Phương Án Nghịch Tập Nam Thần

Chương 47:




“Cậu nhìn lầm rồi.” Tiêu Vũ Triết chối.
“Không có khả năng!”
“Không thể nào!”
“Có mà! Triết, cậu đáng yêu quá nha ~” Từ Như Ý tiếp tục cười. Cô ôm lấy một cánh tay cậu, nhẹ nhàng lắc lư.
Tiêu Vũ Triết đành phải làm bộ mặt lạnh giống ngày thường, nhưng vẫn thấy khả nghi như thế nào. Từ Như Ý càng thêm vui vẻ.
Thiếu niên thẹn thùng, so với bộ dáng lạnh lùng ngày thường càng làm cho tâm người ta động lòng!
Bọn họ rửa mặt xong, từng người trở về giường.
Tiêu Vũ Triết lấy điện thoại, lưu lại dãy số lần trước đã nhớ kỹ trong lòng.
Danh bạ kia vẫn luôn trống, lần đầu tiên có chủ nhân.
Nhìn dãy số của cô, cùng với tên càng thêm cảm thấy đáng yêu, Tiêu Vũ Triết hiểu ý cười.
[ Triết, ngủ đi đừng nghịch điện thoại nha, ngủ ngon! ] Từ Như Ý gửi tới một tin nhắn.
[ Ngủ ngon! ] Sau khi Tiêu Vũ Triết nhắn gửi lại, rất nghe lời tắt điện thoại đi ngủ.
Ngày hôm sau, thời điểm bọn họ tới trường học, ánh mắt những bạn học nhìn bọn họ rõ ràng không giống nhau.
Có hâm mộ, có mất mát, đương nhiên cũng có cảm thấy bọn họ mới là một đôi thích hợp nhất, ôm lấy tâm thái chúc phúc.
Không cần phải lại che che dấu dấu, Tiêu Vũ Triết tuy rằng không thèm để ý nhưng cũng nhẹ nhàng không ít.
Bọn họ cùng đi đến trường, cùng khoá kỹ xe, cùng vào phòng học, lại cùng ngồi một vị trí.
Từ Như Ý nhìn nam sinh bên cạnh, nhẹ nhàng cười, “Hạnh phúc ghê luôn.”
Trong lòng Tiêu Vũ Triết ấm áp.
Kỳ thật vẫn luôn là cô cho đi, cậu gần như không vì cô làm bất luận chuyện gì. Cậu chẳng qua là công khai quan hệ giữa hai người, lại khiến cho cô cảm giác hạnh phúc đến vậy.
Có đôi khi thật sự cảm thấy, Tiêu Vũ Triết cậu, có tài đức gì chứ……
Cậu nhất định phải bảo vệ hạnh phúc của cô, còn sẽ khiến cô về sau hạnh phúc hơn nữa!
Tuy rằng hai người ngồi cùng bàn, nhưng lúc Từ Như Ý rảnh rỗi trong giờ học tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu.
Vừa giải lao, bọn họ ai nấy đi tìm người bạn thân của mình.
Chẳng qua, mới hết một tiết học, tiết thứ hai bắt đầu Tiêu Vũ Triết đã không thấy tăm hơi.
Từ Như Ý trong lòng có dự cảm không lành.
Dựa theo tiến độ hiện tại của bọn họ mà nói, Tiêu Vũ Triết có chuyện gì nhất định sẽ báo với cô một tiếng mới rời đi, bằng không cô sẽ lo lắng!
Từ Như Ý nhịn không được nhúc nhích ghế, thấp giọng hỏi người bên kia:“Cậu ấy đi đâu rồi?”
Trần Hạo Nhiên trầm mặc một lát, cậu luôn tùy tiện vậy mà châm chước vài giây mới trả lời: “Như Ý, nếu cậu nhất định muốn biết cuộc đối thoại đó, để tớ kể chuyện xưa cho cậu……”
Từ Như Ý trừng cậu một cái: “Kể cái em gái nhà cậu!”
Bà nó, nói ngôn ngữ nhân loại, chúng ta còn có thể làm bạn tốt.
Hiện tại là thời điểm dùng chuyện xưa nhỏ dẫn ra đạo lý lớn sao? Trực tiếp tóm tắt trọng tâm rất khó sao trời?
“Bà nội Tiêu, ở bệnh viện nước Mỹ, khả năng sắp không qua được……” Trần Hạo Nhiên khổ sở nói.
Từ Như Ý lập tức đứng lên, đã chạy hướng ra ngoài.
“Thưa thầy, em xin nghỉ!”
“Này, tôi còn chưa có đồng ý đâu!” Giáo viên toán học gõ cái thước dạy học cũ, thở hì hục nói.
Từ Như Ý lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Vũ Triết. Người bên kia bắt máy, nhưng vẫn trầm mặc không hé răng.
Hiện tại chắc cậu rất khó chịu?
Phải biết là, cha mẹ Tiêu luôn bận việc làm ăn, Tiêu Vũ Triết vẫn luôn do bà nội nuôi lớn.
Hai bà cháu tình cảm sâu nặng. Mà nay, người thân cận cậu nhất này sắp phải rời đi, cậu lại ở nơi xa xôi bất lực!
Từ Như Ý nhìn xung quanh, bình tĩnh phân tích sau đó nói: “Năm phút!”
Nói xong, đã cúp điện thoại trước.
Tiêu Vũ Triết nghe âm thanh “đô đô”, mới phục hồi tinh thần lại.
Cô nói năm phút?
Năm phút là chỉ cái gì?
Cậu nhìn cửa cầu thang sân thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.