Phục Thiên Thị

Chương 36: Loạn trong giặc ngoài




Học cung Thanh Châu, mặt đất không ngừng rung động, gần như bạo phát địa chấn.
Tiếng chuông ở học cung Thanh Châu vang lên triệu tập các đệ tử, đồng thời, sát biên giới Thiên Yêu sơn, quân đoàn Hắc Kỳ Lân đáp xuống, sau đó tản ra, sẵn sàng đối đầu với kẻ địch hùng mạnh.
Hai từ thú triều lan truyền ra toàn bộ học cung Thanh Châu, giờ khắc này kỵ sĩ đoàn đã biết Diệp Phục Thiên không nói đùa, thành Thanh Châu sắp bạo phát thú triều.
Thiên Yêu sơn vô biên vô hạn, không có ai biết bên trong có bao nhiêu yêu thú, nếu chỉ là thú triều nhỏ còn đỡ, nếu bạo phát thú triều lớn, đây chắc chắn là tai họa ngập đầu.
Lúc Diệp Phục Thiên bọn họ trở lại, sát biên giới Thiên Yêu sơn đã bắt đầu trận chiến, không ngừng có yêu thú từ Thiên Yêu sơn lao ra, người của Võ Đạo cung ở phía trước, người của Thuật Pháp cung ở phía sau thi triển pháp thuật, lửa bốc ngút trời, đại địa nứt ra, xuất hiện một khe hở cực sâu như muốn phong tỏa nơi này.
Nhưng, Thiên Yêu sơn không chỉ có thú chạy, còn có chim bay, xa xa, có một đám yêu thú che khuất bầu trời cuốn tới, bay tản ra khắp nơi.
Học cung Thanh Châu có cường giả chứng kiến cảnh tượng phương xa, sắc mặt khó coi vô cùng, một khi những yêu thú này khuếch tán, hậu quả cực kỳ đáng sợ.
"Thành Thanh Châu giới nghiêm, thông báo đến các gia tộc cùng nhau thủ hộ thành Thanh Châu, quân đoàn Hắc Kỳ Lân mở rộng, phong tỏa ngoại vi Thiên Yêu sơn!" Tần Soái hạ lệnh, sau đó cưỡi hắc kỳ lân bay lên, hướng về phía đám yêu thú tạo thành một mảng đen trên bầu trời.
"Cha!" Tần Y có chút lo lắng.
"Nha đầu, con hãy ở trong thành, đừng vào Thiên Yêu sơn." Tần Soái căn dặn, Tần Y bất an nhìn phụ thân, muốn theo sau, Diệp Phục Thiên ở sau lưng nói: "Sư tỷ, tỷ đi ngược lại sẽ khiến Tần tướng quân thêm phiền."
Đôi mắt đẹp của Tần Y cứng đờ, nàng hiểu rõ Diệp Phục Thiên nói thật, bây giờ nàng chỉ là võ đạo Thức Tỉnh tầng tám mà thôi.
"Phục Thiên, bây giờ chúng ta có thể làm gì?" Tần Y quay đầu lại nhìn Diệp Phục Thiên, ánh mắt bối rối, thân thể hai người như dán vào nhau, Diệp Phục Thiên có thể cảm nhận được sự lo lắng Tần Y, chớp chớp mắt nói:
"Sư tỷ, ta có thể làm gì sao?"
"..." Tần Y nhìn thoáng qua khoảng cách lúc này của hai người, mặt cười chớp mắt đỏ lựng, đôi bàn tay trắng như phấn đấm ngực Diệp Phục Thiên, giận mắng: "Đồ xấu xa!"
Nói rồi vội vàng xoay người, Diệp Phục Thiên run run cười, lại nói: "Yên tâm đi, thành Thanh Châu có Tần tướng quân, sẽ không xảy ra việc gì, Tần tướng quân cũng sẽ bình yên vô sự."
"Ừm." Tần Y gật đầu, biết Diệp Phục Thiên có ý xoa dịu tâm trạng của mình.
"Ngươi còn không xuống?" Tần Y đỏ mặt nói.
Diệp Phục Thiên thành thật nhảy xuống, bước nhanh về phía trước, nhìn ra xa, trong lòng có chút lo lắng, không hề thoải mái vô lo như những gì hắn tỏ vẻ bên ngoài. Đây chính là thú triều, hắn chỉ có thể an ủi Tần Y, lại không giúp được gì.
Tin tức thú triều bùng nổ nhanh chóng lan khắp thành Thanh Châu, các thế lực lớn lần lượt nhúng tay vào. Việc này liên quan đến sự sống còn của thành Thanh Châu, ai cũng không thể chỉ lo thân mình, người tu hành của thành Thanh Châu cũng nhao nhao đến trợ giúp, cùng nhau hỗ trợ phong tỏa Thiên Yêu sơn, nếu không làm như vậy, một khi yêu thú tràn vào thành Thanh Châu, quê hương thực sự sẽ gặp phải đại họa.
Trong thành Thanh Châu, có một quân đoàn không gì sánh được cuồn cuộn hướng về phía học cung Thanh Châu, nhánh đại quân này hoặc đi đường bộ, hoặc cưỡi chim cưỡi thú, mặt đất phát sinh âm thanh ùng ùng, ở những nơi họ đi qua, người dân thành Thanh Châu đều lộ ra vẻ chấn động.
"Có Thanh Châu Vệ phủ Thành chủ thống lĩnh, còn có người của Mộ Dung thương hội, nhưng những người còn lại là ai?" Bách tính thành Thanh Châu nghi hoặc.
Có người nhìn thấy y phục của đám người kia có khắc hình vẽ, sắc mặt vô cùng xấu xí.
"Là người của học cung Hắc Diễm, cường giả thành Hắc Diễm tới."
"Sao lại thế, thành Thanh Châu ta và thành Hắc Diễm chính là địch thủ, Thành chủ thủ lĩnh Thanh Châu Vệ sao có thể đi cùng quân đoàn thành Hắc Diễm?"
"Không biết." Mọi người sợ hãi không ngừng, bên kia truyền ra tin tức thú triều, Thanh Châu Vệ chẳng những không cùng học cung Thanh Châu và quân đoàn Hắc Kỳ Lân chống lại thú triều, lại đi cùng người của thành Hắc Diễm, điều này khiến trong lòng mọi người sinh ra tâm tình bất an, có khả năng thành Thanh Châu thực sự xảy ra đại sự.
Đại quân hùng dũng hướng thẳng đến học cung Thanh Châu, khi bọn họ tới nơi, cường giả học cung Thanh Châu và quân đoàn Hắc Kỳ Lân vẫn đang chống cự sự xâm lấn của yêu thú.
Đại quân khổng lồ đáp xuống chớp mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người, rất nhiều đệ tử học cung Thanh Châu nhìn thấy cường giả trên không trung và mặt đất ùn ùn tiến đến, nhìn ngây người.
"Vệ Mông." Tần Soái bước ra, ngưng mắt nhìn Thành chủ Thanh Châu Vệ Mông, sắc mặt tái xanh:
"Ngươi không chỉ thao túng yêu thú xuất sơn, lại cấu kết với người của thành Hắc Diễm, đây là thành trì ngươi thống trị đó!"
"Ta không rõ ngươi nói gì, lúc này điều ta làm chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi." Vệ Mông lãnh đạm nói.
"Hạ Phàm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Đôi mắt Tần Soái quét về phía đám người Hạ Phàm, chỉ thấy khóe mắt Hạ Phàm hiện lên một tia sáng tà ác, khinh miệt nhìn Tần Soái, chỉ là kẻ thống lĩnh quân đội của đảo thành cũng dám dẫn người vây hắn, quả thực cuồng vọng.
"Cung chủ học cung Thanh Châu ở đâu?" Hạ Phàm không nhìn thẳng Tần Soái, ánh mắt hướng về phía học cung Thanh Châu, có một hình bóng đi ra, tóc trắng xoá, đã qua thất tuần, nhưng khí chất vẫn bất phàm như thế, chính là cung chủ học cung Thanh Châu - Cổ Mộc, ông vốn đã sớm không màng thế sự, chuyên tâm tu hành, nếu không phải là vì phát sinh thú triều, ông thậm chí sẽ không xuất hiện.
"Thiếu phủ chủ làm như vậy có dụng ý gì?" Cổ Mộc hướng về phía Hạ Phàm hỏi.
"Thiên Yêu sơn gây họa cho thành Thanh Châu nhiều năm, ta thân là Thiếu phủ chủ phủ Đông Hải, biết được việc này nên cố ý tới thành Thanh Châu, thương lượng cùng Thành chủ cách để ngăn chặn hậu hoạn, vì vậy đã triệu tập Thanh Châu Vệ, Mộ Dung thương hội cùng với người của thành Hắc Diễm, chuẩn bị tiến công Thiên Yêu sơn. Không biết Cổ cung chủ và Tần tướng quân có thể phối hợp không?" Hạ Phàm cười nhạt hỏi.
Cổ Mộc tóc bạc tung bay, thần sắc khó chịu, bây giờ học cung Thanh Châu có thể nói loạn trong giặc ngoài, thú triều công kích, sau có đại quân phủ xuống, nếu không bằng lòng, chỉ sợ học cung Thanh Châu phải gánh lấy tai họa.
"Được." Cổ Mộc gật đầu nói.
"Cổ cung chủ quả nhiên luôn suy nghĩ vì thành Thanh Châu, Tần tướng quân chính là thần bảo vệ thành Thanh Châu, ta tin ông ta đương nhiên cũng giống thế." Hạ Phàm lại nhìn về phía Tần Soái.
"Đê tiện!" Vô số người học cung Thanh Châu thầm mắng Hạ Phàm, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
"Nhiều cường giả thành Hắc Diễm tề tụ, ngươi đã hứa hẹn điều kiện gì?" Tần Soái hỏi.
"Tần tướng quân, thành Hắc Diễm chỉ nghe lệnh đến đây, làm gì có điều kiện. Sự việc gấp gáp, mong Tần tướng quân nhanh chóng quyết định." Thái độ Hạ Phàm kiêu căng, bên cạnh hắn đều là cường giả từ phủ Đông Hải điều tới, không kiêng dè bất cứ điều gì.
"Được." Tần Soái xanh mặt đáp ứng, ông đương nhiên biết Hạ Phàm đang bức bách bọn họ đối phó yêu thú, nhưng ít ra, tiến công Thiên Yêu sơn tiêu diệt yêu thú có thể giảm thiểu tổn thất cho thành Thanh Châu, nếu ông không đáp ứng, hai phe tranh đấu, thú triều đột kích, thành Thanh Châu sẽ thảm hại hơn.
"Tốt, đã vậy thì lên đường thôi." Hạ Phàm cười nói.
"Thiếu phủ chủ, ta muốn một người." Lúc này, Hắc Viêm tông có một vị cường giả nói với Hạ Phàm.
"Hử?" Hạ Phàm cười nói: "Muốn ai?"
Ánh mắt trung niên kia nhìn phía dưới, rơi vào hình bóng một thiếu niên.
Diệp Phục Thiên chợt sinh ra dự cảm xấu, đó là trung niên có đôi mắt ưng năm đó đã thủ lĩnh học cung Hắc Diễm khiêu chiến học cung Thanh Châu.
"Diệp Phục Thiên, ngươi rời khỏi học cung Thanh Châu rồi sao?" Trung niên có đôi mắt ưng cười hỏi.
"Tiền bối có gì chỉ giáo?" Diệp Phục Thiên cười đáp.
"Lần trước để ngươi gia nhập vào học cung Hắc Diễm ta, ngươi không đồng ý, lần này lại gặp ngươi, cho nên hỏi một chút."
"Vãn bối quả thực đã rời khỏi học cung Thanh Châu, chỉ là đã bái danh sư khác, e rằng đã khiến tiền bối thất vọng rồi." Diệp Phục Thiên đáp lại.
"Ồ? Là người phương nào?" Người nọ hỏi.
"Ta." Hoa Phong Lưu đứng ở trong đám người thản nhiên lên tiếng.
"Không sao, mặc dù ngươi có lão sư, việc đến học cung Hắc Diễm tu hành vẫn không có trở ngại gì." Trung niên có đôi mắt ưng không chịu buông tha, vừa cười vừa nói.
"Học cung Hắc Diễm không câu nệ tiểu tiết, tin rằng Cầm Ma tiền bối cũng sẽ không ngăn cản tiền đồ đệ tử." Lúc này Hạ Phàm cũng mở miệng nói, nhưng thật ra hắn không ngờ đó lại là thiếu niên ở cùng Hoa Giải Ngữ tối hôm đó.
"Học cung Hắc Diễm không dạy nổi." Hoa Phong Lưu bình thản nói.
"Hoa Phong Lưu, ngươi muốn thử không?" Trong đám người của Hắc Viêm tông, một lão giả vẫn đang nhắm mắt đột nhiên nói, ánh mắt như tia chớp bắn về phía Hoa Phong Lưu.
"Cầm Ma tiền bối đừng làm ta khó xử." Hạ Phàm cười cười, cường giả bên cạnh hắn đi về phía trước một bước, nếu là Cầm Ma lúc trước, bọn họ cũng không dám trêu chọc, nhưng Cầm Ma bị phế mệnh hồn khiến tu vi giảm sút, bọn họ không sợ.
Khí tức trên người Hoa Phong Lưu tỏa ra, tuy nhiên Diệp Phục Thiên lại cười nói: "Được tiền bối yêu thích như vậy là vinh hạnh của vãn bối, lão sư ta đương nhiên sẽ không có ý kiến."
Hoa Phong Lưu liếc nhìn Diệp Phục Thiên, ông đương nhiên biết Diệp Phục Thiên có tính cách thế nào, tiểu tử này rất nhanh trí, bèn lạnh lùng nói: "Nếu đệ tử của ta có sơ suất gì... đừng trách ta không khách khí."
"Tiền bối yên tâm." Trung niên có đôi mắt ưng cười nói, Diệp Phục Thiên đã đánh bại Vân Thiên Hạo, có thể gia nhập học cung Hắc Diễm đương nhiên là tốt nhất, nếu không thu nhận được hắn, thì sẽ diệt trừ hắn.
Dư Sinh lao đến, Diệp Phục Thiên cảm nhận được, lắc đầu, lúc này Dư Sinh mới dừng lại bước chân, cực kỳ phẫn nộ.
Từ trong đám người học cung Hắc Diễm có hai thanh niên nam nữ đi ra, nữ tử kia cười nói: "Nếu Diệp sư đệ đồng ý gia nhập vào học cung Hắc Diễm ta, còn không mau qua đây."
Diệp Phục Thiên gật đầu, đi về phía đám người học cung Hắc Diễm, ánh mắt quét một lượt dáng dấp thanh tú của nữ tử đó, cười nói: "Sớm biết học cung Hắc Diễm có sư tỷ xinh đẹp như vậy, lần trước ta đã đáp ứng rồi."
"Tiểu tử kia thật biết nói chuyện." Nữ tử quyến rũ ấy cười khanh khách.
"Về sau sư tỷ nhất định phải chiếu cố sư đệ nhiều hơn." Diệp Phục Thiên rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của nữ tử đó, nàng ta cũng không để ý, cười xán lạn, nói:
"Không thành vấn đề, sư tỷ chắc chắn sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
"Vô sỉ tột cùng." Người của học cung Thanh Châu nhìn thấy cảnh này đều thầm mắng Diệp Phục Thiên.
"Phản đồ!"
"Vì sao học cung Thanh Châu lại có đệ tử vô sỉ như thế!" Rất nhiều người không nhịn được lầm bầm mắng, đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn về phía bên kia, trong ánh mắt hơi có chút thất vọng.
Hạ Phàm thấy vậy cười nhạt, Hoa Phong Lưu nhìn thấy người nữ nhi mình yêu quá đáng như thế, không biết trong lòng có cảm tưởng gì?
Nhưng hắn thấy thần sắc Hoa Phong Lưu bình tĩnh như thường, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Hoa Phong Lưu không biết đệ tử của mình đã dụ dỗ Hoa Giải Ngữ? Có điều với tính cách vô sỉ của tên này, thật sự có khả năng đó.
Một tên xấu xa lại có thể có được khiến Hoa Giải Ngữ, thật phung phí của trời.
Hắn đâu biết rằng, cũng bởi vì Hoa Phong Lưu hiểu rất rõ tên kia nên không hề thấy kỳ quái.
"Được rồi, xuất phát thôi!" Hạ Phàm lên tiếng, có vẻ vô cùng hài lòng với tất thảy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.