Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 108:




Hoa Trứ Vũ dẫn theo quân Hổ doanh họp mặt với binh sĩ Nam Triều. Khi đứng trước mặt hai quân, nàng ghìm dây cương quay đầu nhìn lại.
Mây đen che kín bầu trời, hiếm hoi lắm mới có vài tia sáng nhàn nhạt rơi xuống mặt đất.
Đối diện tầng tầng lớp lớp binh sĩ Bắc Triều, dưới cờ soái trung quân màu đen viền vàng, có mấy tướng lĩnh đang cưỡi ngựa đứng cạnh Bắc Đế Tiêu Dận. Một bộ giáp sắt màu đen, tỏa ra khí lạnh sắc bén. Trong tay cầm một cây trường thương, mũi thương chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo bức người, tất cả đều được hắt vào đôi mắt tím lạnh lùng kia.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn qua cỗ xe ngựa kia, có vài binh sĩ hộ tống, canh giữ nghiêm ngặt. Tuy ở góc độ này nàng không nhìn thấy rõ nữ tử nọ, nhưng theo lời Tiêu Dận mới nói, Hoa Trứ Vũ cũng có thể đoán ra, người bị hắn bắt giữ chính là nữ nhân ở cùng với Cơ Phượng Ly mấy ngày trước - Dung Tứ.
Phu nhân chưa qua cửa!
Thì ra, Dung Tứ này chính là phu nhân chưa qua cửa của Cơ Phượng Ly.
Mấy giáo úy vẫn luôn đi theo Hoa Trứ Vũ thấp giọng hỏi: “Bảo thống lĩnh, có cần đem Ôn tiểu thư ra trao đổi với Bắc Đế không?”
Hoa Trứ Vũ khoát tay áo: “Để xem tình hình thế nào đã!” Nàng rất muốn nhìn xem, Cơ Phượng Ly sẽ cứu phu nhân chưa qua cửa của mình như thế nào.
“Sao vậy? Tả tướng đại nhân nghĩ kỹ chưa?” Tiêu Dận nhìn thẳng vào Cơ Phượng Ly, đôi mắt tím hơi nheo lại, lạnh lùng nói.
Cơ Phượng Ly giục ngựa đi tới trước vài bước, khóe môi lại nhếch lên cười, nụ cười kia điên cuồng đến cực điểm. “Đã là người phụ nữ của bản tướng thì không thể là hạng người tham sống sợ chết! Nhưng nếu ai trong số các ngươi dám động tới nàng, cũng nên suy nghĩ hậu quả cho kỹ!” Rõ ràng là giọng nói hờ hững lãnh đạm như gió xuân lại mang theo áp lực nặng nề chấn động lòng người.
Tiêu Dận cất cao giọng cười, khí thế bức người hỏi: “Hậu quả, không biết là hậu quả gì đây?” Cơ Phượng Ly vẫn mỉm cười, thản nhiên nói như cũ: “Cũng không có gì, chỉ mai táng toàn bộ quân đội theo nàng!” Hắn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nghe qua giống như một câu nói đùa, nhưng không biết vì sao, trên chiến trường người, không có một ai dám xem đây là một trò đùa.
Tiêu Dận ngửa mặt lên trời cười dài, cất cao giọng nói: “Khẩu khí Tả tướng đại nhân thật lớn, bản Đế có thể gặp được một đối thủ văn thao võ lược như Tả tướng đại nhân, thật không uổng cuộc đời này.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, không hề có vẻ tức giận, ai cũng không muốn thua phần khí phách trước mặt đại quân.
“Nếu bản tướng muốn giao dịch với Bắc Đế thì sao?” Cơ Phượng Ly cất cao giọng hỏi.
Tiêu Dận nhướn mày nói: “Ồ, không biết Tả tướng đại nhân có lợi thế gì để giao dịch với bản đế!”
Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, nhếch môi cười nói: “Lợi thế là cho Bắc quân yên ổn lui về. Đánh tới hôm nay, Bắc Đế cũng rõ hơn ai hết, nếu ta mở thành Dương Quan cho ngài thì sao? Chúng ta vẫn có khả năng thu hồi, nhưng việc đó chỉ làm tăng thêm thương vong đôi bên mà thôi.”
Tiêu Dận lạnh lùng nhướn mày: “Nếu bản Đế không đồng ý?”
“Vậy cũng không thể ép buộc ngài, nhưng các ngài đừng mong có thể yên ổn dẫn binh lui về.” Giọng nói Cơ Phượng Ly hờ hững, không chút bận lòng.
Tình hình trước mắt cho thấy Bắc quân sắp thảm bại, nếu không, Tiêu Dận đã không dùng tới Dung Tứ. Nhưng nếu muốn Bắc quân thảm bại ra về cũng không dễ dàng. Cho nên, lời Cơ Phượng Ly vừa nói, không chỉ Tiêu Dận không tin, ngay cả Hoa Trứ Vũ cũng không tin.
Tiêu Dận đưa mắt nhìn một thị vệ đứng bên, thị vệ kia liền đưa đại đao đặt lên cổ Dung Tứ. Lưỡi dao dán sát vào chiếc cổ trắng nõn, ánh đao lấp lánh phản chiếu vào trong mắt nàng. Nàng ta không hề sợ hãi, nàng chỉ dùng một đôi mắt thâm tình nhìn Cơ Phượng Ly, trong mắt có một chút không nỡ. Trong mắt Cơ Phượng Ly thoáng hiện lên sự dao động, hắn gắt gao nắm chặt dây cương, nghiêm giọng nói. “Thì ra Bắc Đế không tin lời bản tướng, nếu đã như vậy, mong lát nữa Bắc Đế sẽ không thấy hối hận.”
Cơ Phượng Ly vừa nói xong, có một cỗ xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi đội hình binh sĩ Nam Triều, Cơ Phượng Ly lập tức thả người xuống ngựa, chậm rãi bước lên xe.
Hắn đứng nổi bật trên đó, thân hình thuần khiết như nước không nhiễm bụi trần như trước đây. Ánh mắt lạnh lẽo không gợn sóng, trong mắt phản chiếu ánh mắt trời nhàn nhạt phía xa, toát lên sự sắc bén mênh mang.
Hắn đưa tay lấy ra một chiếc cờ chỉ huy, vừa di động, tiếng kèn bắt đầu vang lên, kéo dài, âm vang khắp chiến trường.
Tiêu Dận nhíu mày, chỉ thấy binh sĩ Nam Triều bắt đầu chạy theo hình xoáy nước không ngừng xoay tròn, trong chốc lát lại giống như một con rồng, vị trí đầu rồng, đuôi rồng biến ảo khôn lường.
Tiêu Dận nhìn tới hoa mắt, trong lòng khẽ rùng mình, Tả úy tướng quân Trương Tích đứng bên thầm kêu không tốt, khẽ nói: “Hoàng Thượng, Nam Triều bắt đầu bày trận rồi!”
Tiêu Dận trầm mặc, lạnh giọng hỏi: “Có ai nhận ra kia là trận pháp gì không?”
Trương Tích chăm chú quan sát trận pháp, đột nhiên nói:“Không hay rồi, ta quân đang bị bao vây.”
Hoa Trứ Vũ đã sớm biết Cơ Phượng Ly bí mật huấn luyện binh sĩ học tập trận pháp, nhưng không nghĩ trận pháp này lại có uy lực lớn như vậy, nhìn qua trông giống Cửu cung trận, nhưng lại có chỗ không giống.
Binh sĩ Bắc Triều kém Nam Triều tới mấy vạn, trải qua trận chém giết vừa rồi, khoảng cách giữa hai bên lại càng xa. Nếu dựa vào sự chém giết dũng mãnh của Bắc quân, cho dù có bại cũng không phải là thảm bại. Bây giờ, trận pháp đã khởi động, mấy vạn người lập tức bị nhốt trong trận.
Hoa Trứ Vũ quay đầu nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn thong dong điều khiển lá cờ, động tác vô cùng tao nhã, giống như một mình hắn đứng đó thao túng Càn Khôn trong tay.
“Ngài đã rõ chưa, giao dịch vừa rồi, Bắc Đế có đồng ý không?” Cơ Phượng Ly đứng trên xe cao giọng hỏi.
“Trương Tích, không phải ngươi chuyên nghiên cứu trận pháp sao, đây là loại trận pháp gì?” Tiêu Dận khẽ hỏi Trương Tích.
Trương Tích trầm giọng đáp: “Nhìn qua trông giống Cửu cung trận, nhưng lại có chỗ không giống, trận pháp này có uy lực lớn hơn Cửu cung trận nhiều. Chỉ e quân ta muốn rút về cũng rất khó. Hoàng Thượng, không bằng ngài đồng ý giao dịch với Cơ Phượng Ly, nếu hắn cứ vây hãm chúng ta như thế này, không biết số binh lực tổn thất sẽ tăng thêm bao nhiêu nữa.”
“Chúng ta tạm thời mang nữ nhân này ra phá trận. Bản đế không tin không phá được.” Tiêu Dận lạnh lùng nói, toàn thân tỏa ra sự cuồng ngạo âm u, hắn cao giọng nói với Cơ Phượng Ly. “Bản đế không nghĩ như vậy!” Lập tức, hắn liền dẫn quân mở đường máu xông ra ngoài.
“Hoàng Thượng,” Hữu úy Đạt Kì giục ngựa chạy đến bên cạnh Tiêu Dận, cao giọng nói. “Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, không bằng ban nàng cho bản tướng, bản tướng sẽ thay hắn động phòng với phu nhân chưa qua cửa này!” Đạt Kì cố ý bỏ thêm nội lực nâng cao âm lượng, cho mọi người nghe rõ từng câu từng chữ.
“Đúng vậy, đúng vậy, ha ha ha......” Tiếng cười của các binh sĩ triều không ngừng vang lên.
Tiêu Dận nheo mắt, hắn không nói gì quay lại nhìn Cơ Phượng Ly.
Cơ Phượng Ly đứng trên xe, trong mắt chỉ có vẻ lạnh lẽo thờ ơ.
Hoa Trứ Vũ được thấy những lời này, trong lòng lại cảm thấy thương cảm, nàng nắm chặt lấy dây cương. Nhưng vào lúc này, có một tiếng động vang lên, dường như Đạt Kì đang xé rách quần áo của nữ nhân kia.
Không khí trên chiến trường vốn đang nặng nề, vì tiếng động này mà căng lên như dây đàn, áp lực đè nén tới mức có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, nơi đáy mắt thoáng hiện lên vẻ đau xót, bàn tay đang nắm chặt lá cờ chỉ huy chậm rãi buông lỏng ra.
“Từ đã!” Một giọng nói trong trẻo như suối nước mùa thu đột nhiên vang lên.
Hoa Trứ Vũ giục ngựa đi tới trước hai quân, trên môi thoáng hiện nụ cười miễn cưỡng: “Các ngươi không được động tới nàng!”
Cơ Phượng Ly và Tiêu Dận đồng loạt quay lại nhìn nàng, khi nhìn thấy nàng, trong mắt họ chỉ có sự kinh ngạc!
“Là ngươi à?” Tiêu Dận hừ lạnh. “Ngươi nói xem, vì sao không thể động tới nàng ta?”
Gương mặt này đã từng rất quen thuộc với Hoa Trứ Vũ, nhưng không hiểu vì sao lúc này nó lại khiến nàng cảm thấy xa lạ vạn phần, nàng nhếch môi cười nói: “Cho ngài gặp một người!” Nàng đưa mắt ra hiệu cho giáo úy phía sau, giáo úy hiểu ý vẫy tay đưa Ôn Uyển đang bị bắt trói ra.
“Bắc Đế tình thâm ý trọng với Ôn tiểu thư, chẳng lẽ cũng muốn Ôn cô nương gặp chuyện nhục nhã giống như vậy sao?” Hoa Trứ Vũ cười nói. “Không bằng, chúng ta đổi người, ngài thấy thế nào?”
Tiêu Dận đưa mắt nhìn Ôn Uyển. Rồi sau đó hắn chợt cười vang: “Bản đế tưởng chuyện gì, nữ nhân này vốn là người Nam Triều. Nếu các ngươi muốn dẫn về thì dẫn về, muốn giết thì cứ giết không cần phải nói với ta. Huống chi, ta còn nghe nói, nàng tứng ái mộ Tả tướng đại nhân, Tả tướng đại nhân cũng có tình thâm ý trọng với nàng, chẳng lẽ ngươi dám xuống tay sao?”
“Bắt người nhà các ngươi tới áp chế chúng ta, cách này mà cũng nghĩ ra được! Ha ha ha......” Đạt Kì cười điên cuồng, trong quân Bắc Triều không ngừng vang lên những âm thanh nhạo báng.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, dường như Tiêu Dận không hề để tâm tới Ôn Uyển, nhưng Hoa Trứ Vũ đã từng tận mắt chứng kiến, đêm đó ở Bắc Triều, Tiêu Dận che chở, nâng niu Ôn Uyển ra sao. Cho nên, nàng không tin những lời Tiêu Dận vừa nói.
Nàng ra lệnh cho binh sĩ dẫn Ôn Uyển tới, vung ngân thương lên, mũi thương chỉ thẳng vào ngực Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Nếu Bắc Đế đã không cần, thì không nên dài dòng làm gì nữa.” Nói xong, mũi thương đâm vào một chút, màu máu đỏ thẫm chảy ra trước ngực Ôn Uyển.
Tiêu Dận lạnh lùng nhìn Hoa Trứ Vũ, nàng tháo miếng vải bịt miệng Ôn Uyển ta, hừ lạnh: “Ôn tiểu thư, cô có thể kêu cứu.”
Ôn Uyển phát ra tiếng kêu: “Ngươi dám!” giọng nói mỏng manh, yếu ớt tới cực điểm.
“Nếu có người muốn cứu cô, đương nhiên ta sẽ không giết cô!” Hoa Trứ Vũ kéo tóc Ôn Uyển ra sau lưng khiến Ôn Uyển đau đớn kêu vang thêm một tiếng.
“Kêu lớn hơn chút nữa!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói. Kêu càng thê thảm càng tốt, vừa rồi, rõ ràng Tiêu Dận đã động tâm.
“Cứu ta, Tướng gia cứu ta!” Ôn Uyển dùng hết sức la lên.
Hoa Trứ Vũ vừa nghe thấy hai chữ Tướng gia, vội vàng cầm khăn vải bịt miệng Ôn Uyển lại.
“Bắc Đế mau mở to mắt nhìn xem, mũi thương của ta đã sâu thêm mấy phần, liệu có phải đã sâu tới mức khiến nàng nói ra lời thật lòng?” Hoa Trứ Vũ ngước mắt cười hỏi.
Tiêu Dận nhìn trường thương trong tay Hoa Trứ Vũ, ước lượng chiều dài, hắn biết mũi thương đã đâm sâu được hai, ba phần, nếu tiếp tục, chỉ e......
Hơi thở Tiêu Dận trở nên gấp gáp, vẻ mặt lạnh lùng như sương.
Hoa Trứ Vũ bình tĩnh dừng nhìn Tiêu Dận, thật ra trước khi nàng đâm vào đã chặt đứt hơn nửa mũi thương, chỉ cần dùng chút thủ thuật, mũi thương có đâm sâu thêm chút nữa cũng không làm tổn thương tới tim, nàng cũng không có ý định giết chết Ôn Uyển. Nhưng người ngoài không thể nhận ra điều này. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy mũi thương kia đã đâm sâu hơn nửa, còn có máu tươi chảy ra từng giọt. Ai nhìn thấy cũng nghĩ Hoa Trứ Vũ sắp giết chết Ôn Uyển. “Nếu Bắc Đế bỏ được, ta đây cũng không khách khí.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói, nàng vung tay lên làm như sắp đâm sâu thêm nữa.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Dận lạnh giọng quát: “Từ đã, bản đế......”
Cùng lúc đó, cổ tay Hoa Trứ Vũ run lên như bị vật gì đánh trúng. Ngân thương trong tay cũng không chịu khống chế rơi xuống đất.
Tiêu Dận thấy rõ tình huống kia, chữ “Từ” vừa thốt ra đã biến thành nụ cười cuồng ngạo, hắn quay đầu lại nhìn Cơ Phượng Ly đứng trên cỗ xe phía xa.
Hoa Trứ Vũ giận dữ, đằng đằng sát khí nhìn Cơ Phượng Ly, mơ hồ thấy cánh tay áo hắn thoáng rung động.
Thì ra, cả Ôn Uyển và Dung Tứ, ai hắn cũng thấy luyến tiếc!
Giờ phút này, nàng biết mình đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Ôn Uyển không còn là lợi thế của bọn họ nữa! Tiêu Dận đã biết Cơ Phượng Ly sẽ không để Ôn Uyển chết, vậy càng không có chuyện dùng Ôn Uyển để đổi lấy Dung Tứ.
Mà có lẽ, Cơ Phượng Ly cũng không định dùng Ôn Uyển để trao đổi. Dù gì Ôn Uyển cũng là nữ nhân trong lòng hắn, nếu không, vì sao trước đây hắn lại hy sinh nàng vì nàng ta. Cho dù nàng ta có đi theo Tiêu Dận, cho dù nàng ta có phản bội Nam Triều, hắn vẫn không thể dứt bỏ được.
Nàng chậm rãi thu hồi trường thương, lệnh cho binh sĩ phía sau đỡ Ôn Uyển xuống.
Tiêu Dận duỗi tay kéo Dung Tứ xuống, ném nàng lên lưng ngựa Khinh Vân, quát lạnh: “Tả tướng đại nhân, chúng ta mang nữ nhân này đi trước. Bản đế rất hứng thú muốn xông vào trận pháp của ngài một lần!”
Cơ Phượng Ly đứng trên xe, bắt đầu cầm lấy những lá cờ chỉ huy khác nhau.
Những đám mây vần vũ trên bầu trời, gió lạnh thổi vù vù như khóc than sự thảm thương nơi trần thế.
Ngay trong khoảnh khắc Tiêu Dận ném Dung Tứ sang chỗ Khinh Vân, gió thổi tung mái tóc rối bù của Dung Tứ lộ ra một gương mặt, chiếc cằm mảnh mai, mảnh vải bịt kín miệng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt lạnh lẽo, cái trán đầy đặn......
Hoa Trứ Vũ như muốn ngừng thở.
Một chớp mắt nữa trôi qua, nàng mới hiểu vì sao mình lại có phản ứng như vậy, chính là vì gương mặt của Dung Tứ. Gương mặt này rất quen thuộc, rất quen thuộc với Hoa Trứ Vũ.
Gương mặt này hoàn toàn giống với gương mặt Cẩm Sắc trong giấc mơ mỗi đêm của nàng, đây là gương mặt của Cẩm Sắc......
Cẩm Sắc!
Hoa Trứ Vũ chăm chú nhìn về phía đó.
Đây là sự thật, hay nàng vẫn đang nằm mơ?
Chẳng lẽ Cẩm Sắc chưa chết?
Chẳng lẽ nàng đã hoa mắt nên nhìn nhầm rồi?
Nàng đưa mắt nhìn lại cô nương kia, đáng tiếc là là mái tóc đen đã che khuất gương mặt của nàng, nàng đã bị Khinh Vân khống chế nằm trên lưng ngựa.
Tiếng vó ngựa vang lên, Tiêu Dận bắt đầu mang theo binh sĩ của hắn xung phong liều chết phá vỡ trận thế!
Hoa Trứ Vũ không thể ngăn nổi trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Nàng không nhìn rõ, đó chỉ là trong nháy mắt, nàng phải nhìn lại gương mặt kia lần nữa.
Vô cùng bức thiết...... Tất cả cảm giác kinh ngạc và nghi vấn không ngừng xoay tròn trong đầu, va đập tóe lên những tia lửa điện, Hoa Trứ Vũ lấy chân huy động tuấn mã, phi nhanh về phía trước.
Giờ phút này, trong đầu Hoa Trứ Vũ hoàn toàn trống rỗng.
Trong mắt nàng, chiến trường kịch kiệt đã hóa thành hư không. Những binh sĩ đang không ngừng chém giết đã hóa thành màn tuyết nhiễm máu đỏ hồng, tiếng kèn, tiếng trống trận đã hóa thành tiếng kêu thảm thương của Cẩm Sắc đêm đó. Trước mắt nàng, chỉ tồn tại bóng người đang bị Khinh Vân mang đi.
Nàng đã hy vọng biết bao, đó chính là Cẩm Sắc, chính là Cẩm Sắc.
Phía sau truyền đến tiếng hô lớn: “Nguy hiểm, Bảo thống lĩnh!” Nhưng nàng không hề nghe thấy, nàng chỉ biết giục ngựa phóng về phía trước.
Cẩm Sắc, nếu đó đúng là Cẩm Sắc, nàng không dám nghĩ tới nàng ấy vẫn còn sống, nàng chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ trùng phùng trên chiến trường. Hơn nữa, tình cảnh này, sao lại giống hệt như đêm hôm đó.
Đêm hôm đó, nàng bị chất độc của Cơ Phượng Ly làm cho toàn thân vô lực, không có cách đi cứu viện. Còn hiện tại, nàng không có lý do gì để trơ mắt nhìn Cẩm Sắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phía đối diện có mũi thương đâm tới, mũi thương phản chiếu ánh sáng chói mắt. Mắt Hoa Trứ Vũ như vằn lên tơ máu, nếu cô gái kia chỉ trông giống Cẩm Sắc thì sao. Dù gì nàng vẫn chưa nhìn rõ mặt cô ta. Nhưng dù chỉ có một phần hy vọng, nàng cũng hy vọng cô ấy chính là Cẩm Sắc.
Hoa Trứ Vũ đảo trường thương, vừa quét ngang đã vang lên tiếng chục người thê thảm rơi xuống đất.
Đến khi nhìn lại, Hoa Trứ Vũ đã một mình một ngựa, thân ảnh nhanh như sao sa lao vào tầng tầng lớp lớp quân địch.
Cơ Phượng Ly nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đơn thân độc mã xông vào trận địa quân địch, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Hắn ra hiệu lệnh thổi kèn giục Hoa Trứ Vũ lui về. Nhưng Hoa Trứ Vũ như bị điếc, không hề có phản ứng.
Cơ Phượng Ly bất đắc dĩ xoay chuyển lá cờ trong tay, trận pháp thay đổi, mấy trăm binh sĩ Nam Triều đổi hướng bao vây Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ như phát điên lên, nàng đi cùng mấy binh sĩ Hổ doanh đang bị thương giục ngựa chạy thẳng về phía trước.
Cơ Phượng Ly giao cờ chỉ huy cho Lam Băng, lạnh lùng nói:“Nhất định phải nghĩ cách vây khốn Bắc quân lại, chỉ có cách này mới cứu được Dung Tứ ra.”
Vẻ mặt luôn trầm tĩnh của Lam Băng bây giờ đã tràn đầy bi thương, hắn khẽ gật đầu, đôi mắt ửng đỏ nhận lấy cờ hiệu trong tay Cơ Phượng Ly, trịnh trọng nói: “Tướng gia yên tâm, ta sẽ tận lực chỉ huy!”
Cơ Phượng Ly bước xuống xe, trực tiếp nhảy lên lưng Tọai Dương, đuổi theo phương hướng Hoa Trứ Vũ.
Rất gần, đã rất gần rồi.
Hoa Trứ Vũ phá tan vòng vây, xông tới tóm chặt lấy Dung Tứ.
Nàng chạy như điên, binh sĩ Nam Triều không dám ngăn cản nàng, Bắc quân không ngăn nổi nàng, hành động này của nàng đã khiến trận pháp binh sĩ Nam Triều sử dụng lập tức rối loạn.
Trường thương trong tay mang theo thế công sấm sét tập kích Hoa Trứ Vũ, hai gã binh sĩ đứng bên nhận ra Khinh Vân cơ bản không phải là đối thủ của Hoa Trứ Vũ, bọn chúng nheo mắt lại đâm kiếm về phía Cẩm Sắc. Rõ ràng, bọn chúng đã nhận được lệnh Tiêu Dận từ trước, nếu không thể mang đi thì phải hủy diệt. Trong lúc này, mái tóc che mặt cô nương kia lại được gió thổi tung lên, Hoa Trứ Vũ có thể nhìn thấy rất rõ.
Gương mặt này, sống mũi này, đúng là Cẩm Sắc, mà nàng, đã bị kiếm kia đâm tới hôn mê.
“Không......” Hoa Trứ Vũ quát lớn, nhưng đúng lúc này, trường thương trong tay Khinh Vân đã quét tới trước mặt Hoa Trứ Vũ, Hoa Trứ Vũ không hề né tránh, mũi thường trong tay nàng giương lên va chạm với đầu thương kia, máu tươi chậm rãi nhỏ xuống. Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, cánh tay khẽ chấn động, một cỗ nội lực truyền dọc qua thân thương, cổ tay Khinh Vân run lên, trường thương trong tay lập tức rơi xuống đất.
Trường thương của nàng cũng đồng thời đâm trúng hai binh sĩ kia.
Đúng lúc này, Cơ Phượng Ly mặc ngân giáp cũng đã chạy tới.
Biển cát vàng, lạnh thấu xương.
Áo giáp bạc che ngoài bộ áo trắng đã bị những vết máu dày đặc che kín, lộ ra vẻ dữ tợn. Nhưng vẻ dữ tợn đó hoàn toàn không che giấu được khí chất lạnh lẽo như tuyết, đôi mắt đen che khuất dưới hàng lông mày nồng đậm, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
Bóng trắng đi tới chỗ nào cũng đều có binh sĩ Bắc Triều ngã ngựa ở đó.
Trận chiến này, Tả tướng Cơ Phượng Ly đã bộc lộ toàn bộ võ công che giấu bao năm qua.
Trận chiến này là trận chiến ác liệt nhất giữa hai triều Nam – Bắc. Cũng trong trận chiến, Bắc Triều thất bại, binh sĩ Nam Triều thừa thắng truy đuổi Bắc Triều qua con sông Thanh Minh, quân sĩ Bắc Triều không dám ngừng lại, chạy thẳng một mạch về biên cảnh.
Lương thảo đã mất, thời tiết cũng đã vào đông. Tối thiểu, trong vòng một năm, Tiêu Dận không có thực lực Nam chinh.
Dương Quan.
Mùa đông đã đến, gió bắc thổi càng lúc càng lạnh.
Hoa Trứ Vũ đứng trước trại của Dung Tứ, không, phải nói là trại của Cẩm Sắc mới đúng. Bây giờ nàng đã dám khẳng định, người kia chính là Cẩm Sắc đã từng chết trước mặt nàng.
Thì ra, ông trời vẫn còn từ bi.
Quả thật Hoa Trứ Vũ không biết dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình lúc này.
Quân y vừa bước ra, Hoa Trứ Vũ đã vội vàng chạy tới trước mặt hắn hỏi: “Thế nào? Nàng thế nào rồi?”
Quân y đưa mắt nhìn nàng, thở dài một tiếng: “Thương thế có phần nghiêm trọng, nếu có thể qua được đêm nay thì không còn chuyện gì nữa.”
Trái tim Hoa Trứ Vũ như rơi xuống vực thẳm, không đâu, ông trời không thể tàn nhẫn như vậy, Cẩm Sắc sẽ không xảy ra chuyện! Nàng đứng dậy, vừa muốn xông vào trong đã bị mấy thị vệ giữ cửa ngăn cản.
“Tướng gia đã có lệnh, Bảo thống lĩnh không thể vào trong! Nếu ngài cứ xông vào thì đừng trách chúng ta không khách khí!” Thị vệ lạnh lùng nói.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, trong mắt chỉ có khí lạnh bức người.
Hai tên thị vệ thấy ánh mắt kiên quyết của Hoa Trứ Vũ, trong lòng sợ hãi lùi lại hai bước.
Rèm cửa xốc lên, Cơ Phượng Ly nghiêm mặt đi ra: “Nàng không có việc gì, ngươi không cần phải lo lắng. Đi theo ta đến trại trung quân!” Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói, khoanh tay rời đi.
Trong trại trung quân, Vương Dục ngồi ở vị trí đại tướng quân, Cơ Phượng Ly mặc một bộ quần áo màu trắng, ngồi ở vị trí giám quân.
Không khí trong trại vô cùng trang nghiêm, các nhóm tướng lĩnh lục tục mới tới đều khẽ rùng mình, nghiêm túc phân chi vị trí chức vụ cao thấp, đứng thẳng.
Đánh thắng trận sẽ khải hoàn hồi hương, không biết vì sao lại tổ chức nghị sự. Các tướng nghi hoặc, nhưng không có ai dám lên tiếng hỏi.
Khi Hoa Trứ Vũ bước vào trong trại cũng rất kinh ngạc, nhưng nàng vẫn thản nhiên ngồi vào vị trí thống lĩnh.
“Cuối cùng đã đánh bại Bắc quân, thu phục được những thành trì đã mất của chúng ta, đây đúng là một việc đáng mừng. Sau khi trở về, Tướng gia và bản tướng sẽ tâu rõ chiến công của các vị lên Thánh Thượng anh minh, luận công ban thưởng.” Vương Dục cao giọng nói.
Mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút. Cơ Phượng Ly lạnh lùng ngồi phía trên, vẻ mặt lạnh giá như tuyết phủ lại như có ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, hắn lạnh giọng hỏi: “Vương Dục, nếu có người làm trái quân lệnh, không nghe theo lời hiệu lệnh của chỉ huy, theo quân quy nên xử lý như thế nào?”
Vương Dục biết Cơ Phượng Ly đang ám chỉ Hoa Trứ Vũ, hắn thấy hơi khó xử, dù sao hắn cũng khá thưởng thức Hoa Trứ Vũ:“Tướng gia, trên chiến trường kiêng kị nhất hành động vi phạm quân lệnh không nghe lời chỉ huy, người phạm phải tội này chém không tha! Nhưng …….nếu trong những tình huống đặc thù......”
“Được rồi!” Cơ Phượng Ly cắt ngang lời hắn, nhíu mi hỏi lại. “Nếu người làm trái quân lệnh vừa mới lập công thì sao?”
Vương Dục thả lỏng người, mới vừa rồi hắn còn sợ hãi Cơ Phượng Ly sẽ cho trảm Hoa Trứ Vũ. Nhưng xem ra là không phải, hắn cố ý đem mức phạt xuống mức thấp nhất: “Vậy phải xem đã lập được công lao gì, nếu công lao kia có tính quyết định tới đại thắng, nặng nhất chỉ phạt ba mươi quân côn!”
Hoa Trứ Vũ nghe những lời Cơ Phượng Ly và Vương Dục nói với nhau, khóe môi khẽ hiện lên nụ cười lạnh, nàng bước về phía trước, nhìn thẳng vào Cơ Phượng Ly: “Hôm nay mạt tướng đã vi phạm quân lệnh, khiến huynh đệ chịu thương thay mình, hại Cơ phu nhân suýt chết, ngay cả Ôn tiểu thư cũng bị thương không rõ sống chết. Mong Vương tướng quân xử theo quân pháp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.