Phục Thiên Thị

Chương 44: Vương Hầu Thế Gia




Bờ biển Thanh Châu Thành, Cự Luân chạy đi càng ngày càng xa cho đến khi biến mất trong tầm mắt.
Bên cạnh bờ biển, một lão giả không động tĩnh xuất hiện ở đằng kia đưa mắt nhìn Cự Luân biến mất, sóng biển không ngừng đánh vào phát ra những tiếng vang lớn, gió biển gào thét không ngừng diễn tấu trên người lão nhân, lão nhân tóc trắng phiêu động phảng phất bị gió thổi đi nhưng cước bộ của lão lại chưa từng mảy may di động.
Phương hướng Thanh Châu Thành sau lưng có cường giả cưỡi yêu thú đến, phía dưới cũng có một nhóm kỵ sĩ đạp nhựa mà đến, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía biển rộng mênh mông, một người bên trên yêu thú mở miệng nói: "Phong tỏa phiến bờ biển này, thành chủ hạ lệnh quyết không cho phép hắn ly khai Thanh Châu Thành."
"Không lâu sẽ có một chiếc thuyền tiến về Đông Hải Thành đã, muốn đi qua xem hay không?" Có người hỏi.
"Lão nhân gia, vừa rồi có thấy một gã thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lên thuyền hay không?" Một người bên trên yêu thú nhìn về lão giả phía đứng trên bờ biển mở miệng hỏi.
Lão giả yên tĩnh đứng ở đó như trước, thân thể có chút còng xuống như không có nghe được lời hắn nói.
"Đang hỏi ngươi mau trả lời." Một vị kỵ sĩ lập tức tiến lên trước, trường thương trong tay chỉ hướng lão giả.
Lão nhân không để ý đến như trước, cường giả bên trên yêu thú nhíu nhíu mày, kỵ sĩ kia thì lạnh như băng nói: "Ngươi muốn chết sao."
Gió gào thét làm cát vàng tung bay không ngừng bị cuốn lên, cường giả bên trên yêu thú nhíu mày cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, sau đó hắn chứng kiến một vòng xoáy đáng sợ hội tụ thành hình, chỉ trong nháy mắt cát vàng bị cuốn lên bầu trời phong bạo bao phủ hết thảy, giờ khắc này thân hình lão giả thẳng tắp mà đứng, bóng lưng như tùng.
"Tiền bối, hạ thủ lưu tình." Yêu thú ngồi xuống phát ra âm thanh gào thét, một nhóm cường giả sắc mặt đều đại biến nhưng cỗ cát vàng phong bạo làm cho người ta sợ hãi đã đem bọn hắn cuốn vào trong đó, sau đó thân ảnh của bọn hắn cùng một chỗ với cổ phong bạo này bị cuốn lên bầu trời, thân ảnh lão giả cũng chậm rãi lơ lửng lên, không ngừng hướng bên trên càng ngày càng cao.
"Tiền bối, chúng ta biết tội, xin tha mạng." Trong gió lốc có người tuyệt vọng cầu xin tha thứ.
"Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi,
phù dao nhi thượng cửu vạn lý."
(Dịch:
“Đại Bằng một ngày cùng gió đã nổi thổi,
gió lốc nổi lên chín vạn dặm.")
Một đạo thanh âm tang thương phía vòm trời vang lên, sau đó thân thể của lão nhân giống như lợi kiếm thẳng tắp hướng phía xa xa vọt đi, trên bầu trời nổi lên huyết sắc loạn vũ.
...
Diệp Phục Thiên cũng không lo lắng có người truy kích, tin tức hắn rời khỏi phải một thời gian ngắn sau mới có thể rơi vào tai phủ thành chủ, mặc dù đối phương phản ứng rất nhanh phong tỏa tất cả Đại Hải nhưng cũng không có khả năng suy đoán đến cụ thể hắn muốn đi đâu, mà đối phương phân tán như vậy dưới tình huống có người truy thì cũng không phải nhân vật đỉnh tiêm, mà giờ khắc này trên không có Hắc Phong Điêu theo Cự Luân mà đi, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng.
Hắn ngồi Cự Luân phi thường lớn, trong khoang thuyền có rất nhiều gian nhỏ, mỗi một gian nhỏ đều có thể dung nạp ba bốn người nghỉ ngơi nhưng lại rất thoải mái dễ chịu.
"Lão sư, ngài chậm một chút." Diệp Phục Thiên vịn Hoa Phong Lưu ngồi xuống, đem một vị trí tặng cho Hoa Phong Lưu, hắn và Dư Sinh tắc thì ngồi ở đối diện.
"Lão sư đã đến Đông Hải Thành, có kế hoạch gì không?" Diệp Phục Thiên hỏi, tiến về Đông Hải Thành là ý kiến Hoa Phong Lưu, chắc hẳn trong nội tâm lão sư đã có cách.
"Hiện tại tâm tình không tốt lắm." Hoa Phong Lưu nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt Diệp Phục Thiên đầy hắc tuyến.
"Rất nhanh có thể nhìn thấy yêu tinh rồi, có chút kích động đấy." Diệp Phục Thiên cười nói.
"Đông Hải Thành chính là phủ thành Đông Hải Phủ, mỹ nữ như mây, tại đó ngươi có thể gặp được rất nhiều mỹ nữ đấy." Hoa Phong Lưu mỉm cười nhìn Diệp Phục Thiên.
"Lão sư, ta không phải loại người như vậy." Diệp Phục Thiên im lặng, muốn như vậy mang thù hay không?
"Ân, ta tin." Hoa Phong Lưu gật đầu.
"Dư Sinh." Diệp Phục Thiên chuyển ánh mắt qua.
"Ta cũng tin." Dư Sinh nhìn ánh mắt cổ quái của hắn.
"Ta đi hít thở gió biển." Diệp Phục Thiên chạy trối chết.
Đi lên boong thuyền Cự Luân Diệp Phục Thiên tận hưởng gió biển, Thanh Châu Thành dần dần trở nên mơ hồ, trong nội tâm Diệp Phục Thiên cảm khái ngàn vạn, đảo thành này sinh sống 16 năm chẳng biết lúc nào có thể trở về.
Dư Sinh cũng đi theo bên này, ánh mắt nhìn Thanh Châu Thành xa xa, hai người đối với tòa thành trì kia đều có cảm tình thâm hậu.
"Dư Sinh, ngươi nói nghĩa phụ có thể yên lặng xem chúng ta hay không?" Diệp Phục Thiên nhìn Thanh Châu Thành dần dần biến mất mở miệng nói.
"Nếu như có cũng là nhìn ngươi." Dư Sinh thấp giọng nói.
Diệp Phục Thiên chuyển mắt qua, chứng kiến thần sắc Dư Sinh cô đơn hắn không biết nên an ủi cái gì, nghĩa phụ từ nhỏ đối với hắn còn hơn Dư Sinh gấp trăm lần, hắn biết r tuy nhiên hắn và Dư Sinh tình như thủ túc, nhưng đối với nghĩa phụ Dư Sinh ngoại trừ kính sợ bên ngoài thì thủy chung có một tia oán niệm.
Nhìn Đại Hải xa xa, trên mặt Diệp Phục Thiên lộ ra một dáng tươi cười sáng lạn nói: "Dư Sinh, ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ nếu có một ngày ta như nghĩa phụ chờ mong vì đế vi vương, ngươi mặc dù muốn vương tọa cũng chỉ cần một câu, trên cái thế giới này trừ người yêu hết thảy bên ngoài không có gì là không thể cùng ngươi một chỗ chia xẻ thậm chí đưa cho ngươi."
Dư Sinh trùng trùng điệp điệp gật đầu, hắn đương nhiên biết rõ khi còn bé bị phụ thân trách phạt thì có thiếu niên quật cường đứng trước mặt hắn chống đối phụ thân hắn, mỗi lần có thứ tốt cũng cùng hắn chia xẻ, hắn liền thề với thiếu niên phía trước hắn nhất định sẽ cùng đi với hắn đến đỉnh phong.
Gió biển gào thét diễn tấu trên người hai thiếu niên, giờ phút này vẫn chưa có người nào biết tương lai của bọn hắn có thể sáng tạo truyền kỳ như thế nào.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Diệp Phục Thiên xoay người liền gặp hai bóng hình xinh đẹp đi tới, là hai thiếu nữ cùng tuổi bọn họ tướng mạo xuất chúng, nhất là thiểu nữ lục y bên trái thanh nhã thoát tục.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phục Thiên, thiếu nữ lục y mỉm cười gật đầu thăm hỏi ưu nhã hào phóng.
"Thấy mỹ nữ con mắt cũng không động?" Thiếu nữ bên phải khanh khách cười cười có một chút tinh quái, Diệp Phục Thiên nhìn nàng một cái cười nói: "Đẹp mắt tự nhiên phải nhìn xem vài lần, ngươi sẽ không sinh khí chứ?"
"Đừng nghe nàng nói hưu nói vượn." Thiếu nữ lục y nói: "Ta là Lâm Tịch Nguyệt, nàng là Tiểu Hà các ngươi là ai?"
"Diệp Phục Thiên, huynh đệ của ta Dư Sinh." Diệp Phục Thiên mỉm cười nói: "Các ngươi cũng là người Thanh Châu Thành ư, trước kia tại sao không nhìn thấy qua."
"Không phải, chúng ta từ Đông Hải Thành đến." Lâm Tịch Nguyệt mở miệng nói: "Nghe nói Thanh Châu Thành xuất hiện di tích Diệp Thanh Đế liền muốn thay trưởng bối mang đến vài tin tức, đáng tiếc về sau nghe nói không ai có thể tới gần nên đành phải buông tha, các ngươi là người Thanh Châu Thành có nhìn thấy qua hay không?"
"Ừm, ta qua chỗ đó." Diệp Phục Thiên nhẹ gật đầu.
"Khoác lác." Tiểu Hà bên cạnh khanh khách cười cười nói: "Không phải cố ý nói như vậy vì muốn hấp dẫn chú ý của Tịch Nguyệt nhà chúng ta sao."
Diệp Phục Thiên nhún vai, Lâm Tịch Nguyệt lại nói: "Các ngươi đi Đông Hải Thành làm gì?"
"Lão sư mang ta đi học ở trường Đông Hải Thành." Diệp Phục Thiên đáp lại.
"Ừm, Đông Hải Thành có Đông Hải Phủ là trường học tốt nhất, vậy các ngươi cần phải cố gắng lên đấy." Lâm Tịch Nguyệt khích lệ nói.
"Ngươi có chức nghiệp gì, tu vi gì, ta nhìn xem có cơ hội hay không." Tiểu Hà hỏi Diệp Phục Thiên.
"Pháp sư, Vinh Diệu cảnh nhị trọng."
"Cũng không tệ lắm, mới có thể đủ đi địa phương không tệ thôi." Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười nói: "Chúng ta đi hóng gió."
"Ừm." Diệp Phục Thiên gật đầu nói với Dư Sinh: "Chúng ta trở về đi."
Nói xong hai người trở về buồng nhỏ trên thuyền, nhìn thấy bọn hắn ly khai Tiểu Hà lại khanh khách nở nụ cười nói: "Tịch Nguyệt nhà chúng ta như thế nào lại đến gần người lạ?"
Lâm Tịch Nguyệt trừng nàng.
"Tên kia cười rộ lên mặc dù có điểm xấu xa nhưng thật sự nhìn rất đẹp trai, to con bên cạnh cũng rất hùng tráng, Tịch Nguyệt nhà chúng ta ưa thích ai đây?"
"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì, bèo nước gặp nhau mà thôi."
"Nếu là bèo nước gặp nhau, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi ưa thích ai trong đó thì cũng không có ảnh hưởng gì đâu."
Lâm Tịch Nguyệt dây dưa bất quá nghĩ nghĩ liền cười nói: "Diệp Phục Thiên, chính xác nhìn rất đẹp."
"Chậc chậc..." Tiểu Hà cười hì hì nhìn nàng, Lâm Tịch Nguyệt liếc nàng một cái nói: "Chớ suy nghĩ lung tung tùy tiện tâm sự mà thôi, thiên phú tu hành của hắn có thể chấp nhận được nhưng đặt ở Đông Hải Thành thì căn bản không ưu tú."
"Biết rõ tầm mắt Tịch Nguyệt nhà chúng ta rất cao mà." Hai thiếu nữ lời ong tiếng ve vui đùa.

Mấy ngày sau Cự Luân rốt cục đến Đông Hải Thành, Diệp Phục Thiên đi ra buồng nhỏ trên thuyền đập vào mi mắt hắn chính là bờ đại khí biển rộng lớn một mảnh phồn hoa đỗ không biết bao nhiêu Cự Luân, Đông Hải Phủ quản hạt tất cả thành trì Đông Hải, hơn nữa thành trong đất liền mỗi ngày đều có vô số người thông qua đường biển đi tới phủ thành Đông Hải Phủ này.
"Diệp Phục Thiên, chúng ta đi nha." Cách đó không xa Tiểu Hà phất tay Diệp Phục Thiên bên này, Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười nhìn về phía bọn hắn.
"Hữu duyên gặp lại." Diệp Phục Thiên khua tay nói sau đó liền nhìn thấy hai thiếu nữ đi theo một lão giả ly khai.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nói với Hoa Phong Lưu: "Lão sư, ta thật sự chỉ là tùy ý hàn huyên trò chuyện, Dư Sinh có thể làm chứng."
"Thói quen." Hoa Phong Lưu bình tĩnh mở miệng, Dư Sinh đồng tình nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên, Hắc Phong Điêu đáp xuống trước ba người, bọn hắn cùng đi lên sau đó Hắc Phong Điêu bay lên trời hướng phương hướng Đông Hải Thành xuất phát.
Cổ Thành đại khí to lớn so với Thanh Châu Thành phồn hoa không biết bao nhiêu, trên bầu trời có các đại yêu làm tọa kỵ, cũng có cường giả trực tiếp ngự không, giờ khắc này trong nội tâm Diệp Phục Thiên cùng Dư Sinh đều sinh ra cảm giác vô hạn.
"Lão sư, ngươi dẫn đường." Diệp Phục Thiên mở miệng nói ra Hoa Phong Lưu chỉ dẫn Hắc Phong Điêu hướng một phương đi về phía trước, lúc này Diệp Phục Thiên phát hiện thần sắc Hoa Phong Lưu chăm chú, hiển nhiên trở lại tòa cổ thành này nội tâm lão sư phi thường không bình tĩnh.
Rốt cục, bọn hắn đi tới địa phương mục đích của chuyến này địa, một tòa phủ đệ xa xa vô cùng đồ sộ đứng sừng sững trước mắt, từ không trung nhìn xuống giống như cung điện Hoàng gia.
Hắc Phong Điêu đáp xuống rất xa, Diệp Phục Thiên chưa bao giờ thấy qua kiến trúc hùng vĩ như thế, mở miệng nói: "Lão sư, đây là địa phương nào, cảm giác như Vương Cung."
"Không sai, đây vốn đã từng là Vương hầu phủ đệ." Hoa Phong Lưu mở miệng nói: "Hơn ba trăm năm trước, thời điểm Diệp Thanh Đế cùng Đông Hoàng Đại Đế chưa nhất thống thiên hạ, Thần Châu chư hầu chia cắt, Nam Đẩu quốc do Nam Đẩu thế gia thống trị. Về sau thiên hạ nhất thống, trật tự đại lục một lần nữa sắp xếp, tất cả thế lực cũng một lần nữa thay đổi, Nam Đẩu thế gia thế yếu cho nên đi xuống vương tọa, mà kẻ đã từng thống trị Nam Đẩu quốc lại về Đông Hải Thành quật khởi, đây chính là Nam Đẩu thế gia."
"Nguyên lai như vậy, lão sư vì cái gì dẫn ta tới đây?" Diệp Phục Thiên hiếu kỳ nói.
"Bởi vì, lão bà tương lai của ta ở đây." Hoa Phong Lưu nói.
Diệp Phục Thiên trừng hai mắt nói: "Nguyên lai sư mẫu là công chúa, lão sư ngươi làm thế nào lừa gạt được vậy?"
"Giá trị nhan sắc." Hoa Phong Lưu tự tin mở miệng, dưới chân Diệp Phục Thiên lại có chút bất ổn.
"Lão sư chúng ta hiện tại đi vào nói là tìm bạn gái của ta, có thể bị đánh chết hay không?" Diệp Phục Thiên lại nói.
"Ngươi có thể thử xem." Hoa Phong Lưu nhìn hắn một cái: "Trước kia, ta đã bị lệnh cưỡng chế vĩnh viễn không được bước vào Đông Hải Thành nếu không phế tu vi ta, nhưng hôm nay ta đã phế."
Diệp Phục Thiên trầm mặc một lát, lập tức cười cười nói: "Không có quan hệ, lão sư sẽ có một ngày bọn hắn cầu ngươi đi vào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.