Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 61:




Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Trong huyền băng linh động.
"Tinh Bàn này được sáng lập từ thuở khai sơ, là do Nữ Oa và Viêm Đế chủ ý sáng tạo, khi đó lục giới không ổn định, thần ma, yêu nhân không phân rõ, khí tức yêu ma xâm lấn, các tiên nhân bị ma khí ăn mòn, tẩu hỏa nhập ma hoặc dứt khoát rời bỏ tiên đạo, ngũ hành phẫn nộ, Cửu Châu khi thì bị đóng băng chín thước, khi thì khói lửa ngập trời, khi thì hồng thủy bạo phát, khi thì thực vật phát triển quá mực chiếm đoạt tất cả sự sống. Vạn vật tương sinh tương khắc, chúng ta hao tổn ngàn năm tụ tập vạn vật linh khí tạo ra Tinh Bàn. Mong muốn tìm ra sự cân bằng giữa âm dương Ngũ hành."
"Khi đó chúng ta cũng không biết Tinh Bàn và mệnh cách thần linh bị trói chặt với nhau... Có lẽ nói, trước khi điều khiển Tinh Bàn thì ta không biết việc này." Tinh Dịch nói đến đây thì hơi dừng lại, như cố gắng tóm tắt mọi chuyện ngắn nhất có thể, sau đó nói tiếp: "Vật này vốn nên do mười hai người chúng ta cùng hộ pháp, nhưng các thượng cổ chiến thần đã diệt vong, chỉ còn mỗi một mình ta. Trong Tinh Bàn, Tinh vị của ta là ở trung tâm, dịch chuyển sẽ kéo theo chuyển động của các sao khác, dần dần lập thành một trật tự. Tinh Bàn lấy ta làm cơ sở để di chuyển, ta nằm trong biển ngân hà, cùng nó tìm kiếm nơi hiểm yếu của đối phương, chỉ cần bên nào có động tác thì cục diện này sẽ bị phá."
"Xóa tan mối quan hệ, Tinh Bàn vẫn sẽ chuyển động cân bằng, lục giới sẽ bình an, sẽ..." Tham Lang lầm bầm.
Tinh Dịch tiếp lời của hắn: "Tinh Bàn sẽ không bị người áp chế nữa, Tinh vị của ta sẽ mờ đi, thế gian này sẽ biến mất một người, kiếp nạn vạn năm trước sẽ luân hồi tái diễn."
Tất cả mọi người đều lặng đi.
Tinh Bàn hấp thu tinh hoa vạn vật, cho nên trong quá trình hoạt động vẫn sẽ nâng cao sức mạnh. Tinh Dịch hoàn toàn là dựa vào tu vi thâm hậu và căn cốt thượng cổ chiến thần chống đỡ đến bây giờ, các thần đều đã bị diệt, có sống thì cũng đã mất đi tiên cốt, không thể hấp thụ sức mạnh Tinh Bàn.
Nói cách khác, Tinh Dịch người này sống cũng như không tồn tại. Thế gian còn người này vốn đã là kỳ tích, bởi vì hắn là một thần tiên vô tâm vô tình, duy nhất chưa từng phi thăng thành tiên, thậm chí chưa từng suy sụp bởi vì điều gì.
Thất Sát thấp giọng nói: "Nếu lần này không..."
Tinh Dịch nhàn nhạt nói: "Không còn cách nào khác. Ta đã dặn Phượng hoàng Minh tôn, nếu như đến lúc thích hợp thì cứ đem chuyện Tinh Bàn chiếu cáo thiên hạ, đến lúc đó người ngoài muốn làm gì thì làm, không có quan hệ gì với ta."
Tham Lang lên tiếng: "Ta còn một vấn đề."
Tinh Dịch đáp: "Nói đi."
Tham Lang thấp giọng: "Ta còn vấn đề muốn hỏi ngài, nếu ngài dựa vào tu vi và căn cốt để áp chế Tinh Bàn nhiều năm như vậy, thì nguyên nhân gần nhất khiến sức mạnh ngài biến mất là do đâu? Theo đạo lý, tu vi giảm nhưng vẫn có cách bồi bổ tăng lại, bởi vì nó không có hạn mức cao nhất, bế quan tu hành, song tu, đan dược đều được, giống như Tròn tròn nói vậy đó."
Tinh Dịch nghe đến Tiểu Phượng Hoàng, sắc mặt liền trở nên nhu hòa.
Lần này hắn cần một thời gian rất dài để suy nghĩ, chọn một lý do thích hợp nhất để nói, khiến mọi người tưởng hắn sẽ không trả lời. Một lát sau, Tinh Dịch đột nhiên mở miệng, tựa như chính bản thân đã tìm ra câu trả lời thích hợp duy nhất: "Bởi vì ta động tâm."
Tham Lang trợn to hai mắt, Thất Sát cũng ngẩng đầu lên.
Duy chỉ có Phá Quân không có vẻ bất ngờ. Hắn là người cuối cùng chạy đến, đến nơi này bế quan vẫn ngồi ở một chỗ xa xa, nhìn về hướng cửa động, sắc u lam từ cửa động phản chiếu lên khuôn mặt hắn, lộ ra một màu ám sắc trong con ngươi không rõ nghĩa.
Tinh Dịch nói: "Bởi vì ta động tâm, ta không còn là người vô tâm vô tình nữa."
"Nếu như các ngươi biết sức mạnh ma đạo từ đâu đến thì có thể hiểu được sức mạnh của ta đến từ đâu." Tinh Dịch mặt không đổi sắc, "Vì cái gì từ xưa tới nay có vô số người nhập ma, bởi vì năng lượng mà ma đạo cung cấp mạnh hơn nhiều so với lục giới - người thường tu tiên phải qua ba nghìn năm, nhưng tu ma chỉ cần ba trăm năm là đã được. Sức mạnh ma đạo dựa trên cơ sở thôn phệ tâm trí, nó khiến người đánh mất lương tri, đánh mất nhân tính, khi họ lên đỉnh tu vi thì cũng chính là lúc họ trở thành cái xác không hồn, không còn cảm xúc, chỉ có bản năng giết chóc."
Tinh thần của Tham Lang chấn kinh: "Vậy ngài.... Vậy ngài?"
Tinh Dịch gật đầu: "Có thể trước đây ta vô cảm là do ta thúc ép sử dụng sức mạnh vượt quá tu vi. Đương nhiên, không cần dùng đến lý luận ma đạo cũng có thể giải thích, ta thấy các ngươi cũng đã hiểu rồi... Người tu tiên cũng lưu truyền việc tu tâm dưỡng tính, nói rằng không được vì thế gian mà động nhân tâm, hai bên tiên ma cũng tương tự điều này."
Tham Lang á khẩu không nói nên lời.
Phá Quân lại cười: "Nói như vậy, tiểu Tròn tròn đúng là họa quốc yêu cơ."
Tham Lang và Thất Sát cau mày, trầm mặc không nói.
Tinh Dịch nhìn Phá Quân: "Không có tiểu Tròn tròn thì cũng sẽ là có người khác. Đây là chuyện của ta, không liên quan đến Tiểu Phượng Hoàng."
"Tất nhiên, ta chỉ đùa chút thôi. Nếu truy cứu tới cùng thì ta mới là đầu sỏ nối dây tơ hồng cho hai người." Phá Quân lười biếng đáp, từ trên ghế đá đứng dậy duỗi người, "Ta không hỏi gì hết, nếu có thể thì nên bắt đầu thôi, sớm đi ra thay vì ngồi chờ chết, ta muốn nhanh nhanh ra ngoài gặp tiểu Thỏ tử nhà ta."
Thất Sát hỏi: "Hôm nay ngươi đến muộn là do từ biệt Thỏ ngọc?"
Phá Quân nhìn hắn, cười khẽ: "Sớm từ biệt rồi, là ta nói chuyện với Phượng hoàng Minh tôn, y bảo sẽ truyền tin, nên chúng ta ở chỗ này sinh hoạt sẽ không buồn chán lắm đâu."
Thất Sát "À" một tiếng, nói: "Vậy sao."
Bế quan tu hành là một chuyện đau khổ dài dằng dặc, Sát Phá Lang đều trầm ổn nhưng vẫn là lần đầu trải qua thời gian dài như vậy, cường độ tu luyện lại lớn, nửa tháng sau, đến cả Thất Sát ổn trọng nhất có chút không chịu nổi. Tốc độ vận khí hóa linh của họ không chạy kịp Tinh Dịch, so sánh căn cốt thôi thì họ đã bị thượng cổ chiến thần nghiền nát rồi, một đạo lệnh sinh diệt vạn vật Tinh Dịch nháy mắt có thể đọc ngay, ra lệnh thiên địa nhất tề nghe lệnh hắn; mà đổi lại bọn họ, phải mấy trăm người hộ pháp, bày trận và tế đán, ngày đêm không ngừng thôi thúc linh khí thì mới làm như vậy được.
Điều này khiến họ biết được rằng - sức mạnh của Tinh Bàn kinh khủng cỡ nào.
Nửa tháng tiếp theo trôi qua, bọn họ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Sát Phá Lang thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã không ngừng nghỉ niệm chú, sửa pháp trận vân vân, được nghỉ ngơi thật sự là niềm hạnh phúc.
Cửa động vừa mở, đập vào tầm mắt là một núi thư Phượng hoàng Minh tôn đưa đến. Mười lăm ngày, Tiểu Phượng Hoàng, Kim sí điểu, Thỏ ngọc viết tổng cộng hơn một trăm lá thư.
Tham Lang và Phá Quân vui vẻ đi qua lấy, đem về một chỗ ngồi đọc, rồi đếm số lượng khoe nhau. Tham Lang nói: "Ta có ba mươi lá, mỗi ngày mỗi lá, không nhiều không ít, ngươi ít hơn ta một lá, chắc là Thỏ ngọc quên viết rồi."
Phá Quân tìm nửa ngày, trong một đống lớn liền tìm thấy một tờ giấy có in hình quả măng cụt - chân thỏ: "Cái này cũng tính là một lá thư, hai chúng ta huề. Ngươi rãnh như vậy không bằng so với Đế quân kìa."
Tham Lang thật đúng là chạy tới chỗ Tinh Dịch hỏi: "Đế quân, tiểu Tròn tròn viết cho ngài mấy lá thư?"
Tinh Dịch chỉ một đống thư trên chân, tính sơ qua: "Ba mươi. Hình như mấy đứa này bàn nhau viết ba mươi lá."
Tham Lang thấy sai sai: "Nhưng vì sao ta thấy hình như chỗ này nhiều hơn?"
Tinh Dịch khiêm tốn nói: "À, ngoại trừ ba mươi lá cho ta còn thêm ba mươi lá cho Cục than nhỏ, các ngươi không biết Cục than nhỏ là ai, nhưng chỉ cần biết đống này là của ta là được rồi."
Hiển nhiên Tiểu Phượng Hoàng không quên viết thư cho Cục than nhỏ, Phượng hoàng Minh tôn trực tiếp gom hàng tống qua đây hết.
Phá Quân vỗ tay: "Sáu mươi lá, Đế quân thắng rồi, Tham Lang ngươi còn muốn nói gì?"
Thất Sát yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ mỉm cười.
Thất Sát một lá cũng không có, hắn không cha không mẹ, không bằng không hữu. Thất Sát tinh vốn là sao âm lệ và khắc sát, là tinh vị hung nhất trong Sát Phá Lang, trong thiên đình rất ít người muốn cùng hắn tiếp xúc, còn nói tình tình hắn cổ quái. Nhưng hắn chưa bao giờ để ý những lời này.
Tham Lang liền chuyển chủ đề, bắt đầu nói đến việc muốn tìm người yêu cho Thất Sát, còn hứa hẹn với Nguyệt Lão giật dây, vì Thất Sát mà tìm vài người đẹp cho hắn thân cận.
Tinh Dịch ở một bên gom xếp các lá thư lại, theo thứ tự ngày gửi, lấy lá đầu tiên gửi cho mình và Cục than nhỏ so sánh.
"Khanh khanh phu quân: (Khanh là cách vợ chồng gọi nhau thân mật)
Bữa sáng hôm nay ta ăn năm hạt trúc, bữa trưa ăn bảy hạt đào và ba quả đào, buổi tối ăn ba hạt trúc, ngươi không ở nhà, ta cũng có thể tự đốc thúc bản thân ăn ít vận động nhiều, thấy ta có giỏi không nè? Ta ngoan như vậy, ngươi phải sớm sớm trở về, ta nhớ ngươi lắm. Kỹ viện thiên đình cũng cần một lão bản nương, ta rất cô đơn, Vi Kiêm, nhớ ngươi lắm lắm, hôm nay nhớ ngươi muốn khóc.
Ký tên, chim nhỏ của Vi Kiêm."
Cuối mảnh giấy là một vệt nước, giống như nước mắt rơi trên lá thư.
Tham Lang quanh minh chính đại sang nhìn mấy lần, kinh ngạc nói: "Tròn tròn sao có thể phiến tình như thế? Ông trời ơi, ta cũng muốn nhìn Kim Kim khóc, sao nó chỉ viết toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi không vậy nè? Sao nó không nhớ đến ta rồi khóc vậy?"
Tinh Dịch trầm mặc, nhưng đôi mắt hiện lên nụ cười ôn nhu.
Sau đó hắn mở lá thư gửi cho Cục than nhỏ, mở đầu "Tiểu đệ Than nhỏ."
"Tiểu đệ Than nhỏ", Tham Lang đọc lớn, "Không biết khi nào ngươi mới xuất quan, haizz, phu quân của ta cũng đi bế quan rồi, ta không có ai nói chuyện, vì vậy chỉ tập trung vào sự nghiệp. Kỹ viện thiên đình của ta sắp khai trương! Sẽ có một phần của ngươi, các tiểu đệ đều có phần hếy, gần đây bề bộn công việc, hôm nào rãnh sẽ kể quá trình cho ngươi.
Không biết ngươi ở Phạm Thiên ăn ngon ngủ ngon không, sáng hôm nay ta ăn năm mươi hạt trúc, buổi trưa ăn một trăm hạt, buổi tối và khuya tổng cộng ba trăm hạt, ăn còn nhiều hơn trước nữa, ta không dám nói cho Vi Kiêm biết nên gạt hắn rằng ta ăn ít thôi, ta thấy ta thông minh ghê. Gần đây mọi người cùng nhau xây dựng sự nghiệp rất vui vẻ, Minh tôn cũng hòa ái hơn, các tiểu đệ đều rất nghe lời, thật kỳ lạ, ta một chút cũng không nhớ Vi Kiêm, có lẽ bởi vì ta là một con Phượng Hoàng hư! Haizz, sau này hắn về ta không được ăn nhiều như vậy nữa, thế nhưng mặt ngoài cũng phải ráng mà theo, những thứ này đều là phương pháp duy trì tình cảm vợ chồng, Cục than nhỏ, ngươi phải nhớ kỹ, sau này không biết chừng sẽ dùng đấy! Ta còn rưới trong thư mấy giọt nước, hắn nhìn nhất định sẽ cảm động.
Chúc ngươi mọi điều thật tốt.
Đại ca Tròn tròn của ngươi."
Gián: thả ha ha nhẹ...
Red: cháy nhà!:)
Hoàn chương 61

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.