Phượng Giá

Chương 65: Tiên Ma (1)




Edit: Huyên

Sau khi trở về từ Mai hồ, Sở Đông Ly vẫn không nói gì, ôm tiểu khổng tước ngồi trước sân mà phát ngốc.

Đại khái là biết được tâm tình của chủ nhân không tốt nên nhóm mao cầu đều yên lặng dựa vào chân Sở Đông Ly, không dám kinh động đến Sở Đông Ly đang đi vào cõi thần tiên.
Trong hành lang
Khổng Tước đứng ở bên này nhìn về bên kia, ánh mắt lo lắng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Khổng Tước không quay đầu lại, hắn thấp giọng nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiểu Ly Tử thất hồn lạc phách như thế."
Đông Nam Phi ừ một tiếng, không trả lời.
Hồi lâu, Đông Nam Phi nói: "Đi vào ăn cơm đi, đồ ăn sắp lạnh rồi."
Nói xong, hắn ta muốn đi qua gọi Sở Đông Ly, nhưng bị Khổng Tước giữ chặt lại: "Đợi một lát đi, đồ ăn nguội thì hâm nóng."
Đông Nam Phi dừng bước, thuận thế ngồi trên lan can hành lang.
Hắn và Khổng Tước, một người yên tĩnh mà ngồi, một người yên tĩnh mà đứng, từ xa nhìn qua Sở Đông Ly ở trong viện.
Sắc trời dần dần tối lại, tựa như sắp mưa.
Sở Đông Ly sờ tiểu khổng tước, bỗng nhiên nói: "Mẹ ta hẳn rất xinh đẹp."
Tiểu khổng tước nói: "Tuyệt đối là như thế, Sở Sở xinh đẹp như thế, mẹ ngươi nhất định là tuyệt thế mỹ nhân."
Sở Đông Ly thở dài: "Không biết hiện tại người sống tốt không."
Tiểu khổng tước nói: "Sở Sở nhớ bà ấy, bà ấy cũng nhớ Sở Sở, cho nên có khả năng là sống không thể nào tốt được."
Bàn tay vuốt ve tiểu khổng tước dừng lại, Sở Đông Ly nói: "Kỳ thật vừa rồi ta rất muốn buộc Long Dật Vân nói ra nơi mẹ đang ở, chỉ là...."
Tiểu khổng tước nói: "Nhất định Long Dật Vân có chuẩn bị mà đến, ngươi đả thương hắn, đến lúc đó sẽ kết thù với toàn bộ Long tộc, tình cảnh của mẹ Sở Sở có thể sẽ càng thêm không tốt, tạm thời chịu ấm ức vì tương lai, đến khi cứu mẹ Sở Sở ra, ta sẽ giúp Sở Sở phá hủy Thủy Tinh Cung của lão Long Vương..... Ta rất không thích Long Dật Vân, đến lúc đó rút gân rồng của gã, rồi mới quăng những thứ này cho mấy lão phượng hoàng hay tìm ta gây phiền phức, để bọn họ và lão Long Vương cắn nhau, Sở Sở cảm thấy chủ ý này có tốt không?"
Sở Đông Ly nói: "Ta muốn rút gân hai con rồng, chúng ta một người giữ một cái, rồi mới nhổ hai cái lông phượng hoàng của mấy lão phượng hoàng đó mang về cắm trong bình hoa, mỗi ngày ngắm mà vui vẻ."
Tiểu khổng tước tán thành: "Vẫn là Sở Sở nghĩ chu đáo."
Nói xong, hai người đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.
....
Khổng Tước kéo cánh tay Đông Nam Phi, có hơi không cam tâm: "Tình cảm của Tiểu Ly Tử đối với Tạ Hi Tri còn sâu nặng hơn chúng ta."
Đông Nam Phi rút cánh tay của mình về, đứng lên, lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi không cảm thấy vui mừng cho hắn à?"
Yên lặng một lát, Khổng Tước nói thầm: "Đương nhiên ta cảm thấy vui mừng thay hắn rồi."
Vui mừng vì đã có người có thể đi vào trong lòng Sở Đông Ly, cũng vui mừng vì người kia cũng đặt Sở Đông Ly ở vị trí như vậy.
"Sở Đông Ly, ăn cơm thôi!" Đông Nam Phi hét to với Sở Đông Ly ở trong viện.
Hồng quang hiện lên, trong viện nhiều một chàng trai áo đỏ tuấn mỹ. Chàng trai áo đỏ phàn nàn: "Đông Nam Phi sao ngươi lại bỏ qua ta?"
Đông Nam Phi biết nghe lời phải bổ sung một câu: "Phượng hoàng hẹp hòi, ăn cơm thôi."
Tạ Hi Tri: "...."
Sở Đông Ly cười ha ha.
Trên bàn cơm, bốn tiểu hoa sen yêu giống chim sẻ mà hi hi ha ha.
Bầu không khí náo nhiệt hòa hợp làm Sở Đông Ly giật mình trong nháy mắt, tịch mịch cô đơn xa xôi lúc trước cũng sắp cìm vào dĩ vãng rồi.
Hắn ho một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: "Ta có việc muốn nói."
Bốn tiểu yêu tinh và Khổng Tước lập tức để đũa xuống, hồi hộp nhìn Sở Đông Ly.
Đông Nam Phi nhíu mày: "Ngươi muốn đi xa?"
Sở Đông Ly phiền muộn: "Sao ngươi lại nói lời ta muốn nói mất rồi."
Đông Nam Phi nói: "Bởi vì lời ngươi nói ta không thích nghe, nếu ta tự mình nói thì còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận."
Sở Đông Ly sửng sốt.
Bình thường Đông Nam Phi rất ít nói, Khổng Tước nói mười câu thì hắn ta mới nói một câu, Sở Đông Ly cho là thức thần này của mình đại khái liền chỉ biết quan tâm Khổng Tước có vận mệnh tương liên với hắn, không nghĩ tới...... Mặc dù câu nói kia của Đông Nam Phi có hơi cứng ngắc, nhưng trong lời lẽ lại chứa sự qua tâm lo lắng, trong lúc nhất thời làmSở Đông Ly thật sự trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Khổng Tước chỉ quan tâm một vấn đề: "Lần này Tiểu Ly Tử cần đi bao lâu? Sẽ còn......" trở về chứ?
Tạ Hi Tri: "Đại khái phải đi bảy tám ngày, chỉ là đi đào một gốc hoa mà thôi."
Khổng Tước thở dài một hơi.
Bốn tiểu yêu tinh hỏi: "Đào hoa gì?"
Tạ Hi Tri ra vẻ thần bí: "Dù sao cũng xinh đẹp như bốn tiểu yêu tinh các ngươi."
Bốn tiểu yêu tinh đều bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, lôi kéo Tạ Hi Tri hỏi: "Có thể mang về cho bọn đệ xem không?"
"Tu vi các ngươi quá thấp, không nhìn nổi." Bốn tiểu yêu tinh còn muốn hỏi tiếp nhưng Tạ Hi Tri lại bỏ qua đề tài này, không nói gì thêm.
Ăn cơm tối xong, Khổng Tước mang hai vò rượu nho ra, cầm hai cái chén lớn rồi kéo Sở Đông Ly đi ra sân uống rượu ngắm trăng.
Mặt trăng giấu ở sau tầng tầng mây đen, chỉ có thể thấy được một vòng ánh sáng màu vàng mơ hồ.
Sở Đông Ly nói: "Chúng ta đang thưởng thức mây đen đấy à."
Khổng Tước nói: "Khung cảnh mông lung càng có ý nghĩa hơn."
Sở Đông Ly noi: "Che một tầng lụa đen ở trước mắt, như thế càng thêm mông lung."
Khổng Tước thật sự về phòng tìm hai cái khăn lụa đen ra, mình cầm một cái, một cái khác đưa cho Sở Đông Ly: "Ầy, chúng ta thử xem."
Sở Đông Ly nhận khăn lụa cột lên, lập tức trước mắt mờ đi, quả thật rất mông lung.
Hai người cứ cột khăn lụa đen như vậy mà vừa uống rượu vừa ngắm trăng, Đông Nam Phi đi ra nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ cảm thấy hắc tuyến ba ngàn trượng.
Hai vò rượu bị úp sấp xuống, Khổng Tước uống say, ôm bình rượu mà lầm bầm ồn ào.
Sở Đông Ly vẫy vẫy tay với Đông Nam Phi ở trong phòng rồi chỉ chỉ Khổng Tước, ra hiệu Đông Nam Phi ôm Khổng Tước trở về phòng.
Đông Nam Phi lên trước lấy vò rượu Khổng Tước đang ôm trong ngực ra, Khổng Tước mở đôi mắt mông lung vì say ra, thấy là Đông Nam Phi thì rất không khách khí leo lên trên lưng hắn, hai tay ôm chặt cổ, đặt đầu tựa ở trên bả vai hắn.
Đông Nam Phi xém bị hắn siết chết, "Ngươi buông tay cho ta, bằng không sẽ ném ngươi ở trong viện cho muỗi đốt."
Khổng Tước rất không tình nguyện nới lỏng tay, Đông Nam Phi bẻ bẻ cổ, hô hấp rốt cục thông rồi.
"Có thấy Tạ Hi Tri đâu không?" Sở Đông Ly hỏi, vừa rồi ăn cơm xong thì không thấy bóng dáng con phượng hoàng này đâu hết.
Đông Nam Phi ôm Khổng Tước lên, nói: "Y nói có việc đi ra ngoài một chút, lát sẽ về."
Sở Đông Ly sững sờ: "Nói khi nào đấy?"
Đông Nam Phi nói: "Lúc Khổng Tước kéo ngươi ra ngoài uống rượu, y nói rất nhanh sẽ trở lại."
"Y có nói ra ngoài làm gì không?"
Đông Nam Phi lắc đầu.
"À, vậy thì thôi."
Đông Nam Phi cõng Khổng Tước đi hai bước thì dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Ngày mai các ngươi sẽ xuất phát?"
Sở Đông Ly gật đầu.
Do dự một lát, Đông Nam Phi hỏi: "Rất nguy hiểm?"
Ở chung với Sở Đông Ly lâu như thế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt Sở Đông Ly...... Mờ mịt mà ưu thương như thế.
Sở Đông Ly nói: "Hẳn là không có vấn đề gì lớn." Nếu chỉ có một mình hắn đại khái sẽ không có phần nắm chắc, nhưng giờ tăng thêm Tạ Hi Tri, đoán chừng sẽ không thành vấn đề.
Đông Nam Phi yên tâm: "Hết thảy cẩn thận."
Sở Đông Ly sững sờ, hồi lâu mới trả lời: "Ừ, đã biết."
Lúc này Đông Nam Phi mới cõng Khổng Tước trở về phòng.
Sở Đông Ly lật úp chén xuống bàn, bên môi bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
....
Tắm rửa xong đi ra, vẫn chưa thấy Tạ Hi Tri trở về.
Sở Đông Ly có hơi không quen Tạ Hi Tri không quấn lấy mình.
Ngồi trên giường một hồi, Sở Đông Ly đột nhiên cảm giác được giường có chút trống không, hắn nghĩ nghĩ, biến thành tiểu long bò đến trên gối đầu, chợt cảm thấy giường càng thêm trống rỗng...... Hóa trong bất tri bất giác, hắn đã quen Tạ Hi Tri ở bên cạnh mình.
Tiểu long gãi gãi độc giác, dùng móng vuốt bám lấy cằm suy nghĩ.
Con phượng hoàng sẽ không một mình đi tìm Vạn ma chi hoa đó chứ?
Nghĩ đến khả năng này, tiểu long ngồi không yên, đang muốn ra ngoài tìm thì cảm giác được Tạ Hi Tri đã trở về.
Tạ Hi Tri vừa đẩy cửa phòng ra thì thấy tiểu long đang lơ lửng ở giữa không trung nhìn mình lom lom.
"Sở Sở ngươi đang làm gì đấy?"
"Ngươi đã đi đâu?" Sắc mặt tiểu long nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hỏi, thế mà lén lút, không nói với mình một tiếng.
Tạ Hi Tri lấy tiểu long từ giữa không trung xuống, đặt ở lòng bàn tay.
Tiểu long quen thói dùng cái đuôi quấn lấy ngón tay của y, cố gắng trừng lớn đôi mắt rồng vốn không nhỏ: "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị."
Rõ ràng là đáng yêu vô cùng, nhưng vẫn muốn giả bộ làm bộ bộ dáng dữ dằn, trông phá lệ làm cho người ta buồn cười.
Tạ Hi Tri dùng ngón tay sờ sờ bụng tiểu long, trung thực khai: "Ta trở về cung Triêu Hi một chuyến."
"Nơi nào đấy?"
"Nơi ở trước kia của ta."
"Trên trời?"
"Ừm."
"Không bị phát hiện chứ?"
"Không có."
Tiểu long yên tâm, "Ngươi trở về làm gì?"
Tạ Hi Tri: "Lấy chút đồ."
Tiểu long hiếu kì: "Đồ gì thế?"
"Cái này." Tạ Hi Tri lấy một đôi nhẫn từ trong ngực ra, đôi nhẫn này óng ánh hỏa hồng, bên trong chiếc nhẫn như có hỏa diễm lưu động.
Tiểu long lần đầu thấy đã thích, lập tức đoạt một cái, hỏi: "Có phải cho ta không?"
Tạ Hi Tri đeo chiếc nhẫn lên trên móng vuốt của tiểu long, chiếc nhẫn tự động thu nhỏ dán sát vào móng vuốt nhỏ của nó.
"Đúng rồi, là cho Sở Sở, đồ cưới của ta đấy."
Chương 66

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.