Phượng Giá

Chương 51: Minh Hôn (4)




Edit: Huyên
Đẩy cửa đi vào thì thấy ở giữa có tám cái bàn trúc xếp thành hình vuông, có bốn cái chậu nhỏ nuôi bốn loại hoa sen khác màu, trắng, hồng, vàng, tím được đặt ở giữa bàn trúc dựa vào hai bên tường, không gian nơi này không lớn nhưng cách sắp xếp bàn ghế lại tận dụng hiểu quả, chẳng những không gây cảm chật chội mà thậm chí còn có vẻ rộng rãi.
Trong phòng không có người, trong góc có một cái cửa nhỏ, trước cửa treo một tấm màn trúc, mùi cơm chín thoang thoảng bay ra từ sau màn trúc.
"Xin hỏi có người có đây không?" Sở Đông Ly cất giọng hỏi.
Rất nhanh đã nghe được tiếng chuông thanh thúy truyện ra từ sau màn trúc, một đứa nhóc áo vàng xốc màn trúc bước ra.
Nhìn thấy Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri, đứa nhóc vui vẻ quay đầu nói lên trên lầu: "Có khách rồi, mau xuống đây tiếp đón."
"Tới đây!"
Trong tiếng đinh đinh linh linh, ba đứa nhóc hi hi ha ha chạy xuống từ trên lầu.
Tạ Hi Tri nháy mắt mấy cái, nhìn bốn đứa nhóc giống nhau như đúc chỉ khác màu sắc của quần áo, lại nhìn bốn loại hoa sen khác màu bên trong bốn cái chậu nhỏ, hỏi: "Các ngươi là hoa sen yêu?"
Bốn đứa nhóc aaaa một tiếng hét lên: "Bắt yêu tới rồi!" Vừa hét vừa bạch bạch chạy trên lầu, nhưng chạy chưa được hai bước lại bạch bạch chạy về cứu bản thể hoa sen kia của bọn nó.
Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly có hơi dở khóc dở cười, Tạ Hi Tri lắc mình một cái ngăn ở đầu bậc thang, thấy thế bốn đứa nhóc nhao nhao chạy ra cửa, vừa chạy tới cổng thì gặp phải Sở Đông Ly đang mỉm cười chặn ở nơi đó.
Bốn đứa nhóc ôm nhau trừng mắt tới tới lui lui nhìn Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly, đứa nhóc áo tím ưỡn ngực, dữ dằn nói: "Các ngươi muốn làm gì? Ta nói cho các ngươi biết nha, các ngươi chỉ có hai người, chúng ta lại có bốn người, các ngươi không đánh lại được chúng ta đâu!"
Sở Đông Ly buồn cười: "Ai muốn đánh nhau với các đệ, chúng ta đến tránh mưa thôi."
Đứa nhóc áo vàng sờ sờ gáy, "Toang rồi."
Đứa nhóc áo hồng đá một cái lên mông đứa nhóc áo vàng, "Đều do ngươi làm chúng ta bị bại lộ."
Đứa nhóc áo vàng không phục, chỉ Tạ Hi Tri đang đứng trên bậc thang: "Người này liếc mắt nhìn ra chúng ta là hoa sen tinh, coi như ta không chạy thì chúng ta đều đã bại lộ."
Đứa nhóc áo trắng tiểu đồng chen vào giữa hai người, "Hai người các ngươi đừng cãi nữa, muốn làm người ta chê cười à."
Đứa nhóc áo hồng và đứa nhóc áo vàng trừng nhau, hừ một tiếng quay đầu đi.
Đứa nhóc áo tím hỏi Sở Đông Ly: "Các ngươi thật sự chỉ muốn tránh mưa, không phải đến thu phục chúng ta?"
Sở Đông Ly gật đầu.
Đứa nhóc áo hồng: "Mưa đâu ra mà tránh?"
Vừa dứt lời, bên ngoài mưa to tầm tã trút xuống.
Sở Đông Ly cười: "Nhìn đi, trời mưa rồi."
Đứa nhóc áo hồng che miệng mình, ảo não: "Ta là miệng quạ đen, nếu trời không mưa thì có thể đuổi bọn họ đi rồi."
Tạ Hi Tri: "Các ngươi muốn đuổi chúng ta đi thì chúng ta càng không đi."
Đứa nhóc áo vàng trừng to mắt: "Sao da mặt ngươi có thể dày như thế?"
Tạ Hi Tri: "Bởi vì da mặt dày sẽ vô địch thiên hạ."
Đứa nhóc áo vàng gãi gãi đầu, hỏi đứa nhóc áo tím: "Da mặt dày thật sự sẽ vô địch thiên hạ?"
Đứa nhóc áo tím gõ đầu của cậu, "Ngu ngốc, không có bản lĩnh thật sự thì da mặt dày có ích lợi gì!"
Đứa nhóc áo vàng chỉ vào đứa nhóc áo tím: "Ê, ngươi nói tục!"
Đứa nhóc áo tím cãi lại: "Nói thì sao?"
Đứa nhóc áo vàng nhẫn nhịn nửa ngày, phun ra một câu: "Hoa sen chúng ta là quân tử, quân tử không nên nói tục."
Đứa nhóc áo tím: "......"
Sở Đông Ly nhịn không nổi nữa cất tiếng cười ha ha, bốn tiểu yêu tinh này thật thú vị.
Xác định bọn Sở Đông Ly không có ác ý, bốn đứa nhóc kia ôm hoa sen để lại chỗ cũ.
Tạ Hi Tri: "Các ngươi tùy tiện để bản thể của mình như thế, nếu thật sự gặp được thầy bắt yêu thì bản thể của các ngươi sẽ dễ bị đả thương, sao lại không giấu bản thể của mình đi?"
Đứa nhóc áo trắng nói: "Chúng ta để chỗ nào cũng không yên lòng, đành phải đặt ở ngay dưới mắt mình."
Sở Đông Ly: "......" Bày ra chói lọi ở cửa chính như thế, chờ bị người ta trộm đi cũng không biết.
Nghĩ nghĩ, Sở Đông Ly lấy ra bốn cái vỏ sò từ trên người đưa cho bốn đứa nhóc kia, "Uầy, cho các đệ dùng đựng bản thể."
Đứa nhóc áo vàng nhận lấy, hồ nghi: "Nhỏ như thế đựng hết à?"
Đứa nhóc áo tím lại cho cậu một cú: "Heo, đây là bảo bối, đựng bốn chúng ta vào còn đủ, còn không mau cảm ơn người ta!"
"Cám ơn huynh nha, huynh thật sự là người tốt!" Bốn đứa nhóc vui mừng hớn hở nhào lên mặt Sở Đông Ly thơm một cái, vui vẻ rạo rực cất bản thể của mình vào trong vỏ sò.
Sở Đông Ly bật cười, vừa nghiêng đầu thì thấy gương mặt tuấn tú của Tạ Hi Tri đen thui ánh mắt bất thiện trừng bốn đứa nhóc kia.
Con phượng hoàng không phải là đang ăn dấm đó chứ?
"Sở Sở, cho." Tạ Hi Tri lấy ra một cái khăn tay từ trên người đưa cho Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly không nhận, biết rõ còn cố hỏi: "Cho ta làm gì?"
Tạ Hi Tri sờ mũi một cái, cần khăn tay xoa lên mặt Sở Đông Ly, nói thầm: "Bẩn."
Sở Đông Ly bóp mặt của y: "Phượng hoàng hẹp hòi."
Tạ Hi Tri đưa tay ôm eo Sở Đông Ly: "Sở Sở là của ta, không cho người khác chạm vào."
Sở Đông Ly dỗ: "Vâng vâng vâng, chỉ cho phép ngươi chạm vào."
Tạ Hi Tri hài lòng.
Đứa nhóc áo vàng mang ra hai ly chè hạt sen mời hai người Sở Đông Ly uống.
Sở Đông Ly uống một ngụm, chợt cảm thấy giữa môi có mùi hương thoang thoảng.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Bốn đứa nhóc dời ghế ngồi cạnh Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri, hỏi: "Người tốt, các huynh là người phương nào?"
Sở Đông Ly bị câu người tốt kia chọc cười, hắn nói: "Ta tên Sở Đông Ly," chỉ chỉ Tạ Hi Tri: "Y là Tạ Hi Tri."
Đứa nhóc áo tím nói: "À, vậy chúng ta gọi các huynh là Ly Ly và Tri Tri nha."
Tạ Hi Tri thiếu chút nữa một ngụm chè hạt sen ra, y căng da mặt: Tri Tri, bốn nhóc cái đậu đinh này vậy mà gọi y là Tri Tri? Y rất muốn đập đầu vào tường.
Sở Đông Ly cười, "Vậy các đệ tên gì?"
Đứa nhóc áo tím nói nói: "Tên của bọn chúng ta rất đơn giản, nhìn màu sắc của quần áo là biết rồi."
Sở Đông Ly nói: "À, vậy ta biết, các đệ là Tử Tử, Hoàng Hoàng, Bạch Bạch, Phấn Phấn."
Đứa nhóc áo hồng lắc đầu: "Không đúng không đúng, ta tên Hồng Hồng."
(* Tử: màu tím, Hoàng: màu vàng, Bạch: màu trắng, Phấn: màu hồng, Hồng: màu đỏ)
Mí mắt Tạ Hi Tri giật giật, ho một tiếng, bình tĩnh uống trà.
Sở Đông Ly hỏi bốn đứa nhóc: "Tại sao bốn người các đệ lại mở khách điếm ở nơi hoang sơn dã lĩnh này? Có khách thật à?"
Bốn đứa nhóc cùng nhau nhìn hai người Sở Đông Ly, trong lòng tự nhủ: "Các huynh không phải là khách?"
Sở Đông Ly nói: "Ta nói trừ chúng ta ra."
Tử Tử nói: "Các huynh là khách nhân đầu tiên."
Sở Đông Ly hiếu kì: "Các đệ mở khách điếm này bao lâu rồi?"
Hoàng Hoàng nói: "Vừa vặn một tháng."
Tạ Hi Tri: "Nơi này vắng vẻ như thế, các ngươi mở khách điếm ở đây không kiếm được tiền đâu."
Hồng Hồng nói: "Chúng ta không muốn kiếm tiền, chỉ là muốn tìm một chỗ ở mà thôi."
Sở Đông Ly nói: "Đạo hạnh của các đệ không cao, vẫn là không nên ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, chuyển sang nơi khác đi."
Tử Tử nơi: "Chúng ta không có nơi để đi, so sánh với những nơi náo nhiệt khác, hoang sơn dã lĩnh an toàn hơn."
Sở Đông Ly sững sờ, điều này không phải không có lý, đối với tinh quái mà nói, có đôi khi hoang sơn dã lĩnh đúng an toàn hơn phố xá sầm uất phồn hoa.
Tạ Hi Tri dùng thìa khuấy quấy cháo, nhìn Sở Đông Ly, "Sở Sở muốn mang bọn họ về?"
Sở Đông Ly sờ cằm, "Sở phủ rất lớn, nuôi thêm bốn nhóc hoa sen tuyệt đối không là vấn đề."
Thấy Tạ Hi Tri hình như không vui lòng, Sở Đông Ly trêu y: "Vậy ngươi có cho mang về không?"
Tạ Hi Tri nhìn bốn đứa nhóc trông mong mà nhìn y, lại nhìn Sở Đông Ly như đang xem chuyện vui nhìn mình, có hơi xoắn xuýt: Sở Sở nuôi mao cầu đã đủ nhiều, giờ lại nuôi thêm bốn tiểu yêu nữa thì đâu còn thời gian mà phân cho ta, thế nhưng bốn tiểu yêu hình như cũng thật đáng thương, bọn nó yếu như thế, tinh quái nào cũng đều có thể bắt nạt bọn nọ....
"Mang về cho Hồ Ngọc nuôi."
"Khụ khụ......" Sở Đông Ly bị sặc.
Tạ Hi Tri vỗ vỗ lưng Sở Đông Ly thay hắn thuận khí, tranh công: "Đây là biện pháp tốt nhất."
Sở Đông Ly mắt liếc Tạ Hi Tri dương dương đắc ý, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
Trong bốn đứa nhóc thì Tử Tử nhanh nhạy nhất, lập tức nói cảm ơn với hai người, ba nhóc còn lại cũng lập tức nói cảm ơn theo.
Sở Đông Ly nói: "Các đệ không sợ chúng ta là người xấu à?"
Hồng Hồng nói: "Nếu huynh là người xấu thì sẽ không cho chúng ta bảo bối rồi, chúng ta rất thông minh, à, Hoàng Hoàng hơi ngu chút."
Hoàng Hoàng bất mãn: "Ta ngu chỗ nào?"
Bạch Bạch nói: "Ngươi không ngu, ngươi chỉ là đơn thuần."
Hai đứa nhóc còn lại cùng cười vang.
......
Mưa càng lúc càng lớn, trời và đất nối thành một màn nước, sương mù mênh mông.
Nhìn thoáng qua nơi chân trời xa xăm, Sở Đông Ly hơi nhíu nhíu mày.
Tạ Hi Tri hỏi: "Sao vậy?"
Sở Đông Ly nói: "Trận mưa này rơi sai canh giờ."
Tạ Hi Tri không hiểu.
Sở Đông Ly nó: "Trận mưa này không nên rơi vào lúc này, đã có người đã làm trận mưa này rơi trước thời hạn."
Hồng Hòng hiếu kì: "Ai lại thần thông quảng đại có thể làm mưa rơi sớm như thế?"
Tử Tử nói: "Ta biết, Long Thần phải không."
Vẻ mặt Sở Đông Ly nhàn nhạt, hắn sờ đầu Tử Tử đầu, "Đệ thật thông minh."
Tạ Hi Tri hỏi Sở Đông Ly: "Ý Sở Sở là có rồng tự mình cho mưa xuống?"
Sở Đông Ly nói: "Cũng không phải lắm, nói đơn giản thì trận mưa này hẳn nên rơi vào trưa mai, nhưng hiện tại lại rơi sớm vào giữa trưa hôm nay."
"Tại sao?" Tạ Hi Tri hỏi.
Sở Đông Ly nhún vai: "Không biết, có lẽ là con rồng kia nhớ lầm canh giờ, hơn một giờ nữa trận mưa mới ngừng lại, xem ra chúng ta phải qua đêm ở đây."
Hoàng Hoàng nói: "Không cần lo lắng, nơi này của bọn đệ có đồ ăn, cũng có giường ngủ nữa, đệ mang hai huynh lên lầu chọn phòng."
Sau khi đóng kỹ cửa lại, bốn đứa nhóc dẫn hai người Sở Đông Ly lên lầu.
Tạ Hi Tri chọn gian phòng đầu tiên ở phía đông tầng hai, "Chúng ta chỉ cần một phòng là đủ rồi."
Hồng Hồng không hiểu: "Một người ngủ một cái giường không phải thoải mái hơn à?"
Tạ Hi Tri: "Hai người chúng ta thích ngủ chung."
Hồng Hồng nháy mắt mấy cái, nhìn hai người hồi lâu rồi bừng tỉnh đại ngộ: "A hiểu rồi, các huynh thích ôm nhau ngủ."
Sở Đông Ly: "......"
Cơm tối là cơm lá sen nấm hương, củ sen xào măng, phấn ti mộc nhĩ, canh củ sen đậu phộng.
Sở Đông Ly nếm mấy hớp, cảm thấy mùi vị không tệ, thấy Tạ Hi Tri hình như rất thích ăn măng liền lựa măng gắp sang cho y.
Tạ Hi Tri sững sờ, khóe miệng không tự giác vểnh lên.
Sở Đông Ly gõ gõ chén của y, "Cười ngây ngô cái gì đó, còn không mau ăn cơm."
"Canh uống rất ngon, Sở Sở uống nhiều chút."
"Khụ, xới cho ta thêm một chén đi."
......
Cơm ăn được một nửa, bên trong tiếng mưa rơi lộp bộp bỗng nhiên truyền đến âm thanh huyên náo từ xa vọng lại.
Huyên: bốn bé hoa sen dĩa huông xĩuuuuuu, Tạ Hi Tri cũng dĩa huông xĩuuuuuuuuuu
Chương 52

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.