Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 44:




Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ thật lâu, có chút nghi hoặc không giải thích được: "Thế nhưng Vi Kiêm, chúng ta vẫn luôn yêu đương mà, ta chỉ nói chuyện với ngươi 15 ngày thôi, sau đó liền cùng ngươi thành thân. Ta vẫn luôn cảm thấy rất tốt."
Tinh Dịch nhìn y: "Ta mặc kệ, đây là lần đầu tiên ta yêu."
Tiểu Phượng Hoàng lại suy nghĩ, dáng vẻ tựa hồ có chút khổ não.
Y quỳ một chân trên mặt đất, xoa thuốc mỡ cho Tinh Dịch xong, lấy vải sạch băng bó kỹ vết thương.
Thế là sự chú ý của y rất nhanh bị vết thương hấp dẫn, y ưỡn mặt nghiêm túc khen chính mình: "Ngươi xem, tay của ta rất linh hoạt nè, thủ pháp băng bó của ta chưa bao giờ khó chịu cả, như vầy sẽ không ảnh hưởng đến ngươi làm việc."
Tinh Dịch nhìn một chút, sau đó hỏi: "Học đâu đấy?"
Tiểu Phượng Hoàng đứng lên, cất gọn đồ đạc, rồi xách băng ghế ngồi xuống bên cạnh hắn: "Lúc ở thanh lâu học được, nam nhi cũng học mà nữ nhi cũng phải biết, khi đó ta có một người bạn bị bệnh thủy đậu, cả người đều mưng mủ, lang trung cũng không muốn nhìn hắn nên ta tới chiếu cố cho hắn, giúp hắn thanh lý vết thương, băng bó, thuốc đều dùng loại tốt nên hắn rất nhanh bình phục."
Thanh lâu là cái gì, Tinh Dịch sẽ không hỏi. Hắn tự nhiên biết đó là cái gì, nhìn dáng vẻ Tiểu Phượng Hoàng hưng phấn tiếp tục cầm bút vẽ tranh, Tinh Dịch liền lấy cùi chỏ đụng y một cái.
Tiểu Phượng Hoàng kêu lên: "Vi Kiêm, ngươi làm ta vẽ sai rồi! Đến lúc đó ta vẽ ngươi thành yêu quái ngươi đừng có trách ta!"
Tinh Dịch không để ý tới y, ánh mắt hắn nghiêm túc xem sách trên tay, nhưng miệng lại ra vẻ thờ ơ hỏi: "Trong thanh lâu, có dạy người khác nói chuyện yêu đương sao?"
Tiểu Phượng Hoàng có hơi mê man: "Không có... không có đâu, chỉ dạy chúng ta cách câu dẫn người, còn học thế nào để khiến người vui."
Tinh Dịch suy nghĩ một chút: "Câu dẫn và mua vui, hình như cũng không khác lắm so với yêu đương. Ngươi nói một chút xem, ta cũng chưa từng học qua cái này."
Hắn lại dùng cùi chỏ đụng Tiểu Phượng Hoàng: "Nói một câu nào tiểu Tròn tròn."
Tiểu Phượng Hoàng cắn bút tựa hồ như nhớ lại: "Ừm... Trên giường và trong sinh hoạt, ngươi muốn nghe cái nào?"
Tinh Dịch gõ y một cái: "Ngươi nói xem?"
Tiểu Phượng Hoàng có chút mong đợi nhìn hắn: "Vi Kiêm, ngươi muốn nghe lúc trên giường sao?"
Tinh Dịch lại gõ y thêm một cái. Tiểu Phượng Hoàng lúc này mới bất đắc dĩ đổi giọng, lục lọi hồi ức: "Thứ nhất là đối phương thích gì, kiêng kỵ gì, những thứ này phải nhớ kỹ, bởi vì ngươi muốn dụ dỗ người khác cưng chiều ngươi thì không được phạm lỗi dù nửa điểm, thứ hai là phải khiến hắn biết ngươi đối tốt với hắn, bỏ ra bảy phần nhưng phải khiến hắn tưởng ngươi dùng hết mười phần, thứ ba ngươi phải khiến hắn biết ngươi để tâm đến hắn, nhưng lại có người khác để ý đến ngươi, như vậy bọn họ mới có cảm giác nguy cơ, nguyện ý liều mạng đập tiền."
Tinh Dịch nhíu nhíu mày: "Nói vậy hình như ngươi đối xử với ta thật khác biệt, ta không thích dậy sớm mà con chim hư nhà ngươi mỗi ngày đều muốn gọi ta dậy?"
Tiểu Phượng Hoàng đưa một tay cho hắn nắm, tựa trên người hắn nói: "Bởi vì ngươi và những người khác khác nhau nha, đây đều là chuyện phong hoa tuyết nguyệt lừa dối tình cảm lẫn nhau, dụ dỗ mê hoặc nhân tâm, rất là xấu. Vi Kiêm, ngươi không nên học cái này, ta cũng hứa với ngươi ta sẽ không bao giờ đối xử với ngươi như vậy. Ta thích ngươi, là muốn chân chính thích ngươi chứ không phải để lấy lòng."
Tinh Dịch nhìn đôi mắt trong suốt của y, tựa hồ như bị mê hoặc: "Vậy ta... phải làm thế nào đây?"
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn, bỗng nhiên đứng lên tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh, không để ý tới hắn. Tinh Dịch đợi mãi mà không thấy được đáp lại, đột nhiên thấy Tiểu Phượng Hoàng ném cho hắn một người giấy, lạch bạch chạm vào tay hắn.
Tinh Dịch mở ra nhìn, Tiểu Phượng Hoàng viết: "Sao ngươi cùng chim nhỏ nói chuyện yêu đương mà không tới hỏi hình người của chim nhỏ, sao không biết chủ động vậy hả, Vi Kiêm, sao ngươi ngốc thế? Chim nhỏ luôn mong muốn phu quân cho mình một kinh hỉ."
Tinh Dịch ngẩn người: "Kinh hỉ?"
Hắn thấp giọng: "Ta chưa bao giờ bất ngờ vì chuyện ngoài ý muốn, trên chiến trường luôn thay đổi trong nháy mắt, ngoài ý muốn sẽ vĩnh viễn không thể hiện ra. Kinh hỉ không trong kế hoạch, ta không thích. Còn nữa, rất không thú vị."
Tiểu Phượng Hoàng lại ném qua một người giấy, quay đầu "Hứ" một tiếng, không nhìn hắn.
Trên mặt giả bộ mất hứng, nhưng trên tờ giấy vẫn hướng dẫn từng bước: "Sắp tới sinh nhật, ngươi khẳng định cũng không nói cho ta biết, ta chuẩn bị cho ngươi một hộp đào nhé?"
Đọc đến đây, Tinh Dịch chợt nhớ tới vài ngày nữa là sinh nhật hai vạn tuổi của mình.
Sau khi hắn xuất sơn, Ngọc đế hàng năm đều cố gắng tổ chức sinh nhật cho hắn, bốn phương chúc mừng, Cửu Châu đưa tới Phù Lê cung vô số hạ lễ - vừa là quà chúc mừng, cũng vừa là muốn lấy lòng hắn, muốn hắn ở Tinh Bàn hạ thủ lưu tình chút ít. Nhưng sinh nhật mình mà Tinh Dịch cũng chẳng trình diện, thọ lễ cũng không xem qua, cứ một mực ở trong Phù Lê cung mà gom bụi.
Hắn không thích kinh hỉ.
Hắn không muốn, cho tới bây giờ cũng không cần.
Thế nhưng... Nếu con chim nhỏ nói đã chuẩn bị quà hai vạn tuổi cho mình, còn là một hộp bàn đào?
Bàn đào tuy rằng trân quý, nhưng ở Phù Lê cung đồ quý hiếm gì mà hắn chưa từng thấy qua, ngay cả thức ăn chim nhỏ cũng là hái từng sọt đem về, thiếu chút nữa đã chọc Phượng Hoàng tộc vấn binh ý đồ công chiếm Phù Lê cung - hắn cũng biết là Tiểu Phượng Hoàng đã làm công mấy trăm năm ở chỗ Tây Vương Mẫu, bàn đào lấy được dễ như trở bàn tay.
Con tiểu chim ú này, muốn mượn mấy quả đào mà ứng phó với sinh nhật hai vạn tuổi của hắn?
Tinh Dịch nắm tay Tiểu Phượng Hoàng: "Quả bàn đào?"
Tiểu Phượng Hoàng: "Đúng đó Vi Kiêm, ngươi biết ta là một con Tiểu Phượng Hoàng nghèo mà, một hộp đào đó là do ta để dành được đấy, vốn có sáu nhưng hôm qua ta không nhịn được mà ăn hết một, vì vậy chỉ còn lại năm. Ta nghĩ nên đưa trước chứ không ta sẽ không nhịn được mà ăn hết, vậy thì ngươi sẽ không có quà - Vi Kiêm, vừa nhắc tới ta lại muốn ăn rồi, hôm nay ta có thể ăn thêm một quả không? Vậy thì ngươi vẫn còn bốn quả lận đó."
Tinh Dịch nhìn y.
Y chớp đôi mắt trong suốt nhìn hắn, nhìn một hồi lâu liền biến thành chim nhỏ tròn vo, nhảy lên đầu gối hắn, dùng lông mao nhung nhung cọ cọ tay hắn. Cục nắm tròn vo bông xù này nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục thương lượng với hắn: "Ngươi xem, ta là của ngươi, của ngươi cũng sẽ là của ta, ta tặng cho ngươi thì đưa lại cho ta cũng đâu có khác? Vi Kiêm, ta suy nghĩ một chút, nếu không bây giờ ta tặng ngươi luôn bốn trái đào, sau đó ngươi lại đưa cho ta ăn, hí hí cũng được đó nha?"
Tinh Dịch: "...."
Hắn hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt Thái dương, thân thủ tóm lấy con tiểu chim ú xách nó ra ngoài: "Ngươi đi ra ngoài chơi đi."
Đôi mắt đậu đen của Tiểu Phượng Hoàng tràn đầy vẻ săn sóc, nó vỗ cánh nhỏ, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy Vi Kiêm, ngươi không thoải mái sao?"
Tinh Dịch nhẹ nhàng ném nó ra ngoài, Tiểu Phượng Hoàng thuận thế bay lên, chiêm chiếp kêu vài tiếng, lại tiếp tục tràn ngập "yêu thương" mà nhìn hắn.
Tinh Dịch nói: "Ngươi thật là khiến người vừa tức vừa yêu."
Rốt cuộc hắn không hỏi được phương pháp yêu đương chính xác từ Tiểu Phượng Hoàng. Nhưng được cái ngoài ý muốn phát hiện Tiểu Phượng Hoàng đã sớm để dành mấy quả đào để chúc mừng sinh nhật hắn.
Tại sao mình lại chú ý đến một món lễ vật như thế?
Tinh Dịch chưa bao giờ để ý tâm tư lộn xộn của người khác, nghĩ không hiểu thì không nghĩ nữa, giống như những hung tinh sát tinh mà hắn từng gặp qua - đều tự mua dây buộc mình, hắn rõ quá mà.
Hắn nhìn Tiểu Phượng Hoàng chạy ra ngoài chơi, lần thứ hai đóng cửa lại thôi động Tinh Bàn.
Hàng vạn ánh sáng chói mắt chợt hiện lên, sau đó chớp sáng chớp tối, phập phồng lóe sáng, phảng phất như đang hô hấp như vật sống vậy.
Phương pháp lấy máu này hắn chưa từng thử qua. Máu - nói thẳng ra thì cũng là một bộ phận huyết nhục, hắn dùng máu thịt của mình từng giọt từng giọt hiến tế Tinh Bàn mà không giống như trước đây là dựa vào tu vi áp chế, chấn nhiếp nó. Có đôi khi Tinh Dịch cũng có thể cảm giác được Tinh Bàn giống như là một người sống có ý thức vậy, nó quan sát tất cả mọi chuyển động của hắn, khi hắn tâm thần không yên hoặc sa vào mộng đẹp thì nó từ từ xen lấn vào.
Nó đã làm bạn với hắn vạn năm rồi, hắn quen thuộc Tinh Bàn như chính bản thân mình. Hắn cũng giống như Tiểu Phượng Hoàng lúc trước, chỉ có thể cùng Tinh Bàn làm bạn, dù mùa hè nóng bức hay đông lạnh giá rét. Nhưng nó cũng đồng thời là kẻ địch nhìn người chằm chằm vạn năm, hắn và nó tương sinh tương khắc, từ viễn cổ chúng thần ngã xuống, mà hắn may mắn duy nhất sống sót ắt cũng có một vài mánh khóe.
Nói chung, vào một ngày nào đó, nếu ngươi không chết thì ta mất mạng.
Tinh Bàn bị hắn dùng máu đè ép mấy canh giờ, lúc này lại có xu hướng hỗn loạn, Tinh Dịch một lần nữa lấy cây diệp tử đao (cây đao mỏng như cánh ve), vừa định né vết thương mà Tiểu Phượng Hoàng đã băng bó cho hắn, tìm môt chỗ khác rạch ra để lấy máu thì bỗng nhiên dừng lại.
Con chim nhỏ kia mỗi ngày đều ngủ với hắn, thỉnh thoảng cùng tắm chung, nếu mình có thêm vết thương khác, Tiểu Phượng Hoàng phát hiện, nhất định sẽ lại khóc chít chít làm hắn đau lòng.
Hắn thật sự rất thích nhìn bộ dáng y khóc... tuy hắn biết hơi xấu xa nhưng lại khiến hắn càng yêu thương, loại cảm giác này rất mâu thuẫn - hắn không biết mình bị sao nữa.
Loại ái tình của phàm nhân này nhìn thì đẹp đấy, nhưng liệu có dài lâu? Hắn đã gặp rất nhiều tình nhân chia chia hợp hợp, trở mặt thành thù hoặc hòa hòa mỹ mỹ, vô luận là loại nào thì trước kia hắn chỉ cười thôi. Hắn biết thế gian tồn tại cái gọi là tình ái, nhưng việc này không cản trở hắn tự tay thao thiên nghiệp hỏa, đốt cháy một đôi tình nhân dù có chết cũng không chia lìa thành tro bụi.
Còn có chuyện tình rất nhiều năm về trước, Nữ Oa phái người xuống câu dẫn Đế vương nhân gian*, khiến thiên hạ đại loạn, hắn còn nghe theo thỉnh cầu của Nữ Oa đứng ra quét dọn yêu nghiệt. Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết tình ái có thể dao động thiên hạ, cùng kẻ khác đồng sinh cộng tử, nhưng cũng có thể trong nháy mắt tiêu tán không dấu vết.
*Cái chỗ này là truyện Đắc Kỷ Trụ Vương nhé, Đắc Kỷ do Nữ Oa sai xuống phàm trần câu dẫn Trụ vương khiến ổng diệt nước do ổng đã bất kính với Nữ Oa trong đền thờ.
Tình cảm khiến con người yếu đuối, vô năng, khiến người ta đê tiện, tình cảm của phàm nhân nhỏ bé như một hạt bụi.
Tình cảm là vô năng.
Hiện tại, hắn lại nhặt lên cái đồ vô dụng này, vạn năm sau lại có thứ vượt qua sự khống chế của hắn.
Tinh Dịch nhìn vết thương trên cổ tay của mình, cổ họng giật giật, trong tâm trí hắn không ngừng hiện lên đôi mắt trong suốt của Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn, tựa như y thật sự đang ở cạnh bên nhìn hắn, nhỏ giọng gọi "Vi Kiêm". Nhãn thần xuyên thấu qua vết thương, nhuộm thành xúc cảm tê dại mà chua xót, Tinh Bàn càng lúc càng nóng nảy, thần thức của hắn cùng với hơi thở lần thứ hai chấn động. Trong sương mù, hắn mơ hồ ngửi được lá trúc thơm ngát, mà ảo giác kia càng ngày càng rõ ràng, dường như cái bóng đè hắn lúc trước cùng âm thanh hỏi hắn đã biến mất.
Trời đất chia thành hai màu trắng đỏ, Tiểu Phượng Hoàng đứng ở nơi đó, mắt cười cong cong, ánh mắt trong suốt, nói với hắn: "Vi Kiêm".
Cùng lúc đó, hắn hạ một đao xuống khắc thật sâu lên vết thương cũ, vết thương đang lành lại lần thứ hai xuất huyết, thần binh Băng Tuyết vạn năm khiến máu hắn ngưng tụ thành khối băng màu đỏ sậm.
Tinh Dịch khôi phục thanh tỉnh, huyễn ảnh trong tầm mắt kia cũng biến mất.
Trước đó trên tay hắn có bốn vết thương, Tinh Dịch nhìn một chút, cẩn thận đem chỗ Tiểu Phượng Hoàng băng bó xốc lên, vết thương lần này sâu đến tận xương nhưng vẫn kém lúc trước. Chỉ cần máu ngừng lại thì sẽ không nhìn ra đây là vết thương mới mà chỉ tưởng vết thương cũ đang khép lại mà thôi.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, chờ máu khô đi liền băng lại vết thương, sau đó dùng khăn lụa thấm nước lau đi vết máu xung quanh vết thương. Hắn dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, do thiếu máu và thần binh tổn thương căn cốt nên khiến hắn mệt muốn ngất đi.
Một lần nữa mở mắt ra.
Tầm mắt hắn rơi vào tờ giấy mà Tiểu Phượng Hoàng viết cho hắn.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ hai cái, là Đại tiên nga bưng trà tới.
Hắn cho nàng vào, sau đó phân phó nói: "Ngươi đen túi trữ vật của Tròn tròn tới đây."
Đại tiên nga không nghĩ gì nhiều, bọc nhỏ của Tiểu Phượng Hoàng vẫn là do nàng cất, Tinh Dịch muốn, nàng liền lấy ra đưa cho hắn.
Tinh Dịch nhúc nhích ngón tay, túi đồ liền mở ra, hắn lấy đồ từ bên trong ra xem xét. Khoảng thời gian Tiểu Phượng Hoàng ở đây đã tích góp không ít - tiền tiêu vặt xài hoài không hết, một đống Phượng Hoàng lệ, còn thêm một đống hàng hóa lộn xộn mà Tiểu Phượng Hoàng và Kim sí điểu để dành để chuẩn bị làm ăn, trong đống đồ này Tinh Dịch còn tìm được một đống phế phẩm tiên giới như vỏ cây của lão thần thụ, vỏ sò.
Tinh Dịch tìm nửa ngày thì thấy năm quả đào của Tiểu Phượng Hoàng - ngay cả mấy thứ đồ bỏ mà Tiểu Phượng Hoàng cũng dùng hộp phân chia đàng hoàng, chỉ có năm quả đào là không có hộp đựng.
Tặng quà sinh nhật cho mình mà một hộp gỗ đựng đào cũng không cho ư?
Tinh Dịch nghĩ tới đây liền đem năm quả đào to mọng ngọt ngào bày ra, sau đó chăm chú nói với tiên nga: "Cơm tối không cần để phần ta."
Đại tiên nga nghi ngờ hỏi: "Vậy ngài ăn gì?"
Tinh Dịch chỉ trên bàn, giọng điệu uy nghiêm: "Ta ăn đào, người nói tiểu Tròn tròn chuẩn bị lễ vật cho ta lần nữa đi."
Red: thật ra toi thấy anh zai này hẹp hòi kinh khủng...Btw, tin zui cho anh em là tui hứa 3 ngày lễ là 3 chương nha!:3 Hôm nay là chương đầu tiên nè ahihi!:D
Hoàn chương 44

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.