Phương Án Nghịch Tập Nam Thần

Chương 37:




Editor: Cà Pháo
- --------------------------------
Trên mặt cậu nhìn như bình tĩnh, nhưng lại mang theo bất an.
“Mình tin tưởng cậu.” Từ Như Ý mở miệng, “Mình tin tưởng Triết, cậu thiện lương như vậy, sẽ không đành lòng nhìn bạn học ngã. Triết thiện lương như thế, mình sao có thể không thích chứ?”
Từ Như Ý hơi mỉm cười, nắm chặt lòng bàn tay, “Triết, mình vẫn luôn tin tưởng cậu. Trên thế giới này, mình nghĩ, ngoại trừ bản thân cậu ra, mình là người hiểu cậu nhất.”
Cô nói không sai. Vì khiến cậu vui vẻ, cô gái này đã hao phí tất cả tâm tư trên người cậu!
Chẳng qua, Tiêu Vũ Triết vẫn hơi kinh ngạc.
Cô thật sự một chút cũng không bận tâm?
“Nếu đổi thành mình, mình cũng sẽ giống cậu không thờ ơ được. Cho dù mình hận không thể để cô ta rơi chổng vó.” Cô cười cười.
Lại nói tiếp: “Tớ thất vọng, là bởi vì thấy Đường Khả Tâm nữ sinh cao ngạo như vậy, cũng sẽ giống những người khác ra vẻ đối với cậu.”
Tiêu Vũ Triết rốt cuộc buông lỏng.
Như Ý quả nhiên là khéo hiểu lòng người! Cô cũng không có hoài nghi cái gì nhiều!
Tâm tình của cậu lập tức tốt lên, ấn tượng với cô càng tốt.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ là 80, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm -5, độ hảo cảm hiện tại là 20. Ký chủ, không nghĩ tới nữ chủ lại có thể biến thành thần trợ công cho cô! 】
“Đi thôi. Hôm nay muốn ăn gì? Tớ về nhà làm cho cậu!”
“Cơm chiên nấm đen.”
“Được!”
Hai người về đến nhà, Từ Như Ý đầu tiên là vào phòng bếp. Tiêu Vũ Triết dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn bóng dáng cô bận rộn.
Cô nhất định sẽ là một người vợ hiền. Tiêu Vũ Triết nghĩ trong lòng.
Bọn họ giống bình thường ăn cơm xong, làm xong bài tập, dạo chơi một vòng với những chú chó, rồi chuẩn bị về phòng ngủ.
Mới vừa xoay người, chỉ nghe “bang” một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng đều tắt, trong nhà một mảnh tối đen.
“Sao lại thế này?”
【 Ký chủ, mau khen ngợi tôi! 】Âm thanh hệ thống vang lên, nó không có ý tốt cười, 【 Dũng cảm nhào vào nam chủ ôm ấp đi! 】
【 Ta khen ngợi em gái nhà ngươi! Quả nhiên là ngươi làm! 】Từ Như Ý ở trong lòng chửi rủa.
【 Lần này là bổn hệ thống đại phát từ bi, đưa tặng phúc lợi miễn phí. Đã trừ giúp cô 500 tích phân để đổi ‘ tiểu kinh hỉ ’.】
[ Cmn…… Không phải miễn phí sao? Trả tích phân cho tôi! ]
“Như Ý?” Giọng Tiêu Vũ Triết vang lên.
Đôi mắt cậu đã dần thích ứng trong bóng tối, nhìn bóng dáng đứng ngây người giữa phòng.
Đột nhiên mất điện như vậy, cô nhất định sẽ bị dọa sợ?
“Mình ở chỗ này.” Từ Như Ý đáp lại cậu, duỗi tay, có chút bất lực múa may một trận.
Tiêu Vũ Triết quyết đoán tiến lên, bắt lấy cô.
“Đừng sợ, có mình ở đây.”
Từ Như Ý trong lòng ấm áp. Đây hẳn là lời âu yếm êm tai nhất cậu từng nói qua.
“Ừm. Tớ không sợ. Có cậu bên cạnh, tớ cái gì cũng không sợ.” Cô cầm lại tay cậu.
“Thiếu gia, cậu có ở đó không?” Âm thanh bác Tiêu vang lên, ông bật đèn pin, “Chúng tôi đã kiểm tra, nhưng không tìm ra nguyên nhân mất điện. Khả năng tối nay cũng chưa có biện pháp khắc phục.”
“Cháu đã biết. Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi.” Âm thanh Tiêu Vũ Triết nhàn nhạt vang lên.
“Triết, chúng ta làm sao bây giờ?” Từ Như Ý dò hỏi.
“Về phòng mình trước đi.” Nếu không có điện, cô một người nhất định sẽ sợ hãi.
Dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu tiên ở cùng nhau, lần trước không phải cũng không phát sinh cái gì sao?
Cậu cầm lấy di động bật đèn pin, cẩn thận dắt Từ Như Ý đi tới.
“Cậu ngủ nơi này đi, mình nằm trên sô pha là được.” Tiêu Vũ Triết giúp cô trải thẳng giường.
“Không được!” Từ Như Ý quyết đoán lắc đầu, “Chỗ đó nhỏ như vậy, cậu sao ngủ ngon được? Cậu vẫn nên ngủ giường, để tớ nằm sô pha cho!”
“Không sao cả. Cậu cứ ngủ ở đó. Chỉ có một buổi tối mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.