Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 24: Cao thủ bẫy người




Buổi tối sau khi ba người thương lượng ngày mai phải ứng đối làm sao để không đắc tội với ZF nơi đó xong liền đều tự trở về ngủ.
Lúc Lục Thừa Dư đi ra phòng Nghiêm Mục, Trần Cẩn và Lương Đức Hữu đã không còn ở trên hành lang. Nhưng mà hai người kia chắc cũng không muốn thấy y, song phương đều chán ghét lẫn nhau, ít gặp thì tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Lục Thừa Dư đến lầu dưới ăn cơm. Ở khu tự chọn, mới phát hiện Lương Đức Hữu đứng ở bên cạnh mình, y cười nhỏ giọng nói: “Lần này Lương tiên sinh là tới tham gia đấu thầu sao?”
Lương Đức Hữu xuy cười một tiếng, cũng không nhìn Lục Thừa Dư: “Thế nào, cậu không dám theo Lương thị đấu sao?”
“Lương tiên sinh không biết bây giờ tôi đang làm ở Hoa Đỉnh Quốc Tế nổi danh trong nước sao?” Y lấy hai cái bánh bao soup bỏ vào đĩa, không nhanh không chậm thở dài, “Những năm gần đây mặc dù Lương thị phát triển nhanh, nhưng so với Hoa Đỉnh chúng tôi mà nói, vẫn là kém xa lắm. Có Hoa Đỉnh ở đây, Lương tiên sinh nhất định sẽ một chuyến tay không thôi.”
“Hoa Đỉnh thì tính là gì?” Lương Đức Hữu cười lạnh, “Đoạn thời gian trước giá cổ phiếu còn ở mức thấp nhất, còn không biết xấu hổ theo Lương thị tranh sao?”
“Thế nhưng Hoa Đỉnh là đại gia tộc truyền thừa nhiều năm, tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa,” Lục Thừa Dư buông cái kẹp, tự tiếu phi tiếu liếc Lương Đức Hữu một cái, “Có lẽ Lương tiên sinh không qua lại nhiều với giới thượng lưu ở kinh thành, nên không biết người trong giới xem trọng cái gì, loại xí nghiệp phất nhanh trong thời gian ngắn không thể so được với Nghiêm gia đâu.”
Lời này quả thực khoét vào tâm Lương Đức Hữu, mấy năm nay mặc dù Lương gia kiếm được nhiều tiền, nhưng quả thực không thể chính thức gia nhập vào giới thượng lưu kinh thành, luận danh tiếng, quả thực không bằng Hoa Đỉnh của Nghiêm gia. Loại chuyện này không nói ra thì còn tốt, vừa nói ra, thật sự làm cho Lương Đức Hữu không còn mặt mũi.
Hắn nghiến răng cười lạnh nói: “Tôi sẽ cho cậu xem một chút rốt cuộc là lạc đà chết lợi hại hay là tuấn mã phi nhanh lợi hại.”
“A, mỏi mắt mong chờ, chỉ có điều, Lương tiên sinh không nên quá tự tin thì tốt hơn.” Lục Thừa Dư khẽ mỉm cười với Lương Đức Hữu, ưu nhã bước đi sang bên khác lấy sữa tươi, về phần sắc mặt của Lương Đức Hữu ra sao, có liên quan gì đến y à?
Cách đó không xa Tào Kinh Thân đẩy mắt kính một cái, đồng tình nhìn Lương Đức Hữu nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng ăn, tiến đến bên cạnh Lục Thừa Dư nói: “Này, em nói gì với tên thái tử gia kia thế, đem hắn chọc thành dáng vẻ kia?”
“Em chỉ kể cho hắn nghe câu chuyện về lạc đà và ngựa thôi, hắn không thích lạc đà, liền tức giận bỏ đi, ai biết hắn lại nhỏ nhen như vậy.” Lục Thừa Dư đem một ly sữa tươi đặt vào khay của Tào Kinh Thân, hướng hắn cười rực rỡ, “Sáng sớm uống một ly sữa tươi, rất tốt cho thân thể.”
Nhìn sữa tươi trong khay, Tào Kinh Thân khiêu mi, càng ở chung với Lục Thừa Dư, hắn càng phát hiện, người này căn bản không có liên quan gì tới ưu nhã cả, miệng tiện tâm đen, đơn giản là một tên cao thủ bẫy người.
Nghiêm Mục đã sớm chọn xong ngồi ở trên bàn chờ hai người, sau khi hai người ngồi xuống, hắn mới thấp giọng dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chỉ là đào hầm chờ người nhảy thôi,” Lục Thừa Dư nhìn bốn phía, thấp giọng nói, “Tính cách vị thái tử gia Lương thị kia kì quái như vậy, khiến tôi cảm thấy không hãm hại hắn một chút, quả thực là có lỗi với lương tâm của mình.”
Tào Kinh Thân hoài nghi nhìn y một cái, cái gọi là lương tâm gì đó, Lục Thừa Dư có sao?
Nghiêm Mục gật đầu, đối với hành vi của Lục Thừa Dư từ chối cho ý kiến, thế nhưng sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nói: “Lương thị là đối thủ của chúng ta, người nối nghiệp Lương thị nếu như vẫn như vậy, sớm muộn gì cũng đem toàn bộ nỗ lực của bậc cha chú phá hủy hết.”
Lục Thừa Dư bưng sữa tươi không nói gì, đời trước y đối với Lương thị cũng không hiểu nhiều, thế nhưng có nhớ mang máng, vài năm sau Lương Đức Hữu toàn quyền tiếp nhận Lương thị, thời điểm đó tính tình Lương Đức Hữu so với bây giờ trầm ổn không ít, tuy rằng EQ không cao, thế nhưng chỉ số IQ rõ ràng cao hơn so với hiện tại.
Cho nên Lương Đức Hữu có thể sẽ trong mấy năm này trải qua một ít chuyện tôi luyện tính tình của hắn, nếu không lấy tác phong hành sự của Lương Đức Hữu bây giờ, không cần Hoa Đỉnh xuất thủ, hắn cũng có thể tự tìm đường chết cho mình.
Tào Kinh Thân đột nhiên thấp giọng nói: “Kinh tế ở đây tuy rằng không rất phát triển, thế nhưng đẳng cấp khách sạn này cũng không thấp.”
“Tuy người bình thường không tiêu phí nổi, nhưng sẽ luôn có người không tiếc tiền của mình,” Giọng nói Nghiêm Mục có chút phức tạp, “Đôi khi có mục tiêu là việc tốt, nhưng nếu đi sai mục tiêu, kết quả chỉ có thể là thất bại.”
Lục Thừa Dư và Tào Kinh Thân đều biết Nghiêm Mục nói cái gì, nghĩ đến bối cảnh trong nhà mẹ của Nghiêm Mục, trao đổi ánh mắt cho nhau, đem đề tài dẫn sang hướng khác. Có ít chuyện, bọn họ không nên nghe, cũng không nên quản.
Tựa hồ Nghiêm Mục cũng không muốn tiếp tục đề tài này, hắn uống một ngụm sữa tươi, tiếp tục ăn, ăn được phân nửa thì thấy Lục Thừa Dư thích ăn quả la hán, liền đem quả la hán bên trong đĩa trái cây của mình phân cho y, sau đó tiếp tục trầm mặc ăn.
Tào Kinh Thân chú ý tới động tác của hắn, nhìn Lục Thừa Dư ngồi ở bên cạnh mình, thấy thần sắc y tự nhiên hướng Nghiêm Mục nói cám ơn, liền bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.
Hội trường đấu thầu M thị cách khách sạn khoảng hơn hai mươi phút lái xe, bởi vì xe cộ trên đường không nhiều giống như kinh thành, cũng không có gặp phải kẹt xe, lúc đòan người Lục Thừa Dư chạy đến thì sớm hơn so với thời gian dự tính.
Nhân viên tiếp đãi thấy ngực bọn họ đeo bảng tên công ty, biết đây là đại công ty ở kinh thành, vội vàng nhiệt tình đem bọn họ an bài đến dãy phía trước.
Lục Thừa Dư nhìn hội trường sang trọng rộng rãi, cùng Tào Kinh Thân một trái một phải lần lượt ngồi xuống bên Nghiêm Mục, đem laptop bỏ lên trên bàn, thiết lập mạng không dây, chờ đấu thầu bắt đầu.
Chỉ chốc lát sau tất cả ông chủ của các công ty lớn nhỏ đều tới, xem ra thị trường bất động sản ở M thị hấp dẫn không ít người, nghe bốn phía hò hét ầm ĩ, y tới gần bên tai  Nghiêm Mục nhẹ giọng nói: “Boss, ông chủ công ty Thịnh Vinh bên S thị cũng tới.”
Nghiêm Mục ngẩng đầu, liền thấy lão tổng Thịnh Vinh – Thịnh Thiều Nguyên cười tủm tỉm đi tới, hắn đứng dậy bắt tay với đối phương, nói hai câu xã giao, sau đó mỗi người khách khí tự ngồi xuống, nhìn không ra nửa điểm dáng vẻ đối thủ cạnh tranh.
Thịnh Thiều Nguyên không phải là người đơn giản, thậm chí Lục Thừa Dư nghe ra trong vài câu khách khí nói chuyện với nhau ban nãy, Thịnh Thiều Nguyên tựa hồ là ám chỉ hắn chỉ là đi xem đấu thầu ở M thị thôi, đây là cho thấy lập trường của hắn, không lẽ người này đã nhận thấy đấu thầu M thị tiềm ẩn rủi ro gì sao?
Y quay đầu nhìn Nghiêm Mục, phát hiện đối phương tựa hồ không ngạc nhiên chút nào về hành vi của Thịnh Thiều Nguyên, vì vậy trong lòng y mơ hồ có cảm giác Nghiêm Mục biết vì sao Thịnh Thiều Nguyên lại nói lời như vậy.
Lần này M thị đấu thầu sẽ bán không ít đất, giai đoạn đầu là đấu một số nơi không có giá trị cao, Nghiêm Mục và lão tổng Thịnh Vinh đều nhất trí lấy một khu đất nhỏ không có giá trị gì, cũng không tích cực đấu giá, giống như là đang chờ phần sau cùng, chính là hai khu đất phía bắc.
Đấu thầu tiến hành hơn một giờ, cuối cùng đã tới phần chính, khu đất loại A phía bắc đấu giá trước, ở đây chỉ có ba công ty bất động sản lớn nhất và một công ty liên danh tham gia đấu giá.
Công ty Thịnh Vinh từ bỏ đầu tiên, sau đó bên liên danh cũng bỏ qua.
Chỉ có Nghiêm Mục từ đầu đến cuối giống như không có đem Lương Đức Hữu để ở trong mắt vậy, mỗi lần Lương Đức Hữu kêu giá một lần, hắn sẽ dựa theo đó tăng thêm mười vạn.
Lương Đức Hữu bị hành vi này của Nghiêm Mục chọc giận đến đỏ mặt, cắn răng một cái, lại tiếp tục tăng giá, sau đó nhìn về phía Nghiêm Mục, hắn muốn nhìn xem vị tổng tài Hoa Đỉnh này còn có thể đấu giá thế nào.
Trần Cẩn khó xử nhìn Lương Đức Hữu, cái giá tiền này đã sớm vượt qua giá quy định mà công ty ước định trước đó, đất khu A có cấu tạo và tính chất mềm xốp, lúc khai phá cần phải đầu tư rất lớn để gia cố độ bền chắc, đồng thời lại hoang vu ít người.
Tuy rằng sau này sẽ khai phá, thế nhưng giá tiền này đã đủ để mua một khoảng đất có diện tích tương tự ở thành phố cấp ba, còn có chi phí cho giai đoạn sau khi phá bỏ, dời đi nơi khác và chi phí xây dựng, tính ra phải tốn một khoản tiền rất lớn, M thị ở nơi xa xôi hoang vắng thì đào đâu ra mức giá này?
Nghiêm Mục tựa hồ nhận thấy được ánh mắt Lương Đức Hữu, khóe miệng hắn vểnh lên không dễ phát hiện, không tiếp tục đấu giá nữa.
Cuối cùng đất khu A thuộc về Lương thị, Thịnh Thiều Nguyên chậm rãi vỗ tay, nói với thư ký bên người: “Lão tổng Hoa Đỉnh chơi cú này đủ độc, vị thái tử gia Lương thị bây giờ còn quá non, sớm muộn gì cũng bị Nghiêm tổng đùa chết.”
Thư ký nghi ngờ nói: “Lẽ nào Nghiêm tổng không phải thật tâm muốn mua mảnh đất này sao?”
“Đừng thấy vị này lớn lên có một bộ dáng đứng đắn nghiêm túc mà lầm,” Thịnh Thiều Nguyên đưa ngón trỏ thon dài sạch sẽ của mình lên gãi gãi cằm, “Đây gọi là chó không sủa là chó cắn chết người.”
Thư ký trầm mặc một lát: “Tôi nghĩ Nghiêm tổng chắc sẽ không thích cái thí dụ này của ngài đâu.”
“Tôi thích là được rồi, dù sao hắn cũng đâu có nghe được,” Thịnh Thiều Nguyên liếc thư ký một cái, “Tôi tin tưởng cậu cũng sẽ không nói, đúng không.”
Thư ký nhíu nhíu mày: “Boss vừa nói cái gì thế?”
Sau đó, hai người nhìn nhau cười, đồng thời vì Lương thị thành công lấy được khu A mà vỗ tay, cứ như đây thật sự là một sự kiện đáng giá ăn mừng vậy.
Lương Đức Hữu thành công lấy được khu A nhìn về phía Lục Thừa Dư thì phát hiện Lục Thừa Dư mang vẻ mặt mỉm cười hướng hắn vỗ tay chúc mừng, nhìn không ra nửa điểm tức giận, nhất thời hắn cảm giác trong cổ họng giống như nuốt phải con ruồi, cảm thấy khó chịu buồn nôn, ngay cả cảm giác thành tựu cũng bắt đầu thẳng tắp giảm xuống.
Còn dư lại khu B bị bên liên danh lấy được, sau một hồi náo nhiệt, đấu thầu kết thúc mỹ mãn.
Người tổ chức cùng các nhà đầu tư đến khách sạn dùng cơm trưa, Lục Thừa Dư nhìn bữa tiệc lớn xa hoa này, niệm niệm vài câu thơ của đại thi nhân Đỗ Phủ về việc trào phúng nhà quyền quý có tiền gì gì đó, sau đó hăng hái bừng bừng bắt đầu hạ thủ món mình thích.
“Trước đó chúng ta đã điều tra giá quy định của Lương thị, hình như không có cao như vậy,” Tào Kinh Thân gắp hai viên tôm hùm, nói với Lục Thừa Dư, “Có phải bên trong xảy ra vấn đề gì không?”
“Không phải anh nói hắn bị bệnh trung nhị lần hai sao?” Lục Thừa Dư lấy một ít sò biển, “Không phải giá quy định xảy ra vấn đề, mà là đầu óc của vị thái tử gia này xảy ra vấn đề.”
Tào Kinh Thân hoài nghi nhìn Lục Thừa Dư, nếu như bệnh trung nhị không bị ai kích thích thì cũng sẽ không phát tác lợi hại như vậy, đến tột cùng là ai làm vị thái tử gia kia mất đi lý trí hả?
Giống như không nhìn thấy ánh mắt quan sát của Tào Kinh Thân, Lục Thừa Dư nếm thử sò biển, cảm giác mùi vị không quá tốt, nhíu mày một cái, “Muốn ăn thuỷ sản quả nhiên cần phải đi Haiti[1] thì ngon hơn.”
[1] Haiti: là một quốc gia ở vùng biển Ca-ri-bê 
Tào Kinh Thân: “Ha ha.”
Lục Thừa Dư quay đầu nhìn về phía hắn, nâng nâng cằm, ý bảo hắn nhìn bên trái: “Boss tới kìa.”
Tào Kinh Thân biết y tạm thời không dự định nói, vì vậy nói: “Anh thấy rồi, cần anh cám ơn cậu đã nhắc nhở không?”
“Không cần cám ơn đâu,” Lục Thừa Dư cười híp mắt nói, “Em lúc nào cũng là một thanh niên tốt và nhiệt tình mà.”
Tào Kinh Thân: “….”
Ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.