Phượng Giá

Chương 14: Trùng Biến (4)




Edit: Huyên

Người áo trắng vừa khóc xong một trận, giơ cổ tay lên dùng ống tay áo lau nước mắt, đứng lên định rời đi.
Y vừa xoay người, cuối cùng thì Sở Đông Ly đã thấy được bộ dáng của y.

Mày rậm, mắt lồi, mũi tròn, miệng rộng,.... Tách mỗi bộ phận ra mà nhìn thì cũng không cảm thấy gì, chính là dáng vẻ của người bình thường, thế nhưng hợp lại với nhau, lại có cảm giác khó chịu, như là gương mặt được chắp vá lại vậy.
Bộ ngực nhô ra, thân hình tinh tế chứng minh y chính là phụ nữ, nhìn qua thì khoảng hai mươi tuổi.
Sở Đông Ly nhìn khối bia mộ kia —— Trương An Bình chi mộ, người được chôn trong đó chính là Trương An Bình, thi thể vừa rồi là một tiểu tử khoảng hai mươi tuổi, nói cách khác Trương An Bình hai mươi tuổi, vậy người phụ nữ này là ai? Không phải nói là Trương An Bình và mẹ hắn sống nương tựa lẫn nhau à, người phụ nữ này là mẹ của Trương An Bình? Một đôi mẹ con gần tuổi, khả năng này....
Sở Đông Ly cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy người phụ nữ đi được hai, ba bước, bỗng nhiên quay người lại bổ nhào vào trước mộ, giống như côn trùng nằm bên trên bia mộ, dùng đôi môi run rẩy tái nhợt bùn đất, thâm tình mà chân thành......
Sở Đông Ly đứng ở chỗ tối xem lén bỗng cảm thấy da đầu muốn nổ tung, hàn khí ùn ùn kéo đến, hắn đưa tay che mắt Tiểu Đoàn Tử, mặc niệm: Không nhìn thấy, không nhìn thấy....
Tầm nhìn bị che đi nên Tiểu Đoàn Tử rất là bất mãn, vừa rồi hình như nó nhìn thấy một con côn trùng trên bia mộ, toàn thân màu đen, dưới thân lại có màu đỏ, còn chưa nhìn rõ, đã bị bàn tay của Sở tiểu nhân che lại.
Đợi đến khi Sở Đông Ly lấy bàn tay ra, Tiểu Đoàn Tử phát hiện không thấy con côn trùng kia nữa, chẳng lẽ là hoa mắt?
Nhìn bóng lưng của người phụ nữ biến mất trong rừng, tiếng bước chân dần dần xa, cuối cùng không còn nghe thấy âm thanh nữa, Sở Đông Ly mới hiện thân, đối với người phụ nữ kia, hắn có một loại cảm giác không thể nói, lông lá xồm xàm.
tieuhuyen1205.wordpress.com
Tiểu Đoàn Tử chuyển động đầu nhỏ nhìn xung quanh, tìm kiếm con côn trùng kia, kỳ quái, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, con côn trùng kia cũng không biết bò vào nơi âm u hẻo lánh nào, biến mất vô tung vô ảnh.
"Đoàn Đoàn, cưng tìm gì đấy?" Thấy Tiểu Đoàn Tử nhích tới nhích lui, Sở Đông Ly cảm thấy tò mò.
Tiểu Đoàn Tử khó chịu mà liếc hắn một cái, đều tại ngươi, không tìm thấy con côn trùng kia rồi.
Sở Đông Ly gãi gãi cằm, buồn bực: Sao vật nhỏ này không vui rồi? Đúng là thay đổi thất thường.
Dạo quanh bia mộ một vòng, Sở Đông Ly sờ cằm, hắn rất hiếu kì đám côn trùng xanh đen vừa rồi đã đi đâu rồi?
"Đoàn Đoàn, cưng nói xem giờ ta đào mộ thì được không đây?" Sở Đông Ly thương lượng với Tiểu Đoàn Tử.
Đôi mắt Tiểu Đoàn Tử sáng lên: Nói không chừng con côn trùng kia đã đi vào trong mộ.
Được! Mạnh mẽ gật đầu.
"Thế nhưng làm vậy có quá bất kính với người chết không?" Do dự.
Vậy ngươi đào hay không đào?
"Đào!"
Sở Đông Ly chấp tay lạy vài cái, nhắc mãi: "Đắc tội rồi, xin chớ trách nha!" Bái xong, bắt đầu đào mộ.
Đào nửa ngày, không thấy những con côn trùng kia, cũng không thấy thi thể của Trương An Bình.
"Chẳng lẽ là đào không đủ sâu?"
Lại tiếp tục đào, chiều sâu đã quá một trượng, thế nhưng vẫn không thấy được thi thể của Trương An Bình.
Lại đào một lúc, Sở Đông Ly từ bỏ, hắn nhảy từ trong mộ lên, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thi thể đã bị đám côn trùng kia ăn hết rồi? Nhưng dù sao cũng nên phải để lại xương cốt chứ, chẳng lẽ xương cốt cũng ăn hết?"
Càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay gặp nhiều chuyện phải suy nghĩ quá, nghĩ cả buổi cũng không ra đáp án, Sở Đông Ly lắc đầu quyết định không nghĩ nữa, nhanh tay đắp lại phần mộ về hình dạng cũ, vun sạch sẽ bùn đất trên quần áo, xuôi theo đường cũ trở về rừng.
Một con côn trùng toàn thân màu đen, dưới thân dày đặc chân màu đỏ chui từ trong bia mộ ra, chậm rãi bò lên trên bia mộ, cuối cùng dừng lại giữa chữ "Trương An Bình" kia, trong con mắt hình tam giác bắn ra ánh sáng âm lãnh......
Từ rừng rậm ra, ánh sáng mặt trời bên ngoài xán lạn, so với bên trong lờ mờ âm trầm thì ở đây tựa như là một thế giới khác.
Sở Đông Ly duỗi lưng than mệt mỏi, cả người có một loại cảm giác thả lỏng, nhưng mà, trong lòng của hắn từ đầu đến cuối vẫn hiếu kì đám côn trùng kia và thi thể Trương An Bình đến cùng là đi nơi nào rồi?
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Tiểu Đoàn Tử cũng suy nghĩ sâu xa: Con côn trùng kỳ quái kia đã đi đâu rồi?
Lần nữa đi vào Trương Gia thôn, không ngờ đã gần hoàng hôn.
Chân trời hoàng hôn như gấm, ráng mây chói lọi.
Sở Đông Ly sờ sờ Tiểu Đoàn Tử, nói: "Đoàn Đoàn cưng nhìn đi, hoàng tựa như cả người hỏa hồng của cưng ấy."
Tiểu Đoàn Tử híp mắt: Ừ, thật là xinh đẹp!
"Thật giống một con heo nướng, nếu có thể cắn một cái thì tốt quá!"
Tiểu Đoàn Tử:......
Tên này, không thể có một chút tí lãng mạng nào à? Nướng heo! Ta đốt luôn đầu của ngươi!
"Tiểu tử, lại là ngươi."
Mới vừa đi tới trước cửa nhà Trương An Bình, vô cùng trùng hợp mà lại đụng phải người đàn ông đã gặp hồi sáng, mặt hắn ta toàn mồ hôi, mới trở về từ trong đất canh tác.
Sở Đông Ly hơi gật đầu với hắn ta, cười: "Đúng rồi, ta lại tới."
Người đàn ông nói: "Xem ra ngươi rất muốn mua bò sữa."
Sở Đông Ly gật đầu, "Rất là cấp bách."
Người đàn ông cười ha ha: "Trương đại tẩu đã về nhà, ta giúp ngươi gọi nàng một tiếng."
"Làm phiền rồi."
"Trương đại tẩu, Trương đại tẩu, có người tìm tẩu này."
Đợi một hồi, trong phòng cũng có người lên tiếng: "Tới đây!"
Người đàn ông nói với Sở Đông Ly: "Hiện tại An Bình đã qua đời, chỉ còn một mình Trương đại tẩu, theo ta thấy tám chín phần mười nàng sẽ bán con bò sữa kia."
tieuhuyen1205.wordpress.com
Sở Đông Ly nhướng mày, "Vậy thì quá tốt rồi."
Sau khi bắt chuyện, người đàn ông quay người về nhà, vừa đi vừa lắc đầu, trong miệng huyên thuyên: "Cả nhà bọn họ thật sự là bất hạnh, lúc trước Trương đại tẩu bệnh sắp thoi thóp, vất vả lắm mới khỏi, hiện tại An Bình lại...... Ai!"
"Ngươi tìm ai?"
Sở Đông Ly nghe tiếng quay đầu, rồi sững sờ tại chỗ.
Đứng phía sau hắn là người phụ nữ, cả người một màu trắng, trên đầu cắm một đóa hoa trắng, mày rậm, mắt lồi, mũi tròn, miệng rộng......
Những cái này nếu tách ra thì không có cảm giác gì, nhưng hợp lại với nhau thì nhìn rất khó chịu, chính là gương mặt làm hắn có cảm giác như chắp vá lại vừa mới thấy không bao lâu —— Người áo trắng trong rừng kia.
Nhìn sơ qua, Sở Đông Ly còn tưởng rằng là cùng một người, thế nhưng nếu nhìn kỹ lại..... Người phụ nữ trước mắt này khoảng chừng bốn mươi tuổi, mà người nhìn thấy trong rừng kia thì khoảng hai mươi tuổi, mặc dù gương mặt giống nhau như đúc, thế nhưng tuổi tác lại kém xa, điều này rõ ràng có thể nhìn ra được.
Hai người này có quan hệ gì? Mẹ con? Nhưng mà Trương gia không phải chỉ có Trương An Bình và mẹ hắn ta thôi à? Chẳng lẽ là tỷ muội? Tỷ muội kém hai ngươi năm?.....
Sở Đông Ly lắc đầu, cảm thấy có hơi hỗn loạn.
"Ngươi tìm ai?" Người phụ nữ lại hỏi một câu.
Sở Đông Ly hoàn hồn, "Tẩu là Trương đại tẩu?"
Người phụ nữ nâng mắt nhìn Sở Đông Ly, ánh mắt đạm mạc, "Ta không biết ngươi."
Sở Đông Ly chắp tay một cái, "Trương đại tẩu, ngại quá, đã quấy rầy rồi, tiểu đệ họ Sở, đệ nghe nói nhà tẩu có nuôi một con bò sữa, muốn hỏi thử xem tẩu có muốn bán nó không?"
"Bò sữa?" Người phụ nữ sững sờ, giật mình một lúc lâu, "À, đúng rồi, là nuôi bò sữa, cậu vừa mới nói cái gì, mua con bò sữa kia?"
Sở Đông Ly hơi cảm thấy kinh ngạc, cảm thấy người phụ nữ này nói chuyện là lạ.
"Đúng vậy, không biết tẩu có chịu bán thứ yêu thích hay không?"
Người đàn bà cổ cổ quái quái cười một tiếng, "Một con bò mà thôi, nói cái gì mà bỏ những thứ yêu thích hay không bỏ thứ yêu thích, bò ở hậu viện, tự ngươi dẫn ra đi."
"Vậy giá cả thì?"
Người phụ nữ hơi không kiên nhẫn, "Ngươi muốn con bò kia thì tự đi dẫn ra đi, thật dông dài."
Hỏi giá tiền thì dài dòng kiểu gì?
Sở Đông Ly đang muốn đi vào sau viện khiêng bò về, người phụ nữ bỗng nhiên gọi hắn lại: "Từ từ, vẫn là ngươi chờ ở cửa đi, ta đi dẫn ra cho."
Sở Đông Ly đành phải dừng bước.
Người phụ nữ xoay người đi hậu viện dẫn bò ra, đi được hai bước, không yên tâm quay đầu nhìn qua, xác định Sở Đông Ly vẫn đứng ở cổng không có ý định đi vào, lúc này mới yên tâm đi dẫn bò.
Sở Đông Ly như có điều suy nghĩ, người phụ nữ này thật sự quá cổ quái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.