Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 47:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Mục nói dẫn Lục Thừa Dư đi nhận thức một ít trưởng bối cũng không phải là nói giỡn, Lục Thừa Dư trầm mặc đi theo bên người Nghiêm Mục, nghe hắn hướng mọi người giới thiệu thân phận của mình, không có một chút lấy lệ.
Nhưng mà tất cả mọi người không có nghĩ tới phương diện kia, trái lại cho rằng Nghiêm Mục coi trọng vị trợ lý trẻ tuổi này, đang ám chỉ bọn họ về sau lúc làm việc, cho Lục Thừa Dư nhiều tiện lợi hơn.
Cái này là do phương thức giới thiệu của Nghiêm Mục tạo ra, đầu tiên hắn làm cho đối phương nhận thấy được tầm quan trọng của Lục Thừa Dư và thái độ tôn trọng của hắn đối với Lục Thừa Dư, khiến cho người ta không thể nghĩ Lục Thừa Dư là dựa vào người khác để ra mặt.
Chủ nhân tiệc rượu Cổ Thu là người thông minh, sau khi Nghiêm Mục giới thiệu vài câu là có thể nhìn ra vị họ Lục này rất trọng yếu với tiểu tử Nghiêm gia, lập tức ôn nhu cười nói: “Bác có nghe tiểu Phong nhắc qua cháu, thật không ngờ người lợi hại như thế mà còn trẻ quá.”
“Bác Cổ mới giống với những lời này chứ,” Trong mắt Lục Thừa Dư mang theo kinh diễm thuần túy đối với mỹ nữ, “Người mà đi cùng một chỗ với Tề ca, ai vừa nhìn cũng tưởng là hai chị em. Nói hai người là mẹ con, chỉ sợ không có ai tin.”
“Nào có khoa trương như cháu nói,” Cổ Thu cũng không tính là nữ nhân đặc biệt xinh đẹp, thế nhưng da dẻ của bà được bảo dưỡng tốt, gương mặt nhu hòa, đây là tướng mạo khiến người ta dễ sinh ra hảo cảm, nữ nhân có tướng mạo như vậy, cuộc sống cũng rất hợp mỹ, “Mấy đứa cứ chơi cho thoải mái, có cái gì không hài lòng nhất định phải nói cho bác biết.”
“Cám ơn bác, hết thảy đều rất tốt, không có chỗ không hài lòng ạ.” Lục Thừa Dư cười đáp lại vài câu, thấy có hai phu nhân ăn mặc hoa mỹ đi tới bên này, biết đây là tới tìm Cổ Thu, cho nên tìm cái cớ, liền cùng Nghiêm Mục đi sang một bên.
Tới tới lui lui nhận thức một số người, tiệc rượu đã bắt đầu. Lấy sự hiểu biết của Lục Thừa Dư đối với Nghiêm Mục, Nghiêm Mục là người không thích trường hợp như thế này, thế nhưng người này lại vì y bỏ nhiều tinh lực giới thiệu mạng giao thiệp cho y, hắn làm đến mức này, cũng không phải là muốn qua loa lấy lòng gì cả; từ góc độ nào đó mà nói, thủ đoạn ở phương diện tình yêu của người này thực sự là vụng về khiến y không cách nào nhìn thẳng, chẳng lẽ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, cho dù hắn lót đường cho trợ lí của mình, sau này y cũng không phản ứng với hắn thì sao? Dù sao y hiện tại cũng là người có tài sản vài tỷ, lại có mạng giao thiệp rộng, về sau nơi nào sẽ thiếu mỹ nhân thơm mát chứ?
Không phải hắn nên ích kỷ một chút, chặt đứt đường phát triển của y, để y chỉ có thể dựa vào đối phương mới có thể phát triển thì mới đúng sao?
Mục Khải Hoa làm tiểu bối lớn tuổi nhất của Mục gia, lúc biết đứa em trai mà hắn quan tâm nhất cùng một người nam nhân có dính dáng không rõ, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa bất mãn với Nghiêm gia, nếu không phải Nghiêm gia làm ra những chuyện kia, em họ tốt của hắn làm sao sẽ trở nên khó giao lưu hơn cả Khải Dung, làm sao sẽ có hứng thú với nam nhân.
Hắn không phải là người liều lĩnh, cho nên sau khi phát hiện manh mối, liền lập tức cho người đi thăm dò tư liệu Lục Thừa Dư. Vừa tra một cái, liền phát hiện có rất nhiều chỗ không đúng. Ví dụ như vị Lục trợ lý này tuổi còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn lại không nhỏ, đem Lương thị lớn như vậy hãm hại thành cái dạng này. Còn có đại thể người nhận thức Lục Thừa Dư đều nói y ôn hòa lễ độ, thái độ làm người thân thiện, hầu như có rất ít người nói y không tốt, thậm chí ngay cả bảo vệ của công ty và tiểu khu nơi y sống đều vô cùng thân thiết với y. Người như vậy, hoặc là thực sự trời sinh nhân hậu, hoặc là giỏi về diễn trò, khiến người ta không biết bộ mặt thật của y, rất hiển nhiên là Lục Thừa Dư thuộc về kiểu người thứ hai.
Lục Thừa Dư không có bối cảnh lại không có thân phận, vậy mà lại thu thập được rất nhiều tư liệu tiêu cực của Lương thị, hơn nữa còn đem Lương thị chỉnh vô cùng thảm, điều này chứng minh bản tính người này cũng không phải vô hại. Còn có những quyết sách và kiến nghị sau khi y tiến vào Hoa Đỉnh, đều nói rõ người này rất có ánh mắt cùng dã tâm, không phải là người đơn giản.
Kỳ thực nếu không phải em họ cùng Lục Thừa Dư có cái gì không đúng, thì bản thân Mục Khải Hoa cũng rất thưởng thức Lục Thừa Dư, có dã tâm, có năng lực, có thủ đoạn, co được dãn được, có thể làm được như vậy, nếu như lăn lộn không ra hình dạng, ngay cả hắn cũng không tin.
Thế nhưng, cái này không có nghĩa là hắn thích em mình cùng với người như vậy khuấy hợp cùng một chỗ a, nếu như tìm một nam nhân đơn giản hắn cũng không lo lắng như thế, thế nhưng hết lần này tới lần khác đứa em trai nhà mình chưa bao giờ yêu đương lại coi trọng một con hồ ly, nghĩ như thế nào cũng không yên tâm được.
Kết quả là trong toàn bộ tiệc tối, hắn liền thấy em trai nhà mình không ngừng giới thiệu nhân mạch cho Lục Thừa Dư, trước đây ở yến hội hắn cũng không thấy em họ tích cực như vậy, lẽ nào đây là em trai lớn không cần anh, có sắc quên bạn trong truyền thuyết sao?
Mục Khải Hoa cảm giác mình hơi mất mát, em trai hắn bảo vệ hơn hai mươi năm thích một người nam nhân, hắn đã lo muốn đứt ruột, mà đối phương còn thích một nam nhân phức tạp, hắn lại càng thêm lo. Nghĩ đến cha mẹ Lục Thừa Dư dính dáng đến những chuyện kia, hắn nhịn không được xoa xoa trán.
“Hoa ca,” Trương Trạch Vân đi tới bên người Mục Khải Hoa, hắn biết đêm nay toàn bộ lực chú ý của Mục Khải Hoa đều đặt ở trên người Lục Thừa Dư, hắn lo lắng sau này Mục Khải Hoa sẽ tìm Lục Thừa Dư gây phiền phức, liền mở miệng nói, “Sự tình cũng không phải như anh nghĩ đâu, việc này…. cùng tiểu Lục không quan hệ nhiều lắm.” Tầm mắt của hắn đảo qua khuôn mặt trắng nõn của Mục Khải Hoa, cuối cùng rơi xuống ly rượu đỏ trong tay đối phương, rượu màu đỏ sậm phối với màu da tay nhợt nhạt, làm cho hắn nghĩ tới quỷ hút máu đang uống huyết dịch.
“A?” Mục Khải Hoa tự tiếu phi tiếu khiêu mi nhìn Trương Trạch Vân, ngón trỏ chậm rãi ở mép ly vuốt ve vài cái, “Có thể để mấy đứa che chở như thế, xem ra vị này thật là có năng lực.”
Trương Trạch Vân trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, hắn kéo kéo khóe miệng, lộ ra tiếu ý, che giấu bất đắc dĩ trong lòng.
“Có một số việc không đơn giản như mọi người nghĩ đâu,” Mục Khải Hoa nâng cốc đặt vào cái bàn bên cạnh, một tay bỏ vào trong túi quần, cười híp mắt nói, “Mấy đứa không biết là con người thường hay ghét kiểu người giống mình sao?”
Trương Trạch Vân trầm mặc nhìn Mục Khải Hoa không nhanh không chậm đi về phía một đám quan nhị đại, nửa ngày mới thở dài, tuy rằng hắn cảm thấy hai người kia có rất nhiều chỗ không giống nhau, thế nhưng có một chỗ hai người này giống nhau, đó chính là cười càng tươi, càng dọa người.
Nghiêm Mục bởi vì bị anh em Mục gia kêu đi, nên sau khi Lục Thừa Dư cùng một số người nói xã giao vài câu, cảm thấy trong phòng hơi buồn bực, liền xoay người đi hoa viên lớn của Tề gia. Biệt thự của Tề gia xây ở bên ngoài kinh thành, xung quanh đều là sườn núi, có diện tích rất lớn, cho nên một khối to địa phương đều dùng để xây dựng hoa viên.
Người trên yến hội hoặc là bận rộn tạo dựng quan hệ hoặc là nói chuyện phiếm, trong hoa viên không có người nào. Đi trên đường an tĩnh, Lục Thừa Dư không biết tại sao đột nhiên nhớ tới một bộ phim châm chọc giới quý tộc của nước ngoài, có hai vợ chồng nhà nọ khi tham gia yến hội liền chạy đến sau hoa viên trộm tình, không ngờ bởi vì ngoài ý muốn, sau khi song phương mặc quần áo tử tế xong, mới phát hiện đối phương chính là chồng/vợ của mình, càng tỏ ra phá lệ hài hước.
Cảm giác suy nghĩ của mình chạy hơi xa, chân Lục Thừa Dư liền dừng lại, nhận thấy được việc mình đi dạo hoa viên vào thời điểm này không phải là phương pháp thông minh, nên liền xoay người đi về đại sảnh, mới được vài bước, y chợt nghe tiếng kêu rên của một người đàn ông, nhưng chân của y cũng không có dừng lại.
“Cút mẹ ông đi đồ ngốc X! Không thì lão tử đánh chết ông.”
Thanh âm này có vẻ hơi quen thuộc, cước bộ Lục Thừa Dư hơi chậm lại, hí mắt nhìn về phía trong góc, liền thấy một thân ảnh mờ tối đang đạp một cái trên vật thể nằm trên đất, động tác kia có độ cung lớn đến mức y nhìn cũng thấy đau.
“F*,” Chung Tranh Hàm dùng khăn giấy lau tay từ trong góc đi tới, nhìn thấy một người đang đứng dưới ánh đèn, đầu tiên là nhíu nhíu mày, nhưng sau khi thấy rõ là ai, biểu tình âm lãnh nhất thời hóa thành tươi vui: “Nguyên lai là Lục tiên sinh, thật là khéo.”
“Đúng là trùng hợp thật.” Đường nhìn của Lục Thừa Dư đảo qua vật thể trong góc, cười híp mắt chỉ chỉ một cameras cách đó không xa.
Chung Tranh Hàm quay đầu lại nhìn cái cameras kia, nhíu nhíu mày nói: “Hoàng tiên sinh uống say, leo lên pho tượng ngã có chút nghiêm trọng.”
Lục Thừa Dư vừa nghe Chung Tranh Hàm nhắc tới Hoàng tiên sinh, nụ cười trên mặt càng đậm, giọng nói lại mang theo điểm xem thường: “Là vị Hoàng xuyên tiên sinh kia sao?”
“Chắc là vậy,” Chung Tranh Hàm đem khăn ném vào trong thùng rác, “Một đồ vật như thế cũng dám ở trường hợp này táy máy chân tay, thật là không đem Tề gia để vào mắt.” Hắn dám bạo dạn động thủ đánh Hoàng Xuyên, thứ nhất là bởi vì Hoàng Xuyên ở trong vườn hoa động thủ động cước không có ai thấy, hai là bởi vì Hoàng Xuyên uống say, căn bản không biết người hắn đùa giỡn là ai, ba là Hoàng Xuyên là nhân vật như vậy, còn không có năng lực yêu cầu xem hệ thống theo dõi của Tề gia.
Đời này Hoàng Xuyên cũng không có tài lực và thế lực lớn như đời trước, dám động thủ đùa giỡn với Chung Tranh Hàm, lấy tính tình thẳng thắn của Chung Tranh Hàm, không đánh hắn thì không được.
“Ừ, vị Hoàng tiên sinh này uống thật là nhiều,” Lục Thừa Dư mỉm cười nói, “Trong hoa viên gió lớn, không bằng Chung tiên sinh đến đại sảnh chơi đi, chúng ta ở bên ngoài hàn huyên phương án hợp tác bộ phim lâu như vậy, cũng được xấp xỉ rồi.”
Chung Tranh Hàm nghe ra Lục Thừa Dư dự định bảo hộ mình, đi tới trước mặt Lục Thừa Dư, hắn bỏ nét cười trên mặt, “Lục tiên sinh tại sao phải giúp tôi?”
“Có câu bài ca là để hát, gặp chuyện bất bình thì rống một tiếng,” Lục Thừa Dư cười cùng với Chung Tranh Hàm đi vào đại sảnh, “Họ Hoàng kia không phải là thứ tốt gì, nghĩa sĩ cậu làm rất tốt.” Đời trước sau khi y cùng với Chung Tranh Hàm lăn lộn thành anh em tốt, cũng không phải là không có vụng trộm hại người.
Chung Tranh Hàm nghe vậy thì cười, đưa tay vỗ vỗ vai Lục Thừa Dư: “Người anh em, người bạn này tôi đã giao định.” Tuy rằng chỉ thấy Lục Thừa Dư qua hai lần, thế nhưng cũng không trở ngại hắn nhìn Lục Thừa Dư càng ngày càng thuận mắt. Thấy hắn đánh người còn có thể mặt không đổi sắc đồng thời còn chuẩn bị bao che cho hắn, đây quả thực rất phù hợp tâm ý hắn. Vì thế, hắn liền làm ra một quyết định khó khăn, đó là về sau hắn sẽ ít xem bát quái về Lục Thừa Dư.
“Được,” Lục Thừa Dư cười híp mắt vỗ vai Chung Tranh Hàm, cười giỡn nói, “Nói không chừng đời trước chúng ta chính là anh em cùng nhau đi đánh nhau với hãm hại người khác ấy chứ.”
Chung Tranh Hàm cũng không nghĩ lời vui đùa của Lục Thừa Dư có thật không, bất quá lại bị lời này chọc cười: “Lão tử cũng không tin đâu.”
Hai người hình dạng anh em tốt quay về đến đại sảnh không lâu sau, Chung Tranh Hàm đã bị người đại diện kéo đi, Lục Thừa Dư nhìn lúc hắn đi còn ngoảng đầu làm ra thủ thế sẽ liên lạc lại, cười đưa tay trái để ở bên lỗ tai.
Chiếm được câu trả lời thuyết phục, Chung Tranh Hàm thỏa mãn bị người đại diện kéo đi, đi thật xa cũng không nghĩ tới một việc, đó chính là vì sao Lục Thừa Dư biết những động tác ngầm này.
Mục Khải Hoa vẫn tựa ở bệ cửa sổ uống rượu thấy Lục Thừa Dư cùng người xa lạ kia tách ra, mới nhẹ bỗng mở miệng nói: ” Bạn bè của Lục tiên sinh thật nhiều, tam giáo cửu lưu, dạng gì cũng có.”
Lục Thừa Dư quay đầu lại, mới nhìn thấy Mục Khải Hoa đang đứng ở bệ cửa sổ trong góc phòng, không nhìn kỹ thật đúng là không phát hiện được. Dưới con mắt tự tiếu phi tiếu của đối phương, Lục Thừa Dư chậm rãi đi tới bệ cửa sổ, sau đó liền phát hiện ở đây vừa vặn có thể thấy hoa viên. Y quay đầu nói với Mục Khải Hoa: “Mục tiên sinh nói đùa, bạn bè chính là bạn bè, không có phân chia thứ bậc.”
Mục Khải Hoa nhìn y một cái, trầm mặc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu uống một ngụm rượu đỏ, lười biếng dựa vào cửa sổ, dáng vẻ thanh thản không giống như là tới tham gia yến hội, mà là tới thưởng thức phong cảnh: “Cái ý nghĩ này rất tốt.”
“Mỗi người đều có kiêu căng cùng thành kiến của riêng mình, ý nghĩ tốt và cách làm có đôi khi không thể hoàn toàn đồng bộ,” Lục Thừa Dư cười nói, “Đây đều là nhân chi thường tình, thế nhưng cũng không có người nào nguyện ý vô duyên vô cớ lại chịu đựng một phần thành kiến như vậy.”
Mục Khải Hoa nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Dư, tóc đen mềm mại, dung mạo đẹp mắt quá mức, lễ phục vừa người, đôi chân thon dài, nhìn từ hình dáng của Lục Thừa Dư hầu như không thể bắt bẻ được. Nhìn chốc lát, hắn rốt cục thu hồi ánh mắt, đem ly rượu chân cao đặt ở bệ cửa sổ, “Giá trị con người của Lục tiên sinh hôm nay đã hơn tiền tỷ, không nghĩ làm việc khác sao?”
“Tôi vẫn luôn đang làm việc khác mà,” Lục Thừa Dư thoải mái nói, “Nhưng việc chính là làm trợ lý tổng tài Hoa Đỉnh.”
Nhìn người thiếu niên hai mươi hai tuổi trước mắt này, Mục Khải Hoa nghĩ đến mình lúc đó, khẽ rũ mắt xuống, trầm mặc không nói, giữa hai người nhất thời trở nên an tĩnh.
Đối phương không nói lời nào, Lục Thừa Dư cũng liền không lên tiếng nữa, y thấy có người ở trong vườn hoa phát hiện Hoàng Xuyên, sau đó đem người ra khỏi Tề gia. Người giúp việc Tề gia lập tức bắt đầu quét tước chỗ Hoàng Xuyên nằm, đại khái là bị Hoàng Xuyên nôn mửa gây ô nhiễm.
“Hoàng Xuyên là cháu vợ của Nghiêm lão tam, người mặc dù không tốt, nhưng mà nghe nói Nghiêm lão tam rất thích đứa cháu này,” Mục Khải Hoa đứng thẳng người, từ từ đi ra ngoài, “Cậu cùng tiểu tử Tề gia có quan hệ tốt, nếu như muốn giúp người bạn kia, thì để tiểu Phong đi phòng giám sát đem băng ghi lại xử lý đi. Khi làm việc, phải đem cái đuôi xóa sạch sẽ, đừng tìm phiền toái cho chính mình.” Nói xong, hắn cũng không nhìn Lục Thừa Dư, ưu nhã rời đi.
Lục Thừa Dư cũng không do dự, tìm Tề Cảnh Phong nói việc này, Tề Cảnh Phong biết quan hệ giữa Hoàng Xuyên và Nghiêm lão tam, lập tức gọi người đem băng giám sát thanh lý sạch sẽ, đồng thời đối với cách làm này của Lục Thừa Dư bày tỏ tán thưởng. Hiển nhiên, hắn đối với đám người Nghiêm lão tam không có bất kỳ hảo cảm gì.
Xử lý xong chuyện, Nghiêm Mục vừa vặn nghe được hai người đang nói về việc này, hắn nhìn Lục Thừa Dư hỏi: “Nghệ nhân kia là Chung Tranh Hàm?” Lục Thừa Dư không phải người thích quản những việc không quan hệ gì tới mình, thế nhưng đêm nay lại vì Chung Tranh Hàm phá lệ, thực sự khiến hắn không thể không chú ý.
Lục Thừa Dư gật đầu, “Người khác thì khôngg sao, còn người như Hoàng Xuyên, bị đánh thì rất bình thường.”
Nghiêm Mục trầm mặc mấy giây sau nói: “Tôi hiểu.”
Tề Cảnh Phong nhìn người này, lại nhìn người kia, không biết vì sao, hình như hắn cảm thấy bầu không khí trước mắt có cái gì không đúng.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, đoàn người Nghiêm Mục Trang Dụ cùng người Tề gia tạm biệt, mà Mục Khải Hoa lấy lý do tiện đường, để tài xế đi theo Nghiêm Mục cùng nhau lái xe rời khỏi.
Sau khi Mục Khải Hoa nói ra lý do này, Mục Khải Dung nói: “Anh, biệt thự chúng ta ở ngược đường với em họ.”
“Em không nghe người ta nói địa cầu hình tròn sao?” Mục Khải Hoa ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Phương hướng làm sao sẽ khác nhau chứ?”
Trang Dụ bên cạnh chờ người: “…..”
Cuối cùng đoàn người vẫn là cùng nhau rời đi, Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung ngồi chung một chiếc, Trang Dụ và Trương Trạch Vân mỗi người một chiếc, Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục hai người một chiếc.
Bốn con xe sang trọng cùng một chỗ, thật là có chút thổ hào.
Lúc đi ngang qua một con đường ít người ít xe, bọn họ liền phát hiện phía trước có một chiếc xe vận tải cũ không lớn chắn giữa đường, xe bọn họ không thể đi qua, mấy người nhất thời cảm thấy không đúng lắm, vệ sĩ của Trang Dụ và Trương Trạch Vân mang theo bắt đầu cảnh giác.
Ngay khi tài xế chuẩn bị lùi xe, đột nhiên một đám người cầm côn thép dao phay vọt ra, hướng về phía bọn họ mà bắt đầu đập phá. Đập bể cửa sổ xe liền chuẩn bị kéo người ra ngoài, hiển nhiên là đã sớm có dự mưu.
“Mẹ kiếp!” Lục Thừa Dư thấy một cây đao hướng phía Nghiêm Mục bổ tới, vội vàng kéo Nghiêm Mục một cái, không chút do dự xoay mở cửa xe, quét chân ngang một cái liền đem tên côn đồ bên cạnh đá ngã xuống đất, sau đó bay lên một cước giẫm ở trên bụng của đối phương, nhanh chóng đoạt lấy côn thép trong tay đối phương, quay đầu liền thấy có người tới gần cửa sổ chỗ Nghiêm Mục. Một tay chống đỡ, từ trên đầu xe xoay người nhảy qua, một gậy đập vào cánh tay của tên nọ, chỉ nghe “Bốp” một tiếng, tên này liền gào khóc che cánh tay té trên mặt đất.
Lục Thừa Dư một cước đem tên đang kêu gào đạp qua một bên, sau đó nhặt côn đao [1] ném cho Nghiêm Mục, thấy Nghiêm Mục muốn từ trong xe đi ra, đưa tay ấn người trở lại, quay đầu lại đạp bay một tên côn đồ: “Đừng đi ra làm lão tử thêm phiền!”
Nghiêm Mục nắm côn đao trong tay: “…..”
Lúc này Mục Khải Dung đã từng đi lính, cộng thêm vệ sĩ của Trương Trạch Vân, Trang Dụ đều xuống xe đánh nhau với những tên côn đồ này, Lục Thừa Dư thừa dịp lúc rảnh rỗi quan sát mới phát hiện con đường phía sau của bọn họ cũng bị một chiếc xe ngăn cản, xem ra có người muốn gây rắc rối cho bọn họ ở nơi vắng vẻ này, ngay cả đường đi cũng tìm hiểu xong. Nhưng mà, đến tột cùng là ai mà lớn gan như vậy, dám bạo dạn hạ thủ như thế?
Bên bọn họ không có nhiều người, nhưng Lục Thừa Dư phát hiện những kẻ này tựa hồ là tập trung vây quanh ở chiếc xe của Mục Khải Hoa, hơn nữa Mục Khải Dung rõ ràng không thể ngăn được nhiều tên vây đánh như vậy, có vẻ giống như trứng chọi đá, cửa sổ xe chỗ Mục Khải Hoa ngồi đã bị đập bể, một tên nhào lên kéo Mục Khải Hoa, bị Mục Khải Hoa một đao chém lên trên mu bàn tay, đau đến mức lui về phía sau vài bước.
Do dự một chút, y nhìn Nghiêm Mục, cuối cùng thở dài, “Anh đừng đi ra, tôi đi qua kia xem một chút.” Nói xong, cũng không chờ Nghiêm Mục mở miệng, y chạy về phía xe Mục Khải Hoa, bắt được tên đang tập kích Mục Khải Hoa, khí thế hung hãn linh hoạt, khiến Mục Khải Hoa ngồi ở sau xe sợ ngây người.
Mục Khải Hoa là người nổi bật trong chính giới thuộc thế hệ bây giờ của Mục gia, cho nên trong kinh thành có không ít người hâm mộ ghen tị với hắn, cùng với Mục gia không hợp nhau, cũng đem hắn là cái đinh trong mắt. Thế nhưng dám làm chuyện ngu xuẩn như thế, trong lúc nhất thời hắn thật nghĩ không ra ai làm chủ phía sau.
Ngoài cửa sổ Lục Thừa Dư nện côn thép vào lưng tên côn đồ đang xông lên, giống như là đập một khối thịt lợn, nhìn tên côn đồ này kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống, Mục Khải Hoa không tự kìm hãm được thẳng lưng lên, cảm thấy phía sau lưng mình hình như có chút lạnh lẽo.
Mắt thấy người càng ngày càng nhiều, hắn nhìn thời gian, tuy rằng đã kêu người của mình qua đây, đồng thời cũng báo cảnh sát, thế nhưng không biết cảnh sát và người của bọn họ lúc nào thì tới, cứ tiếp tục kéo dài nữa, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề.
Vệ sĩ A Đông của Trang Dụ cuối cùng cũng hiểu vì sao người anh em đổi nghề bán xiên nướng của mình nói Lục Thừa Dư hung tàn, nhìn mấy tên bị Lục Thừa Dư hạ thủ, hắn cảm giác sức chiến đấu của một vệ sĩ như hắn so ra kém một trợ lý nho nhã, đây quả thực là sỉ nhục của nghề vệ sĩ, có lẽ hắn cũng nên theo anh em của hắn bán xiên nướng thôi.
Lục Thừa Dư đá văng một tên nhào lên, thở dốc nói: “Mẹ kiếp, mọi người đến tột cùng là đắc tội người nào thế, đây quả thực là hạ hết vốn gốc mà.” Cái đoạn đường này cho dù dân cư thưa thớt, nhưng cũng không đến mức không có lấy một chiếc xe, cho thấy người sai sử đã dùng thủ đoạn để những người đi đường tạm thời không thể đi qua.
Thí dụ như nói là ở chỗ này xảy ra tai nạn xe cộ, phải kéo dài một hồi, cũng đủ để lừa người khác. Bất quá, những người này vì sao chỉ dùng đao côn các loại, mà không phải là  súng ngắn?
Có Lục Thừa Dư hỗ trợ, Mục Khải Dung ứng phó những tên này dễ dàng hơn nhiều, mắt thấy người càng ngày càng nhiều, hơi thở dốc nói: “Cậu mang theo anh cả cùng tiểu Nghiêm đi đi, tôi ở chỗ này cản phía sau.”
“Mẹ nó!” Lục Thừa Dư nhìn bốn phía, đừng nói là dẫn người đi trước, sợ rằng bọn họ còn chưa chạy được vài bước liền bị người chém chết, y đem áo khoác tây trang dính máu cởi ra ném xuống đất, thấy có người nhào lên, hung hăng hạ xuống một gậy, thấy tên này nằm úp sấp, lại xoay người đá văng một tên khác, “Nhiều người như vậy, căn bản là không đi được, người của các anh lúc nào thì tới?”
“Sẽ nhanh thôi,” Mục Khải Dung thở hổn hển, cùng Lục Thừa Dư đưa lưng về nhau, trên mặt hắn dính một ít máu, có vẻ phá lệ nghiêm túc và trang trọng, “Thân thủ không tệ.”
“Tôi học đều là cách đánh người, không giống với anh,” Lục Thừa Dư đem nơ trên cổ kéo xuống, thấy có người xông tới xe Nghiêm Mục, vội vàng sải bước chạy tới, nhưng còn chưa đi được hai bước, chợt nghe “Phanh” một tiếng, tên kia liền quỳ xuống.
Chân Lục Thừa Dư dừng lại, thấy Nghiêm Mục đẩy cửa xe đi ra, trong tay còn giơ một khẩu súng ngắn màu đen.
Những tên côn đồ cắc ké thấy có người cầm súng đều ngây ngẩn cả người, bọn họ chỉ là cầm tiền đi giáo huấn một đám phú nhị đại, thật không ngờ trong đám phú nhị đại này có người mang súng. Những tên côn đồ này mày nhìn tao tao nhìn mày, trong lúc nhất thời cũng không có ai dám xông về phía trước nữa.
“Dám tiến lên một bước nữa, thì không phải là chân tụi mày đâu, mà là đầu đấy,” Nghiêm Mục mặt không thay đổi sải bước đi tới bên cạnh Lục Thừa Dư và Mục Khải Dung, “Ai cho tụi bây lá gan đụng đến bọn tao?”
Lục Thừa Dư bất động thần sắc ngăn trở nửa người Nghiêm Mục, cười lạnh nói: “Lẽ nào không ai nói cho tụi bây biết người bị tập kích là ai sao?” Y nghiêng đầu nhìn Nghiêm Mục, ánh mắt đảo qua cây súng lục kia, buông mắt xuống.
“Lão tử quản tụi mày là ai,” Tên cầm đầu phun một bãi nước miếng trên mặt đất, “Tụi mày cứ thành thành thật thật đi cùng bọn tao, hôm nay lão tử sẽ tha cho tụi mày một lần, nếu không cũng đừng trách các anh em tao không khách khí.”
“Muốn bắt cóc tụi tao còn không biết xấu hổ theo tụi tao nói khách khí,” Mục Khải Hoa xuống xe, cười lạnh nói “Chỉ còn một phút nữa là người của tụi tao sẽ đến, tụi bây có thể chọn bỏ chạy ngay bây giờ, hoặc là chờ người đến bắt.”
Tên cầm đầu cẩn thận lắng nghe, không có nghe thấy tiếng còi cảnh sát truyền tới, lập tức lấy hết dũng khí nói: “Anh em đừng sợ, lời này chỉ là hù dọa chúng ta, hiện tại chỉ cần chúng ta mang người đi, chúng ta liền phát tài.”
Sức hấp dẫn của tiền tài là vô tận, trong lúc nhất thời những tên đang băn khoăn liền nhao nhao muốn thử, thậm chí có một tên đem dao dưa hấu[2] trong tay ném về phía Nghiêm Mục, Lục Thừa Dư vội vàng dùng côn thép ngăn lại, bất quá lúc lưỡi dao vừa bị đẩy ra, liền cắt qua cánh tay y, y chỉ cảm thấy trên cánh tay mát lạnh, vừa cúi đầu nhìn, liền thấy máu tươi đã nhiễm đỏ tay áo áo sơmi.
Bộ lễ phục giá trị xa xỉ này, cứ như vậy bị làm hư!
Y tức giận trừng những tên côn đồ kia, tụi bây không biết là bộ quần áo này rất đắt sao hả?!
Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư chảy máu, ánh mắt nhất thời âm trầm xuống, so với ngày thường hoàn toàn bất đồng, hắn trầm mặt, không chút do dự nả một phát súng về phía tên ném dao, lần thứ hai dọa lui vài tên côn đồ muốn xông về phía trước.
Ánh mắt Mục Khải Dung phức tạp nhìn vẻ mặt âm ngoan của em họ, lại nhìn cánh tay đang không ngừng chảy máu của Lục Thừa Dư, khẽ thở dài một cái.
Đúng lúc này, một loạt xe hơi chạy tới bên này, xe còn chưa dừng hẳn thì có người từ trên xe nhảy xuống. Những người này chạy đến chắn trước mặt bọn họ, những người khác thì giơ côn điện lên, nhắm vào đầu những tên côn đồ kia mà hạ thủ, thế tới rào rạt, khí thế kinh người.
Nghiêm Mục thấy người mình đến, thu hồi súng lục, tháo cà vạt của mình buộc ở trên cánh tay Lục Thừa Dư, khẩn cấp cầm máu, “Tôi dẫn cậu đi bệnh viện.”
Nhìn mặt đất bị máu nhuộm đỏ, hắn không chút do dự đem Lục Thừa Dư dẫn lên một chiếc xe, ngay cả chào hỏi cũng không chào liền phóng đi.
Mục Khải Hoa nhìn Nghiêm Mục lái xe đi, cúi đầu nhìn bãi máu của Lục Thừa Dư lưu lại, “Việc này giao cho bọn họ xử lý, chúng ta đi bệnh viện.”
Việc ngày hôm nay không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, Mục Khải Hoa hắn cái gì cũng thích ăn, chỉ là không thích ăn thiệt. Lần này nếu không phải hắn kiên trì cùng đi với bọn Lục Thừa Dư, chỉ sợ hiện tại đã sớm bị trói đi rồi.
Trang Dụ và Trương Trạch Vân cũng thấy Lục Thừa Dư bị thương, cùng với phản ứng của Mục ca, hai người trao đổi một ánh mắt, thấy trong mắt đối phương đều là lo lắng, liền đi theo phía sau Mục Khải Hoa.
Mục Khải Hoa ngồi ở trong xe, sắc mặt phi thường khó coi, “Chuyện cùng đi tiểu Nghiêm là quyết định nhất thời của anh.” Lúc hắn quyết định cùng Nghiêm Mục rời đi, xung quanh còn những người khác nữa, nói rõ có người ở yến hội giúp đỡ kẻ sai sử phía sau.
“Ngày hôm nay may là có Lục Thừa Dư…” Ánh mắt Mục Khải Hoa biến đổi mấy lần, cuối thở dài một tiếng, “Anh thiếu y một nhân tình rất lớn.” Lục Thừa Dư nhất cử nhất động bảo vệ Nghiêm Mục hắn đều nhìn ở trong mắt, nếu như không phải đem tiểu Nghiêm để ở trong lòng, sao Lục Thừa Dư lại kịp thời phản ứng khi cây đao kia ném qua?
Trong xe trầm mặc nửa phút, Mục Khải Dung cau mày nói: “Người có bản lĩnh như thế lại làm trợ lý cho em họ, có phải hơi lãng phí không?”
Mục Khải Hoa trừng hắn: “Em muốn đào góc tường của tiểu Nghiêm hả?” Lời này nếu như bị tiểu Nghiêm nghe được….
Mục Khải Dung nhíu nhíu mày, thế nhưng cũng không cãi lại Mục Khải Hoa, bởi vì tài ăn nói của hắn từ trước đến nay đều kém Mục Khải Hoa.
“Về sau đừng ở trước mặt tiểu Nghiêm nói như vậy nữa,” Mục Khải Hoa vội ho một tiếng, “Anh nghĩ Lục Thừa Dư làm trợ lý cho tiểu Nghiêm rất tốt.”
“Không phải trước đó anh nói Lục Thừa Dư không thích hợp làm trợ lý cho tiểu Nghiêm sao?” Mục Khải Dung hỏi ngược lại, “Anh, nguyên tắc của anh đâu rồi?”
Mục Khải Hoa nhếch miệng cười một tiếng: “Bị những tên côn đồ ban nãy hù sợ ném mất rồi.”
Mục Khải Dung: “….”
Không chỉ có nguyên tắc không còn, ngay cả tiết tháo cũng đã ném mất sao?
…………………………………………………………………………………………………………………..
[1] Đao côn:
download
[2] Dao dưa hấu:
dao-dua-hau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.