khống Thi pháp này mới được.
Nghĩ là làm, Phượng Minh lần đầu tiên trở ra khỏi Vãng Sinh động sau ba ngày.
Ở cửa thông đạo dưới chân núi lúc này đang có rất đông các đệ tử tứ đại sơn đứng chờ sẵn. Bọn họ ai cũng háo hức nhìn về phía cửa động, xì xầm bàn tán xôn xao.
- Ngươi nói xem tên kia có phải đã chết rồi không, tận ba ngày mà hắn còn chưa trở ra.
- Theo ta là chết thật rồi. Những Dục Thi Nhân trước chỉ vào nửa ngày là phải chạy thục mạng ra ngoài ngay. Âm khí trong đó rất nặng, người bình thường sống không nổi thời gian dài.
- Đáng đời hắn, một kẻ gian lận không xứng tồn tại ở Nhất Niệm tông…
Đúng lúc này cửa thông đạo bật mở, Phượng Minh đi ra. Trông thấy một đám đông đen đệ tử đang sững sờ nhìn mình, hắn thoáng nhíu mày, sau đó ung dung rời đi. Nhìn sắc mặt hắn hết sức hồng nhuận không hề mất sức sống như những Dục Thi Nhân trước đây, đám đông đệ tử đều tỏ ra khó hiểu. Họ bất giác tự tách thành hai hàng để hắn rời đi.
- Hừ, mong ta chết lắm sao? Điệu Vong Vô Nguyệt, đẩy ta vào trong Vãng Sinh động ắt hẳn cũng có bàn tay của ngươi, xem ta tính sổ với ngươi thế nào!
Sau mấy canh giờ đi khắp Thi sơn dòm lui dòm tới thì Phượng Minh cũng tìm ra được nơi ở của Điệu Vong Vô Nguyệt. Đây là một động phủ gần với đỉnh núi nhất, diện tích thì khỏi nói vì rộng gấp trăm lần động phủ của Phượng Minh. Thậm chí không gian dư thừa đến mức đủ để Điệu Vong Vô Nguyệt bố trí một khu vườn nhỏ trồng toàn dược thảo quý hiếm. Phía trước cổng khu vườn có một con két màu đỏ trông rất bắt mắt, khi Phượng Minh vừa đến thì nó liền cất tiếng kêu inh ỏi:
- Nỗi sỉ nhục tông môn tới, nỗi sỉ nhục tông môn tới!
Phượng Minh ngẩn ra, rõ ràng hắn chưa tới đây bao giờ vậy mà con vẹt kia vừa nhìn đã biết mặt hắn. Chắc hẳn Điệu Vong Vô Nguyệt cho nó xem rất nhiều bức tranh về hắn, dạy nó gọi hắn là nỗi sỉ nhục.
Trong động phủ vẫn im lặng, mặc cho Phượng Minh gọi tên một lúc lâu cũng không thấy Điệu Vong Vô Nguyệt xuất hiện.
- Muốn tránh mặt ta sao? Phượng Minh ta một khi đã muốn gặp ai thì người đó đừng hòng tránh mặt!
Phượng Minh đoán rằng với sở thích yêu tiền như mạng của Điệu Vong Vô Nguyệt thì chắc chắn y sẽ dùng tiền tài để khoe mẽ tự sướng với con vẹt kia. Quả nhiên sau khi Phượng Minh lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch thì con vẹt liền kêu lên chói tai:
- Một linh thạch!
- Ngươi biết đếm linh thạch sao? Vậy ta cho ngươi đếm!
Phượng Minh cười lạnh, búng tay một cái, lập tức số linh thạch khổng lồ tuôn ra khỏi túi trữ vật của hắn, chất thành một núi trước mặt con vẹt.
- Hai linh thạch, ba, bốn, năm… sáu mươi vạn linh thạch! Phát tài, phát tài!
Con vẹt la lên inh ỏi, biểu tình hưng phấn đến cực độ:
- Bảy mươi, tám mươi, chín mươi, một trăm…
Con vẹt bước đi loạng choạng trên cổng tre của động phủ, sau đó ngã lăn ra, mông chổng lên trời:
- Một trăm vạn, ta ngất… Sư phụ hẳn không biết ta biển thủ số tiền này của Thi sơn, ha ha phát tài, ha ha phát tài…
Con vẹt như phát điên, vẫn giữ tư thế kỳ quái kia, miệng thì không ngừng la lớn.
Phượng Minh hơi kinh ngạc vì những câu vừa rồi, đang định tiến lại chỗ con vẹt thì một bóng đen đã nhanh như cắt lao ra từ trong động phủ chộp lấy con vẹt, nhét luôn vào vòng tay trữ vật.
- Con vẹt này, ngươi học ai mà bây giờ dám vu khống ta, tí nữa bổn Thi tử làm lẩu ngươi!
Điệu Vong Vô Nguyệt tức tối vỗ mạnh lên vòng tay trữ vật, mắt thì không ngừng liếc sang Phượng Minh, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.
Phượng Minh cười nhạt:
- Thi tử đại sư huynh, tiểu đệ đã tới Nhất Niệm tông hơn một tuần, đến bây giờ mới được gặp đại sư huynh. Vốn dĩ quan hệ chúng ta rất tốt mà, vì sao đại sư huynh lại không tới tìm tiểu đệ hàn huyên chứ?
Điệu Vong Vô Nguyệt lắp bắp:
- Cái gì hàn huyên? Ngươi bây giờ chỉ là một đệ tử nội môn thấp bé, vì sao ta phải chủ động tìm tới ngươi?
- Ồ?
Phượng Minh gật gù sau đó quay đầu đi, mắt như có như không liếc nhìn Điệu Vong Vô Nguyệt:
- Cũng đúng! Xem ra ta không nên quấy rầy Thi tử mà nên đi tới chỗ Ma tôn báo cáo chuyện Thi sơn bị mất một trăm vạn… Chắc hẳn dù không tin lời ta thì Ma tôn cũng sẽ nghi ngờ mà đi kiểm tra sơn khố lại.
- Ấy, Độc Cô huynh, là ta sai…
Mặt mũi Điệu Vong Vô Nguyệt trắng bệch khi nghe Phượng Minh nhắc tới mấy chữ “một trăm vạn”.
Phượng Minh cười cười:
- Ta không rõ thất công chúa hứa cho huynh bao nhiêu tiền, nhưng ta có thể cho huynh một trăm vạn ngay bây giờ, chỉ cần huynh giúp ta ba việc.
Điệu Vong Vô Nguyệt hít thở dồn dập, mắt liếc sang đống linh thạch đang chất cao như núi trong động phủ của mình. Tài phú đúng là thứ mà gã không cách nào từ chối, nhưng với lịch duyệt mấy trăm năm của mình, Điệu Vong Vô Nguyệt hiểu tài phú đi đôi với trách nhiệm, việc Phượng Minh nhờ vả mình sẽ rất khó.
- Ba việc gì? Ngươi đừng bảo ta đi hành thích Thái tử hay Ngụy Thư Diệp đấy nhé?
Phượng Minh lắc đầu:
- Tất nhiên không. Nếu huynh thấy việc nào không hợp lý thì có thể từ chối.
Lúc này Điệu Vong Vô Nguyệt mới an tâm, nhanh tay thu hết một trăm vạn linh thạch vào túi trữ vật, đoạn đằng hắng:
- Nói đi!
- Việc đầu tiên mà muốn nhờ huynh là đưa cho ta toàn bộ công pháp trong Tàng Thư các. Ta tìm hiểu thì biết những công pháp và sách này có ở trong Tàng Thư các, nhưng tùy theo tu vi mới được nhận. Nay ta muốn huynh đưa cho ta toàn bộ. Với thân phận Thi tử của huynh chắc không gặp mấy trở ngại đâu nhỉ?
Điệu Vong Vô Nguyệt nghe xong cau mày:
- Lấy cho ngươi luôn thì không thể. Quy định của Tàng Thư các là đệ tử phải đóng linh thạch để mượn tùy theo giá trị. Và thời hạn mượn lâu nhất của một cuốn sách không được quá một tháng.
Phượng Minh ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:
- Được! Ta cần toàn bộ công pháp của Tàng Thư các, và chỉ mượn bảy ngày, không làm khó huynh rồi chứ?
- Bảy ngày, ngươi đùa à? Chắc ngươi không biết tất cả sách của Tàng Thư các đều tồn tại cấm chế do chính sư phụ ta đặt ra để phòng ngừa việc sao chép. Nếu ngươi mang ý định đó trong đầu thì quên đi!
- Không sao, cho ta mượn bảy ngày là được. Linh thạch phát sinh bao nhiêu ta sẽ trả!
Thấy Phượng Minh nhất quyết như vậy, Điệu Vong Vô Nguyệt đành gật đầu. Dù sao gã không thấy có gì gian trá trong giao dịch này. Một trăm vạn là một con số quá lớn, bằng ngân sách của một núi trong một năm, lấy việc lặt vặt này mà được một trăm vạn quá hời rồi. Trong bảy ngày thì ai mà đọc hết số sách kia được chứ? Ngay cả bản thân hắn cũng phải mất tới ba năm mới đọc hết sách ở tầng dành cho Khai Nguyên cảnh.
- Thành giao, ngươi về Vãng Sinh động, ngay tối nay sẽ có người đem sách tới cho ngươi. Tiện thể ngươi có muốn thoát khỏi Vãng Sinh động không? Ta sẽ xem như đó là yêu cầu thứ hai?
Điệu Vong Vô Nguyệt cười nói. Phượng Minh giả vờ hừ lạnh:
- Mơ đi! Ta biết ngay ngươi chơi ta, bố trí đệ tử trong Thi sơn đi làm nhiệm vụ chỉ có ngươi làm được. Yêu cầu thứ hai này ta giữ lại, đến lúc thích hợp mới nói cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.