Phương Án Nghịch Tập Nam Thần

Chương 5:




Sắc mặt Đường Khả Tâm mất tự nhiên, biết mình vừa nói sai. Nhưng ngày thường tính tình cô ta quật cường, lúc này bị mắng thành như vậy, trong lòng cảm thấy rất không phục.
“Biết kiếm tiền, làm việc nghĩa thì ghê gớm lắm sao……”
Từ Như Ý hơi hơi mỉm cười: “Đúng là rất ghê gớm, bằng không cậu làm thử xem?”
“Tôi ……” Đường Khả Tâm nghẹn lời.
Nhìn thấy tất cả bạn học đều đứng về phía đối lập với cô ta, Đường Khả Tâm cũng biết mình đuối lý.
Cô ta không được tự nhiên nói: “Được, tôi xin lỗi các cậu, nhưng mà các cậu cũng phải xin lỗi bạn Vương Tiểu Lâm!”
Trần Hạo Nhiên một vừa hai phải, cũng không có được tiện nghi mà khoe mã.
Cậu ta túm túm đem tay để vào túi quần, cao nâng cằm. Tuy là xin lỗi, lại mang theo chút bố thí: “Nếu các cậu đều nhận sai. Như vậy, tôi là con trai sẽ không so đo với con gái, bổn thiếu gia thừa nhận chính mình cũng không đúng.”
Đường Khả Tâm nhìn Tiêu Vũ Triết ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích, cường thế ép hỏi: “Vậy còn cậu? Tiêu Vũ Triết, cậu còn chưa xin lỗi người khác!”
Từ Như Ý âm thầm lắc đầu. Đối với sự ngang ngược vô lý của cô ta có chút không thể lý giải được.
Tính cách của Đường Khả Tâm chính là như vậy, cũng không biết lúc trước Tiêu Vũ Triết thích cô ta ở điểm nào? Chẳng lẽ bởi vì những người khác đều sợ cậu, lúc nào cũng thuận theo cậu, mà chỉ có Đường Khả Tâm cùng cậu đối nghịch, nên mới thích?
Xem ra, người nam sinh này là quá khuyết thiếu người đối nghịch với cậu, Đường Khả Tâm mới dám nhiều lời nói mấy câu với cậu, cùng cậu tranh luận hai câu, chỉ đơn giản như vậy đã đi được vào lòng của cậu?
Từ Như Ý cũng là vì cậu làm sáng tỏ: “ Bạn học Tiêu Vũ Triết cũng không làm sai! Đâm vào người khác chính là Vương Tiểu Lâm, đánh người khác lại là Trần Hạo Nhiên. Tiêu Vũ Triết từ đầu tới cuối cũng chưa nói qua một câu.”
Đường Khả Tâm có chút xấu hổ, tìm bậc thang cho mình, “Vậy, vậy việc này thôi bỏ đi. Tôi thừa nhận các cậu rất tài giỏi, nhưng việc này không phải là lý do để các cậu có thể khi dễ người khác.”
Miệng Trần Hạo Nhiên dẩu lên, vẻ mặt ghét bỏ: “Hừ, vịt con xấu xí! Ý của cậu là, không có bản lĩnh mới có thể khi dễ người khác? Cũng giống như……cậu?”
Ngày thường cậu còn cảm thấy nữ sinh này có cá tính, gan lớn không sợ bọn họ, lúc này lại cảm thấy cô ta thật không vừa mắt.
“Tôi không có?” Đường Khả Tâm không phục.
“Cậu chỗ nào cũng có.” Từ Như Ý khẳng định nói.
“Đúng!” Trần Hạo Nhiên rất tán đồng! Trong lòng càng thêm thích Như Ý.
Tiêu Vũ Triết kéo anh em ở một bên, lạnh lùng nói: “Hạo Nhiên, đi rồi.”
Đường Khả Tâm giả vờ trấn định trở lại chỗ ngồi. Nhưng chỉ có cô ta mới biết được, trái tim của cô ta đập mạnh không ngừng.
Tiêu Vũ Triết cùng với Trần Hạo Nhiên đều là nhân vật phong vân trong trường, cô ta trêu chọc bọn họ, không biết có phải sẽ bị trả thù hay không! Nhưng thật là kỳ quái, nghĩ đến khuôn mặt tuấn duật lạnh nhạt của Tiêu Vũ Triết kia, cô ta cảm thấy tâm động vài cái.
“Thật là chán ghét! Còn không phải bởi vì trong nhà có tiền, điều kiện tốt hơn so với người khác hay sao? Đồ vật học tập tất nhiên đều là đồ tốt! Học cũng là học giáo viên tốt nhất, so với những người khác ưu tú hơn cũng chẳng có gì lạ!” Đường Khả Tâm ngồi ở bên kia nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.
Cô ta căm giận bất bình mở cặp sách ra, tiếp tục giải vây cho mình: “Cho dù ưu tú thì như thế nào? Nhân phẩm không tốt thì chính là sâu mọt của xã hội! Hừ, khái niệm của Từ Như Ý rõ ràng bị lẫn lộn. Thật là bực mình, vậy mà mình lại bị cậu ta nói á khẩu không trả lời được!”
Cô ta mọi khi đều rất thuận lợi, Đường Khả Tâm chưa từng giống như hôm nay, quả thực quá mất mặt!
Hơn nữa, hình như bởi vì chuyện này mà cô ta đã đắc tội không ít bạn học.
Dựa vào cái gì! Không phải chỉ là lớn lên có chút nhan sắc, trong nhà có chút tiền hay sao? Có cái gì đặc biệt hơn người khác chứ!
Đường Khả Tâm không có hối lỗi, cũng không cảm thấy mình thật sự sai.
- ------------------@----------------
Cà Pháo: mới thi xong mn ạ, điểm số có vẻ k đc như mong đợi. Pháo đang buồn quá, mấy ngày thức đêm ôn bài lại k đc như ý muốn. 😢😢😢

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.