Phược Long

Chương 25:




Xe ngựa một đường hướng phía Bắc mà đi.
Long Tĩnh Thủy ngồi gần mé ngoài cửa xe, một mái tóc đen dài được buông lỏng xuống bờ vai, gương mặt trắng bệch, đôi mắt như ngủ như tỉnh chìm trong hư vô hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc bên trong.
Cả cơ thể y đều bị khóa lại bởi một vị hắc y nhân ngồi bên cạnh, giọng nói thô ách vô cùng: “Nơi này dù sao cũng thuộc về Đông Hải. Nếu như sử dụng linh lực, chỉ sợ bị người phát hiện, đành ủy khuất điện hạ tọa trong xe vậy.”
“Không sao.” Long Tĩnh Thủy mắt không nâng, chỉ khoát tay áo, thản nhiên ứng một câu, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Y thật sự quá sơ suất!
Biết rõ có người tâm hoài bất quỹ, lại không chút phòng bị, kết quả đang hảo hảo ở trong Long Cung, lầm trúng cạm bẫy, bị người cấp bắt ra ngoài. Bất quá trong lúc tâm thần đại loạn kia, đừng nói là có người muốn trảo y, cho dù có một kiếm đâm tới, chỉ sợ không có cách nàotránh được.
Nghĩ như vậy, tự nhiên lại nhớ cái đau thấu tâm kia.
Bàn tay Long Tĩnh Thủy hoàn ngoài cửa, các đốt ngón tay lại hơi hơi trắng xanh, nơi ván gỗ trên xe vài vệt máu đỏ rơi xuống.
Chỉ có như thế, y mới có thể khắc chế cái đau âm ỉ trong lòng.
…… Long Vô Ba.
Long Tĩnh Thủy nhắm mắt tĩnh tâm, trong lòng lại mặc niệm một cái tên, cả người tuy rằng rất đau nhưng nét mặt thủy chung vẫn là cái dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh đến lãnh đạm, khiến người nhìn không rõ trong lòng y rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Y hiện giờ bị người khống chế, đương nhiên không thể lộ sơ hở, miễn cho người ta thừa dịp chi ky. Hơn nữa, bất kể là làm gì, y cũng phải quay về tái kiến Long Vô Ba một lần.
Ở ngoài đình nghỉ mát, khi nghe thấy Long Vô Ba cùng Hồ Vương nói chuyện khiến tâm y lọan thành một đoàn, cái gì cũng không lí giải được, sau lại một cơn hoảng lọan, rơi vào tay hắc y quái nhân. Giờ bình tỉnh lại, mọi thứ thanh tỉnh lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Y từ nhỏ đã nhìn Long Vô Ba lớn lên, biết rõ người nọ tuyệt đối là người tâm ngoan thủ lạt, cũng nhất định là kẻ có cừu tất báo, chỉ là tính tình quật cường, thích chính là thích, ghét chính là ghét, cho tới bây giờ không làm giả. Muốn hắn lừa gạt người, mặt không đổi sắc, tâm không loạn, muốn hắn gặp dịp thì chơi, dùng mọi cách để lấy lòng cừu nhân mình, là việc khó khăn vô cùng.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại, lúc ấy ở trong đình, người nói chuyện chỉ có một mình Hồ Vương, mà tất cả chỉ là một hồi suy đoán, còn Long Vô Ba cái gì cũng không thừa nhận. Cho nên, y nếu muốn định tội người nọ thì cũng phải là sau khi cả hai đối chất với nhau.
Long Tĩnh Thủy một bên an ủi mình, một bên đem cánh tay thu về, tuy biết suy đoán trên có lẻ khá thuyết phục, nhưng trong lòng vẫn không giảm bớt đau đớn.
Nếu chỉ có tình huynh đệ thì tốt rồi.
Bởi vì tình yêu thực sự rất thống khổ.
Xe ngựa vô cùng xóc nảy.
Long Tĩnh Thủy vì cơ thể không ổn, sắc mặt liền tái nhợt hơn, lăn qua lộn lại cứ nghĩ Long Vô Ba.
Nghĩ đến sự ôn nhu chứa biết bao tình cảm trong mỗi lời nói của người nọ, nghĩ đến bộ dáng xấu xấu của người nọ mỗi khi làm nũng, nghĩ đến người nọ…… Này đến tột cùng là thật hay là giả? Y thật sự nhìn không ra. Chỉ có động tâm, mới không ngừng sa vào, mới không thể tự kềm chế, đúng không?
Trầm tư một hồi lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Thân thể Long Tĩnh Thủy không khoẻ, cổ họng như có thứ gì muốn trào ra, thật vất vả mới kiềm nén xuống dưới, trợn mắt hỏi:“Tới rồi sao?”
“Phía trước là nơi nghĩ chân ở nhân giới của chủ tử nhà ta, điện hạ có thể xuống xe nghỉ ngơi chốc lát.”
“Ân, ta đoán… hẳn là không nhanh như vậy đã đến Bắc Hải đi.”
“Điện hạ……” Hắc y quái nhân tự nhiên chấn động, mặt ám thâm trầm.
Long Tĩnh Thủy mỉm cười, đứng dậy đi xuống xe ngựa, nói:“ Bắc Hải Long Vương không phải đang chờ ta sao? Đi thôi.”
Xuống xe, Long Tĩnh Thủy mới phát hiện nơi này thật hẻo lánh, bốn phía núi non trùng điệp, dãy núi phập phồng, xa xa là những tảng rừng cây lớn nhỏ đan xen, gần chút là một dinh phủ lớn, bề ngoài thật bình thường không chút ấn tượng nào, đứng ở ngoài cửa là một thanh niên với mái tóc ngân sắc*.
(mái tóc ngân sắc* = mái tóc bạc; [lot] ý nói màu trắng bạc đó!)
Kẻ đó đầu đội minh châu ngọc quan*, thắt lưng bội thất thải mĩ ngọc, khuôn mặt thật sự anh tuấn, chỉ là cái cằm đầy, khóe mắt rủ xuống, nét mặt âm trầm đó, giống như khắc khắc luôn tìm cách tính kế người.
(minh châu ngọc quan* = vương miện ngọc trai, do Gu gồ ca ca dịch à)
Long Tĩnh Thủy nhìn thấy dáng vẻ kẻ đó, liền biết mình đoán không lầm, trong lòng ngầm thở dài, nét mặt lại không biến đổi, tiếp tục đi nhanh về trước.
Thanh niên kia danh gọi Long Nguyệt, một đầu tóc bạc ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy, kẻ hiện giờ là Bắc Hải Long Vương. Kẻ đó thấy Long Tĩnh Thủy đến gần, liền mỉm cười chắp tay, nói:“Tĩnh Thủy huynh, biệt lai vô dạng?”
“Đa tạ Bắc Hải Long Vương đã nhọc lòng, còn chưa chết được.”
“Ha ha.” Long Nguyệt cùng Long Tĩnh Thủy không tính là quen thân, lúc này lại cực thân thiết vãn cánh tay y, một bên cất bước hướng dinh cư đi vào, một bên cười nói,“Khi ta nghe nói Tĩnh Thủy huynh bị người giam lỏng, thật sự rất lo lắng, hiện giờ gặp ngươi bình an vô sự, mới thấy yên lòng. Đúng rồi, dược liệu để giải bỏ cấm chế trên người ngươi, ta cũng đã tìm đến đây.”
Nói xong, từ trong người lấy ra một hoàn đan lam sắc xanh biếc.
Ánh mắt Long Tĩnh Thủy trầm xuống, khuôn mặt lại vẫn không đổi, tùy tay tiếp nhận viên thuốc kia mà nhét vào miệng, nói:“Khiến các hạ bận tâm rồi.”
“Ta cùng Tĩnh Thủy huynh thân là bằng hữu, cần gì khách khí như vậy?”
Long Tĩnh Thủy trong lòng cười lạnh, thản nhiên đáp:“Lễ không thể phế.”
Khi hai người nói chuyện, đã muốn đi qua một đoạn đường thật dài.
Bền ngoài dinh phủ xem thật bình thường, nhưng bên trong lại thật cao sang, núi giả kì thạch, xây dựng xa hoa, hoa lệ trân quý.
Long Nguyệt cuối cùng dẫn Long Tĩnh Thủy đi vào một gian sương phòng phía tây, nói: “Địa phương nơi này hẻo lánh, tiểu tử Long Vô Ba đó hẳn sẽ không nhanh như vậy mà tìm ra. Tĩnh Thủy huynh đi đường mệt mỏi, trước hết ở lại nghỉ ngơi một đêm đi.”
Long Tĩnh Thủy quả thật có chút mệt mỏi, liền đi tới bên bàn ngồi xuống, chính mình cho rót một tách trà, nói:“Ta nghỉ ngơi hay không cũng không sao, nhưng chỉ sợ các hạ đợi không kịp.”
“Tĩnh Thủy huynh lời này là ý gì?” Long Nguyệt sắc mặt vi biến.
Long Tĩnh Thủy chỉ mỉm cười, nói:“Các hạ muốn cùng ta mưu đồ đại sự, tự nhiên không tốt đến nổi chỉ muốn mang ta đến Bắc Hải đi, tại nơi đây thương nghị mới là an toàn nhất. Chỉ sợ Long Vô Ba rất nhanh liền tìm tới cửa, cho nên việc này càng nhanh càng tốt, không đúng sao?”
“Tĩnh Thủy huynh thật là một người thông minh, ta cũng không quanh co lòng vòng.” Long Nguyệt cũng ngồi xuống bên cạnh bàn, đôi mắt hơi nhíu lại, khuôn mặt ảm đạm âm trầm: “Ngươi thân là Đông Hải thái tử, nên là người kế thừa Vương vị mới đúng, hiện giờ lại bị tên tiểu tử Long Vô Ba đó đoạt đi, thật là làm người tiếc hận.”
“Thắng làm vua thua làm giặc, bản lãnh của ta không bằng hắn, có cái gì hảo đáng tiếc?”
Long Nguyệt giương mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó chậm rãi tiến đến bên tai Long Tĩnh Thủy, hạ giọng nói: “Tĩnh Thủy huynh có thể còn không biết, Long Vô Ba tiểu tử đó…… Căn bản không phải huyết mạch của Long tộc Đông Hải!”
Long Tĩnh Thủy sớm đoán trước gã sẽ nói những lời này, nhưng bàn tay cầm tách trà vẫn nhịn không được có chút hơi run lên, hỏi: “Chuyện quan trọng như vậy, các hạ làm sao mà biết?”
“Chuyện này, ta tự nhiên có biện pháp.” Long Nguyệt lánh nặng tìm nhẹ, nói,“Tóm lại, ngươi mới là người nên kế vị ngai vàng Long Vương kia.”
Ác?
Cho nên muốn trợ y đoạt lại vương vị, là vì sau này lấy y làm con rối, nhân cơ hội ngầm chiếm cả Đông Hải?
Long Tĩnh Thủy đã hiểu rõ, nhưng không nói ra, chỉ nói:“Ta đã thấy nguyên hình của Long Vô Ba, chứng thật là chân long.”
“Hắn biến thành hình rồng, ta cũng từng thấy qua, đối với chuyện này ta luôn thấy buồn bực, suy nghĩ rất lâu, mới lộng hiểu ra chuyện gì xảy ra.”
“Các hạ không ngại nói nghe một chút đi?”
Long Nguyệt cười cười, lộ ra một bộ dáng toan tính: “Long Vô Ba tuy rằng không phải huyết mạch Đông Hải. Nếu nghĩ lừa dối, cũng thập phần dễ dàng. Hắn chỉ cần liệp sát một đồng tộc Đông Hải, tái lấy long châu trong người đối phương dung nhập vào người mình, tự nhiên có thể hóa thành chân long.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.