Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 18:




Chương 18
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Trong các tướng sĩ không thiếu người mang trong mình nào là khóa bình an, ngọc hộ mệnh. Theo quân quy như vậy là không được, nhưng Tinh Dịch đối với những chuyện này vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Phó quan của Tinh Dịch hiện tại không phải là phó quan ban đầu của hắn. Lúc Tinh Dịch mới vào quân doanh, tiểu Hoàng đế ban cho hắn chức quan Tổng đốc, phụ trách giúp đỡ cho hắn là một lão nhân có nhiều kinh nghiệm, lúc trước ông là nguyên soái thống lĩnh quân đội nhưng nay hạ vị lui xuống. Vị lão nhân này đã mất vợ, chưa từng tái giá, trong nhà có hai nam một nữ, nữ nhi đã xuất giá, còn hai con trai đều hy sinh trên chiến trường. Hiện tại, lão vẫn cô đơn một mình.
Mỗi dịp cuối năm, nếu không có chiến sự, binh lính sẽ được trở về thăm người thân, trong quân doanh chỉ còn hai người quyền cao chức trọng là hắn và lão nhân gia. Họ xoay quanh chậu than lửa cháy bập bùng sưởi ấm, lột cam, nói chuyện phiếm, nói xong lại cùng nhau đi lên núi săn lang (sói).
Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất thì lão cựu nguyên soái này luôn thúc Tinh Dịch sớm ngày thành hôn: "Ngươi cứ trì trệ thế này cũng không được. Đã là người thì ai cũng mong muốn có một gia đình, có người nhớ mong. Ta lúc trẻ cũng giống như ngươi, cảm thấy chết thì chết thôi chẳng việc gì phải sợ, cho nên khi ấy trên chiến trường ta liều mạng vô cùng. Nhưng ngươi xem hiện tại của ta này, bạn già không có, nhi tử cũng không còn, nhưng nhà ta vẫn còn một cô nương. Sở dĩ ta phải cố gắng sống lâu thế này vì ta là nhà mẹ đẻ của nó, không thể để người ta khi dễ nó."
Lão vui vẻ móc ra một miếng ngọc bội trong ngực xem, giống như đưa ra một vật gì quý lắm: "Ngươi xem, đây là mặc ngọc và hồng ngọc mà con gái và con rể ta đã dành một năm đi tìm cho ta, lại còn mời đại sư ở Linh Ẩn Tự khai quang, bỏ vào túi gấm mà tự chính tay nó thêu, bảo là phù hộ cho ta bình an trên chiến trường, mấy năm nay bao nhiêu trận lớn trận nhỏ ta vẫn còn giữ được cái mạng già này này."
Sau khi nói xong, một già một trẻ nhìn nhau rồi vội vàng bịt miệng: "Phi phi phi, không nói không nói, phải kiêng kỵ."
Sau này lão đến tuổi sáu mươi lăm, liền hướng tiểu Hoàng đế xin cáo bệnh. Hiện tại Tinh Dịch đã có thể tự mình đảm đương công việc, không cần phó quan phụ giúp. Lúc vị lão binh này cáo lão hồi hương thì Tinh Dịch đưa tiễn ông một đoạn đường, lão nhân gia cười hì hì nói cho hắn biết: "Đừng lo lắng, thân cốt ta vẫn còn tốt lắm, ta về là để ôm cháu trai."
Tinh Dịch đứng ở quân doanh nhìn xa xa, phía trước là nữ nhi và con rể của lão nhân tới đón ông về nhà. Nữ nhi xinh đẹp ôn nhu, con rể xuất thân danh môn, có chiến công hiển hách, phẩm hạnh đoan chính. Bọn họ vừa cung kính vừa thân thiết đỡ lão nhân gia lên xe ngựa, con rể lại dìu phu nhân, tự mình hướng đến Tinh Dịch nói lời cảm tạ: "Nhạc phụ vẫn mãi là một lão ngoan đồng, chỉ biết chiến tranh, lại không biết chiến trường cũng giống như quan trường rắc rối phức tạp. Chúng ta luôn sợ lão bị người khác hại, cũng may có ngài giúp đỡ. Chúng ta không biết làm sao để báo đáp ân tình của ngài đây."
Tinh Dịch nói: "Không có gì, không cần phải cảm tạ ta."
Vợ chồng hai người cứ khăng khăng phải cảm ơn Tinh Dịch, kín đáo đưa cho hắn một đống vật phẩm quà tặng nhưng bị Tinh Dịch tìm lý do để cự tuyệt. Từ đó về sau, Tinh Dịch vô tình hay cố ý đều chú ý dìu dắt người con rể này của lão nhân gia, dù có hắn giúp đỡ hay không thì người kia vẫn như cũ rất cố gắng, dám tự mình gánh vác trọng trách.
Lão nguyên soái có ân tình đối với hắn, giúp hắn vượt qua những khó khăn khi hắn mới bước chân vào quân doanh. Tương tự, mặc dù trong lòng tiểu Hoàng đế vẫn còn khúc mắc với hắn, nhưng hắn vẫn ra mặt giúp lão nguyên soái trước mặt tiểu Hoàng đế, đánh rớt mấy cuốn sổ con tấu lão nhân cùng hắn làm việc không chừng mực. Hắn không muốn nợ ai bất cứ thứ gì.
Chỉ là hắn vẫn nhớ đến cái thần tình khi lão nhân gia khoe ngọc bội cho hắn xem, nụ cười trước giờ hắn chưa từng thấy, nụ cười vô cùng thuần túy phát ra từ nội tâm hạnh phúc và vui mừng.
Hiện tại, cũng đang có người chờ hắn trở về, vì hắn mà tặng ngọc hộ mệnh. Tinh Dịch liền nhớ đến chủ nhân của ngọc bội này cũng vì hắn mà nở nụ cười xán lạn.
Hôm nay là ngày tân hôn thứ hai của hắn, mà hắn phải mặc áo giáp lên chiến trường, hành quân đến nơi biên cương núi tuyết màn trời chiếu đất. Hắn vốn đóng quân ở Giang Lăng với mục đích giám sát, từ đầu đến cuối chiến sự đều là Giang Lăng thành chủ phụ trách. Tuy nhiên lão thành chủ lại hy sinh nơi tiền tuyến, thiếu thành chủ Tạ Duyên vừa mới nhậm chức còn chưa đến tuổi cập quan. Bao nhiêu chuyện lông gà vỏ tỏi trong gia tộc, Tinh Dịch phải giúp bọn họ tiếp nhận chiến sự lần này.
Chiến trường nơi tuyết sơn vừa đi đã tròn đúng ba tháng, dưới sự dẫn dắt của Tinh Dịch, đội quân thế như chẻ tre, dự tính ít ngày nữa là có thể về nhà.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, tân phó quan của hắn đến xin nghỉ, nói muốn viết thư về nhà: "Đến cuối cùng ta vẫn nghĩ là viết thư sẽ rất là dài, hơn nữa ta còn muốn tìm mua chút đặc sản phía bắc gửi về, không biết ngài có cho phép hay không?"
Tinh Dịch gật đầu.
Phó quan cười hì hì xoa tay: "Đại nhân, nay cũng là tân hôn của ngài, ngài không tính viết gì đó gửi về sao?"
Tinh Dịch ngẩn người.
Phó quan không đợi hắn trả lời liền nhanh như chớp lủi đi. Tinh Dịch lúc này mới nhớ ra: Đêm động phòng hoa chúc ngày thứ hai, hắn lại bỏ Tiểu Phượng Hoàng ở nhà mà đi, may là Tiểu Phượng Hoàng chỉ là một hài tử mười sáu mười bảy tuổi, nếu là cô nương bình thường chắc sẽ không chịu được mất.
Nghĩ như vậy, sau bữa cơm chiều, Tinh Dịch liền đi vào doanh trướng của thuộc hạ, ngồi vào giữa một đám quân nhân đang tụ tập, chuẩn xác chỉ cái tên phó quan kia: "Ngươi, qua đây."
Cả đám run người nhìn hắn, ngay cả thở cũng không dám.
Tinh Dịch sắp xếp lại câu chữ trong đầu một hồi, chăm chú hỏi: "Thư nhà ấy, phải viết như thế nào?"
- ----------------------------------------------------------------------
Tiểu Phượng Hoàng ủ rũ bị người hộ tống mang về, cứ như vậy đem người cuộn thành một cục nắm, tâm tình vô cùng thấp. Tinh Dịch chọt nó, ban đầu còn kéo kéo hai cái chân, sau đó cũng không nói lời nào.
Nó dùng cánh nhỏ vuốt cái bụng rỗng tuếch của mình, vô cùng lo lắng. Tinh Dịch lại rất kiên trì, không chê nó phiền hà mà còn giúp nó gỡ lông: "Đói bụng? Ăn chút gì không? Ta thấy trúc ở sân sau nở hoa rồi, ngươi không cần phải tiết kiệm, ta sẽ khiến chúng sớm ngày phục sinh, lần thứ hai kết quả."
Tinh Dịch để một hạt thức ăn xuống cạnh cái ổ Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng kiên trung xoay đầu hướng về bên kia.
Tinh Dịch thay đổi phương hướng, lại thả một hạt xuống bên cái cổ nó. Lần này Tiểu Phượng Hoàng có chút không kiên định cho lắm, nó nuốt ngụm nước bọt rồi mới lăn người sang chỗ khác, dùng cánh nhỏ và móng vuốt che người lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Tinh Dịch mím môi, từ đầu đến đuôi Tiểu Phượng Hoàng hắn liền bỏ một hạt thức ăn. Tiểu Phượng Hoàng còn chưa kịp phản ứng, Tinh Dịch liền lấy cả rổ thức ăn xếp thành từng đống bên người Tiểu Phượng Hoàng đem bốn phương tám hướng đều vây lại.
Tiểu Phượng Hoàng như lâm vào đại địch, cánh chân luống cuống nhảy dựng lên vòng vo mấy vòng, sau đó ngồi chồm hỗm xuống khóc: "Ta không ăn! Ngươi đem đi đi, có ai nuôi chim như ngươi không, rõ ràng là ta đang giảm béo mà oa oa oa!!"
Tinh Dịch vẫn chọt chọt nó: "Không phải nói ăn no mới có khí lực giảm béo sao?"
Tinh Dịch đứng dậy đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chống má nhìn Tiểu Phượng Hoàng.Quan sát nó một lát, hắn liền phát hiện có chút sai sai - hình như lần này Tiểu Phượng Hoàng bị hắn chọc cho khóc thật rồi, không giống với mấy lần khóc giả lúc trước.
Tiểu Phượng Hoàng lau nước mắt: "Giảm béo thiệt là khó, ta rất đói vậy mà ngươi cứ lấy đồ ăn dụ dỗ ta, ngươi có phải không muốn ta gầy xuống đúng không, hu hu, ta biết mà, ngươi lừa ta." Nó nhỏ giọng nức nở hồi lâu, cúi đầu nhìn đống đồ ăn dưới chân lại tiếp tục bi ai, bỗng nhiên nó nằm xuống duỗi chân gào khóc: "Ngươi không tốt với người ta gì hết, hu hu hu, ngươi một chút cũng không thích ta oa oa."
Tinh Dịch: "..."
Đến tận giây phút này, lần đầu tiên hắn chân chính chọc khóc một người!
Từ trước tới nay, hắn đều không phản ứng trước những tiên nữ theo đuổi hắn, hắn mặt lạnh nhìn người ta khiến bọn họ sợ đến phát khóc lên một hồi, nhưng Tiểu Phượng Hoàng lại không giống với bọn họ, nó là một con chim. Và đây lại là lần đầu tiên hắn chọc cho vật nhỏ tròn vo bông xù này khóc, lại còn gào khóc mới ghê chứ.
Tiểu Phượng Hoàng ngồi một bên lách tách rơi nước mắt, một bên dùng cánh nhỏ quét thức ăn sang một bên, cúi đầu luống cuống cánh chân nhặt những tinh thể của nó đã ngưng kết - là Phượng hoàng lệ kết tinh thành màu vàng kim óng ánh. Chiếc mỏ ngắn mổ vài cái nhặt nhạnh nhưng không nhặt hết, lại từ trong mỏ rơi ra ngoài. Nhặt một rơi một, Tiểu Phượng Hoàng xoay đầu tìm kiếm, không cẩn thận dẫm phải viên thức ăn, rầm một tiếng liền ngã chổng vó.
Tiểu Phượng Hoàng nằm nhoài trên bàn, khóc càng lợi hại hơn: "Ngươi cũng không giúp ta nhặt đồ, nước mắt của ta rất quý đó, một viên nước mắt có thể bán được tám trăm linh thạch. Ngươi chưa từng đi làm công, các ngươi là thần tiên chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, không hiểu tiền tài không dễ kiếm được, kiếm tiền rất cực khổ đó.!!!"
Tinh Dịch: "..."
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, ôn thanh dỗ: "Được được được, ta giúp ngươi nhặt, thế nhưng ngươi phải ăn một chút được không?"
Tiểu Phượng Hoàng không thèm để ý tới hắn, vừa khóc vừa nhặt một viên lại một viên Phượng hoàng lệ trị giá tám trăm linh thạch mỗi viên. Tinh Dịch khẽ thở dài, thân thủ ôm con tiểu chim ú, hơi dùng chút lực không cho nó bỏ chạy.
Tiểu Phượng Hoàng giãy dụa, sau đó bất động. Nó sa sút tinh thần than thở: "Ngươi là một tên lừa gạt, người là tên xấu xa! Bề ngoài thì đối xử tốt với ta, trong lòng thì không cho ta giảm béo."
Tinh Dịch vươn ngón cái, chọt cái ót của Tiểu Phượng Hoàng, sau đó lại lau sạch nước mắt còn vươn lại trên đôi mắt đậu đen lúng liếng kia. Viên Phượng hoàng lệ ngưng tụ ở đầu ngón tay hắn, biến thành một viên tinh thạch trong sáng màu đỏ sậm, nhìn rất giống bảo thạch.
Sao lại khóc thành thế này chứ?
Hắn chợt nhớ tới những lời mà hắn nói giỡn với tiểu chim ú: "Đế hậu của ta phải đẹp, mập sẽ không đẹp." Hay là tiểu chim ú để câu nói đùa của hắn ở trong lòng? Giống như hắn muốn xem một tiểu viên cầu tròn nhảy múa, viên cầu tròn này cũng được hắn đặt trong lòng sao?
Bên trong phòng an tĩnh trong chốc lát.
Tinh Dịch hạ mắt nhìn xuống, thấp giọng nói: "... Không làm được Đế hậu của ta liền thương tâm vậy sao?"
Tiểu Phượng Hoàng ngẩn người.
Tiểu Phượng Hoàng dùng đôi cánh nhỏ che lại hai mắt của mình, thút thít nói: "Không có. Ta chỉ là muốn gầy xuống, ta tuyệt không muốn làm Đế hậu của ngươi!"
Tinh Dịch không để ý đến thanh âm giận dỗi của nó, tiếp tục đạm đạm mạc mạc nói chuyện: "Tiểu Phượng Hoàng, ta sẽ không có Đế hậu. Ta quản lý Tinh Bàn, sẽ không vì bên ngoài mà động tâm, nếu làm Đế hậu của ta sẽ vô cùng đau khổ. Ta... con người của ta luôn làm người khác thương tâm, ngươi hiểu chưa?"
Tiểu Phượng Hoàng ở trong lòng bàn tay hắn run run, tuy không nói chuyện nhưng cũng không khóc nữa.
Nó an tĩnh nghe Tinh Dịch nói.
Tinh Dịch thấp giọng nói: "Khi ngươi tìm đến ta chắc cũng đã nghe nói qua, người ta nói rằng ta có sát tâm, sự thực đúng như vậy. Năm đó... ta chọn thành thần chứ không vào ma đạo cũng chỉ là nghĩ muốn chọn vậy thôi. Ta không phải là người tốt lành gì, trước khi có ngươi ta cũng đã từng nuôi qua phượng hoàng, lúc ấy ta không biết phải nuôi chim nhỏ như thế nào."
Vừa dứt lời, hắn cảm thấy ngón ta đau xót.
Tiểu Phượng Hoàng hung hăng mổ một cái lên ngón tay hắn.
Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng nói: "Không phải vậy mà, ngươi đối với ta rất tốt, rất ôn nhu."
Tinh Dịch lẳng lặng nhìn nó.
Tiểu Phượng Hoàng cúi đầu, lo lắng nói: "Ta có tâm tư tiếp cận ngươi, thế nhưng ngươi cũng không đuổi ta đi. Ta không tốt, lại còn béo, nhưng ngươi vẫn nguyện ý cho ta ăn, còn phát tiền tiêu vặt. Nhưng hôm nay chuyện chúng ta nói không phải là những chuyện này, ngươi không được lảng sang chuyện khác, người phải hỗ trợ sự nghiệp giảm béo của ta, ta muốn mình phải đẹp, ngươi không được cứ để ta sa ngã như vầy được."
Tinh Dịch trầm mặc không nói.
Tiểu Phượng Hoàng dùng cái ót cọ cọ tay hắn tội nghiệp nói: "Ngươi đừng khổ sở, ta không phải nói ngươi nuôi chim không tốt mà."
Tinh Dịch nói: "Ừ."
Tiểu Phượng Hoàng còn nói: "Bây giờ ngươi nghĩ ngươi chưa cần Đế hậu, thế nhưng không nói là không có nha, cho nên ta mới vì ngươi mà chuẩn bị trước này, có được không? Ngươi đã nói vậy rồi thì sau này ta sẽ ăn cơm thật ngon, chỉ cần cố gắng tập luyện và ăn uống điều độ, tuy giảm béo kiểu này hơi chậm nhưng cũng có hiệu quả."
Tinh Dịch mặt không đổi sắc vươn tay: "Ngươi ngoéo tay cam đoan."
Tiểu Phượng Hoàng giơ móng vuốt nhỏ lên đặt ở đầu ngón tay hắn. Một người một chim kéo ngón tay nhập lập lời hứa hẹn.
Tiểu Phượng Hoàng vừa buông móng vuốt xuồng thì bị Tinh Dịch chộp lại được, để ở trong tay trái phải vuốt ve, chà xát sờ loạn, sau đó hắn đưa ra một kết luận: "Mất chút thịt, xúc cảm liền không tốt."
Tiểu Phượng Hoàng thở phì phò từ trong tay hắn nhảy xuống, bắt đầu vùi đầu ăn đống thức ăn. Sau khi ăn xong, Tiểu Phượng Hoàng nhảy vào lòng bàn tay Tinh Dịch, ngẫng đầu ưỡn ngực: "Ngươi sờ ngươi sờ, hiện tại sờ rất tốt."
Tinh Dịch tán dương nó: "Tốt rồi."
Lúc này mới chính thức hòa giải thành.
Tiểu Phượng Hoàng lại nhớ đến cái gì, tội nghiệp ngẩng đầu hỏi Tinh Dịch: "Vậy ta có thể mơ ước ngôi vị Đế hậu kia được không?"
Nó rũ cái ót xuống, có chút tinh thần sa sút: "Gọi một tiếng nương tử cũng sẽ không rớt mất một miệng thịt mà."
Tinh Dịch nở nụ cười, xoa nhẹ cái ót của Tiểu Phượng Hoàng, gõ một cái không nặng không nhẹ: "Được một tấc lại muốn tiến một thước."
- --------------------------------------------------------------
Ngày thứ hai Tiểu Phượng Hoàng lại khôi phục mỗi bữa hai mươi viên thức ăn, thậm chí còn có xu thế tăng thêm.
Tiên nga vô cùng cao hứng đi vào bẩm báo chuyện này cho Đế quân, vừa lúc nhắc nhở cho hắn biết rừng tử trúc có vấn đề nở hoa. Sau khi rừng trúc nở hoa sẽ nhanh chóng héo tàn, chuyển đổi thành măng trúc, là món khoái khẩu của tộc Gấu trúc. Tộc Phượng hoàng cứ cách khoảng mười năm đều sẽ gặp khốn cảnh này, vì vậy phải định kỳ di cư tìm kiếm lương thực.
Tinh Dịch đứng trong rừng trúc, ngẩng đầu nhìn bầu trời vạn năm bị rừng trúc che phủ, thấp giọng niệm một câu thần chú cổ xưa. Chú ngữ này hiện nay đã bị thất truyền, nó có thể ra lệnh cho sơn xuyên hồ hải*, lệnh cho vạn vật cải tử hoàn sinh. Việc thất truyền nguyên nhân cũng rất đơn giản vì cái chú ngữ này yêu cầu người sử dụng phải có tu vi cực cao, tổn hao cũng vô cùng lớn, thời thượng cổ không ai có thể ra lệnh cho thiên không và quần sơn được cả.
*Nguyên văn là "Là ai đến từ sơn xuyên hồ hải, khước hữu vu trú dạ, trù phòng hòa ái" (是谁来自山川湖海,却囿于昼夜,厨房和爱). Nằm trong bài hát <Câu đùa khắc khoải cùng giấc mộng dài ban ngày> của ban nhạc "Thanh niên vạn năng lữ điếm": một người có thể từ bỏ tự do của mình, vì người thương lựa chọn một cuộc sống gia đình bình thường.
Một chú ngữ trọng yếu như vậy mà Tinh Dịch có thể tùy tiện niệm ra, thong thả giống như nói "Hôm nay tan triều" vậy. Chú ngữ dài dằng dặc kết thúc, trong rừng phát ra tiếng động vang trời, rừng tử trúc bỗng nhiên nhanh chóng sinh trưởng, mọc cành, âm thanh lột bỏ xác cũ vang lên sồt soạt tựa như có bầy quạ đen bay ngang qua làm bầu trời bị che khuất, thiên địa lờ mờ không có ánh sáng, chỉ có thể nghe được âm thanh của sống hay chết.
Tinh Dịch tiện tay chạm vào một gốc cây trúc, điêu luyện đem gốc trúc nghịch thiên sinh trưởng, dường như bị áp cong dọc theo mặt đất. Một lát sau, nó dừng ngay trước mặt Tinh Dịch, đơm hoa kết trái.
Tinh Dịch đem hạt hái xuống, đặt trong tay chơi một chút sau đó nếm thử một miếng.
Không có mùi vị gì, chỉ có một mùi trúc thơm ngát. Tinh Dịch còn cho rằng tộc Phượng hoàng kiêu ngạo như vậy sẽ có khẩu vị mặn, nhưng không ngờ tiểu chim ú nhà mình lại thích cái loại không có mùi vị gì này.
Tinh Dịch hướng tiên nga ở phía sau nói: "Ăn cũng chẳng ngon lành gì, lần sau ngươi phụng danh nghĩa ta, đến chỗ lão quân đòi hắn một mớ bàn đào, nước suối, hạt trúc, tẩy tủy đan cùng với ba nghìn món ăn trân quý, bảo hắn mài nhỏ vo viên rồi đem đến chỗ ta."
Tiên nga vội vàng ghi chép lại: "Vâng."
Nàng nhìn cánh rừng sinh sôi một lần nữa, tự đáy lòng thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt quá, Phượng Hoàng tròn tròn sẽ lại có đồ ăn rồi. Mấy hôm trước đúng là đem ta dọa chết khiếp, nói cái gì tròn tròn cũng không chịu ăn, ta rất sợ để nó đói bụng. Không biết Đế quân đã dùng biện pháp gì dụ được tròn tròn ăn vậy?"
Tinh Dịch nói: "Vật nhỏ kia đang khó ở nên tìm ta trút giận thôi. Chim nhỏ này có chút ngốc, giả bộ đáng thương rất tốt, ta chỉ cần giả bộ theo nó là được rồi. Nói vài câu nhân tình ấm lạnh là tiểu gia hỏa này bị lừa ngay, ta là cái loại người bởi vì cô độc tịch mịch nên yếu đuối không thể nuôi nổi nó sao? Hiển nhiên là không phải rồi. Ta nói ta nuôi chim không tốt, ngụ ý chính là khiến nó bỏ đi, nhưng ta đã xác định sẽ nuôi tiểu chim ú này rồi thì sẽ dễ dàng để cho nó đi ư?"
Tinh Dịch thâm sâu phán: "Gậy ông đập lưng ông, thế thôi."
Hắn thưởng thức cảnh tượng khởi sinh của rừng tử trúc, sau đó xoay người sang chỗ khác.
Khi hắn quay lại liền thấy Tiểu Phượng Hoàng.
Viên cầu tròn vo bông xù này đã tiến vào trạng thái hóa đá, không nhúc nhích ngồi chồm hỗm đằng kia, đôi mắt đậu đen tròn trịa trừng lên. Xem ra những gì Tinh Dịch nói lúc nãy đều bị nó nghe được rồi.
Tinh Dịch trái lại thản nhiên đi tới, ngồi xuống trước mặt nó.
Vươn tay chọt.
Tiểu Phượng Hoàng run rẩy, cực lực lên án nói: "Ngươi ngươi ngươi...."
Tinh Dịch sắc mặt ngưng trọng, thanh âm lại vô cùng nhẹ: "Ngươi nghe được những gì, Tiểu Phượng Hoàng?"
Không đợi Tiểu Phượng Hoàng trả lời, Tinh Dịch liền tự mình đem hạt trúc cắn trong miệng rồi đút nó ăn, ngăn chặn cái mỏ chuẩn bị lên nòng. Sau đó hắn trấn an vỗ vỗ cái ót đầy lông mao nhung nhung: "Ngốc! Mặc kệ ngươi nghe được những gì, ta đều rất thích ngươi, ăn nhiều một chút, suốt ngày không có việc gì thì đừng có đi lung tung, cũng đừng giận dỗi với ta."
Trong đáy mắt hắn ngập tràn ôn nhu như hai hồ nước, thoạt nhìn chỉ hận không thể đem Tiểu Phượng Hoàng để ở trong ngực vân vê nhào nặn, lại còn tỏ chút vui vẻ như trẻ con. Hắn một bên vuốt lông Tiểu Phượng Hoàng, một bên hắng giọng học theo âm thanh nhu nhu vô tội của Tiểu Phượng Hoàng:
"Ta thật đáng thương."
Red: chồng cưng là thứ dữ rồi con ơi! =]]]]]]z
Hoàn chương 18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.