Phục Thiên Thị

Chương 16: Tuổi trẻ khinh cuồng




Dương Tu từng bước đi đến pháp trận giữa diễn võ trường, trong phút chốc pháp trận sáng lên ánh sáng sáng chói, sức mạnh Hỏa Diệm cuồng loạn bay múa.
Năng lực cảm nhận thuộc tính Hỏa Diệm thiên phẩm, cảnh giới tu vi tầng bảy Huyền Diệu cảnh.
Linh khí Hỏa Diệm xung quanh như đang cộng hưởng với Dương Tu, quấn quanh thân thể Dương Tu không ngừng xoay tròn, mơ hồ hội tụ thành hình, trong khoảnh khắc, mọi người liền thấy Hỏa Diệm quanh người Dương Tu hóa thành từng con rắn lửa phun Hỏa Diệm về phía Diệp Phục Thiên.
"Pháp thuật." Mọi người ngưng mắt nhìn hình bóng Dương Tu, pháp sư Huyền Diệu cảnh đã có thể cộng hưởng cùng linh khí thuộc tính thiên địa ngưng tụ thành pháp thuật cường đại tấn công, khả năng bùng phát của pháp thuật nói chung mạnh hơn chiến kỹ của người tu hành võ đạo.
"Đúng là không biết trời cao đất rộng, ngươi nói võ đạo người tu hành có thể vây mà không công, nhây đến chết với một pháp sư ư, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao chiến thắng ta?" Dương Tu đầy kiêu ngạo và tự tin, đó là sự kiêu ngạo của pháp sư.
"Thi văn lúc trước sư trưởng đã nhắc nhở ngươi, người mạnh là mạnh, muốn ngươi tự kiểm điểm lại mình nhưng xem ra ngươi không hề biết hối lỗi." Diệp Phục Thiên nhìn Dương Tu lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Những gì hôm qua ta nói là chỉ tình huống bình thường, còn hôm nay đối mặt với ngươi, ta căn bản không cần lãng phí thời gian với ngươi."
Nói xong, Diệp Phục Thiên từng bước đi về phía trước, trên người hắn có một luồng chiến ý mạnh mẽ lan tràn rồi tụ thành một đại thế, hung mãnh lao ra.
"Hắn muốn đối đầu Dương Tu ngạnh hả?" Mọi người nghe được lời Diệp Phục Thiên lời nói xong cũng bất ngờ, tên võ đạo Huyền Diệu cảnh muốn trực tiếp chính diện đối đầu với pháp sư? Quyết đấu với pháp thuật cường đại của Dương Tu sao?
"Xem ra có chút đắc ý vênh váo rồi." Có người lên tiếng châm chọc.
Dương Tu cũng cười, cười mỉa mai, hắn đồng thời đi về phía trước đối mặt với Diệp Phục Thiên, vòng rắn lửa trên người không ngừng hội tụ, lại mơ hồ hóa thành một con mãng xà lửa khổng lồ có vẻ vô cùng dữ tợn. Không gian phía trước Dương Tu đều trở nên cuồng loạn xao động, con mãng xà lửa khổng lồ dường như muốn thôn tính tất cả.
"Hắn điên rồi sao." Tần Y thấy pháp thuật Hỏa Diệm của Dương Tu quá kinh khủng, nàng có chút căng thẳng nhìn Diệp Phục Thiên, đây là pháp thuật có sức công phá rất mạnh, hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.
"Đã như vậy, hôm nay ta không thể làm gì khác hơn là dạy dỗ ngươi nên làm người như thế nào." Miệng Dương Tu thốt ra giọng nói lạnh băng, thân thể hắn nhanh chóng chạy vút lên.
Vòng chiến ý mạnh mẽ trên người Diệp Phục Thiên cũng lao tới, cơ thể của hai người như hai tia chớp, đâm vào nhau trên diễn võ trường.
Vào thời khắc này, chiến ý quanh người Diệp Phục Thiên đột nhiên hóa thành màu tím, ánh sáng màu tím cường đại lượn lờ quanh thân mơ hồ có Long Vận.
Tựa như có tiếng rồng gào thét phát ra trên người Diệp Phục Thiên, rất nhiều người khiếp sợ khi thấy cảnh này, hầu như đúng lúc này Diệp Phục Thiên và Dương Tu sắp chạm vào nhau, hai người đồng thời cùng tấn công.
Dương Tu quát lớn một tiếng, mãng xà lửa thôn tính tất cả, gào thét về phía Diệp Phục Thiên.
"Rống..." Một tiếng rồng gầm vang lên, Diệp Phục Thiên phảng phất hóa thành chân long, cánh tay hắn đánh ra phía trước, lập tức một long ảnh màu tím bay ra như nộ long xuất hải.
Lôi long màu tím và mãng xà lửa va chạm, trong nháy mắt, mãng xà lửa nhanh chóng tiêu tán dưới sự tấn công của lôi long, không ngừng biến mất, mà lôi long sắc tím tiếp tục tiến về phía trước, đánh vào người Dương Tu, chiến ý nhập thể khiến Dương Tu bay thẳng ra ngoài hệt như Lăng Tiếu nhưng lần này bay xa hơn, rơi cũng đau đớn hơn.
"Ngự Long quyết, đây là chiến kỹ của Ngự Long quyết - Nộ long xuất hải." Đệ tử ngoại môn khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, hôm qua Diệp Phục Thiên đến tàng thư các mượn đọc Ngự Long quyết bị bao nhiêu người trêu chọc, dưới cái nhìn của bọn họ, Ngự Long quyết vốn là gân gà, không có cách nào tu luyện thành.
Nhưng lúc này Diệp Phục Thiên giáng một đòn hung bạo khiến những kẻ trêu chọc Diệp Phục Thiên hôm qua cảm thấy mặt nóng hừng hực, ai nói Ngự Long quyết không thể tu luyện? Diệp Phục Thiên dùng sự thật trước mắt nói cho bọn hắn biết rằng chuyện bọn họ không làm được cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều không làm được.
"Vẻn vẹn có một ngày mà hắn đã luyện thành Ngự Long quyết sao? Đây là thật sao?" Nhiều đệ tử ngoại môn run rẩy, đây quả thực là điều không dám tưởng tượng.
"Sức mạnh sấm sét, hắn không chỉ là một chiến sĩ, hắn dùng sức mạnh sấm sét."
Rất nhiều đệ tử chính thức và lão sư của học cung Thanh Châu nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên trên diễn võ trường với đôi mắt sáng rực, trong đầu đồng thời xuất hiện một giọng nói, võ pháp kiêm tu, Diệp Phục Thiên hắn tu hành sức mạnh sấm sét, nhưng là một chiến sĩ Huyền Diệu cảnh dùng chiến kỹ sấm sét để giao chiến.
"Vì sao ngươi vẫn không tin ta?" Diệp Phục Thiên nhìn dáng vẻ bi thảm của Dương Tu thở dài, hắn đi về phía trận pháp linh khí, ánh mắt nhìn diễn võ trường mênh mông xung quanh, lên tiếng nói: "Lúc trước ta quên nói, ngoại trừ năng lực cảm nhận thiên địa linh khí võ đạo thiên phẩm, năng lực cảm nhận linh khí thuộc tính Lôi... cũng đồng thời là, thiên phẩm."
Giọng nói vừa thốt ra, pháp trận đột nhiên sáng lên chói mắt những tia sấm sét, lôi quang quanh cơ thể Diệp Phục Thiên di chuyển, thần thánh không gì sánh được.
Giờ khắc này, mọi người cùng ngắm nhìn hình bóng thiếu niên không ai sánh nổi ấy, phảng phất thấy được tuổi trẻ khinh cuồng trên người của hắn.
Ba năm bị người ta khinh thường châm chọc, mặc dù thiếu niên ấy vẫn nói nói cười cười nhưng sâu thẳm trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, lúc này hắn đứng chính giữa vũ như muốn quét sạch sự kìm nén trong suốt ba năm đó.
Diệp Phục Thiên hắn thi văn đệ nhất, võ đạo năng lực cảm nhận thiên địa linh khí thiên phẩm, năng lực cảm nhận thuộc tính Lôi thiên phẩm, tu vi tầng bảy Huyền Diệu cảnh.
Phong Tình Tuyết nhìn bóng hình tỏa sáng rực rỡ của thiếu niên ấy, đôi mắt đẹp có chút ảm đạm, nàng rốt cuộc đã hiểu rõ, hôm đó Diệp Phục Thiên tìm nàng bảo muốn cùng tu hành không phải là vì có ý với nàng mà bởi vì tu vi của hắn thực sự đã cao hơn nàng, muốn giúp nàng nên mới gọi nàng cùng tu hành, nhưng mà ngày đó, nàng đã đối xử với hắn thế nào?
Mộ Dung Thanh chặn phía trước nàng lại không hề ngăn cản, còn nói phải giữ khoảng cách.
Giờ khắc này nàng như nghĩ đến sự bất lực của hắn lúc lắc đầu rời đi, lòng đầy chua xót, đúng là trưởng thành thật rồi sao? Thực sự sẽ không hối hận sao? Thì ra tất cả những điều này đều chỉ là giả tưởng mà thôi.
Có lẽ tất cả giống như những lời phụ thân đã nói, sở dĩ nàng muốn giữ khoảng cách với Diệp Phục Thiên bởi vì nàng cảm thấy Diệp Phục Thiên không xứng với mình!
"Thực sự quá đắc ý vênh váo." Mộ Dung Thanh bên cạnh sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm thiếu niên giữa diễn võ trường, phảng phất đến thời khắc này nàng vẫn không muốn thừa nhận.
Lúc này Phong Tình Tuyết đột nhiên cảm giác lời nói của nàng ấy có chút khó, lại nghĩ tới những gì trước đây Mộ Dung Thanh nói với mình, nghĩ thầm vì sao trước đây mình lại thực sự tin tưởng nàng ấy như vậy?
Diệp Phục Thiên vẫn đứng giữa pháp trận, ánh mắt của hắn chuyển qua, rơi vào một bóng hình xinh đẹp.
Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ thấy Diệp Phục Thiên nhìn nàng như cười như không, nàng chợt sinh ra cảm giác không hay.
"Yêu tinh, ta không khiến muội thất vọng chứ?” Diệp Phục Thiên nở nụ cười xán lạn, ánh mắt thâm tình chân thành, chỉ trong nháy mắt toàn trường đều im ắng.
Yêu tinh? Cách xưng hô này nghe mờ ám làm sao.
Diệp Phục Thiên nói gì mà “không khiến muội thất vọng chứ” là sao, cứ như hắn và Hoa Giải Ngữ có ước hẹn gì vậy, càng làm cho người ta có suy nghĩ kỳ quái.
Nhất là bọn họ nghĩ đến hôm qua lúc thi văn Hoa Giải Ngữ ngồi cạnh Diệp Phục Thiên, lúc rời đi còn ngoái đầu lại cười nói với Diệp Phục Thiên: Ngày mai ta chờ mong biểu hiện của ngươi đó.
Chỉ nghĩ như vậy thôi mà sắc mặt của nhiều người cũng thay đổi, lẽ nào, giữa bọn họ...
Hoa Giải Ngữ ngạc nhiên trong phút chốc, nhìn nụ cười của Diệp Phục Thiên, rốt cuộc lại được lĩnh giáo sự vô sỉ của Diệp Phục Thiên thêm lần nữa
Hôm qua nàng nói một câu làm cho Diệp Phục Thiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bây giờ Diệp Phục Thiên rõ ràng là đang cố ý trả thù.
Diệp Phục Thiên đương nhiên là cố ý, yêu tinh này muốn hại hắn, hắn làm sao có thể chịu thiệt?
Vô số ánh mắt nhìn Hoa Giải Ngữ, tựa hồ đang đợi nàng phủ định Diệp Phục Thiên.
Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ sáng lên, dưới cái nhìn soi mói của mọi người, nàng nở nụ cười khuynh thành xán lạn như sao trời, nói: "Ừm, ta rất hài lòng."
Giọng nói của nàng ôn nhu duy mỹ, thấy thiếu nữ dung nhan hoàn mỹ nở nụ cười, mọi người cảm giác lòng mình đều muốn hòa tan, loại cảm giác này giống như yêu ma nhưng đồng thời bọn họ nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn vì nụ cười ấy lại trao cho một thiếu niên khác.
Hoa Giải Ngữ là nữ thần trong mộng của vô số người, chỉ dám thưởng thức từ xa, không dám khinh nhờn, cũng chưa từng thấy nàng nói cười như thế với bất kỳ ai.
Dương Tu chưa từng làm được, Mộ Dung Thu cũng chưa từng làm được, vậy mà hôm nay đã có người làm được điều đó.
Thấy cảnh ấy, trong lòng Phong Tình Tuyết càng thêm thất vọng, thì ra là như vậy, nàng duyên dáng yêu kiều, là mỹ nữ tuyệt thế trong các đệ tử ngoại môn ở học cung Thanh Châu, nhưng trước mặt yêu nghiệt kia vẫn bị lu mờ.
Diệp Phục Thiên như bị điện giật, nụ cười của thiếu nữ ấy quá mức hoàn mỹ, xán lạn như có thể hòa tan tất cả, nhưng đồng thời nụ cười này lại khiến cho Diệp Phục Thiên không biết nên làm gì.
"Diệp Phục Thiên, ta khiêu chiến ngươi."
"Nữ thần trong mộng của ta, ta cũng muốn khiêu chiến với nàng..." Từng giọng nói tức giận vang vọng trên diễn võ trường, Diệp Phục Thiên rùng mình một cái.
Vài đệ tử đột phá tầng tám tầng chín tham gia thi Hương lần này hận không thể lập tức lao tới hành hạ Diệp Phục Thiên một trận.
"Xem như ngươi lợi hại." Diệp Phục Thiên thầm mắng trong lòng, im lặng liếc nhìn Hoa Giải Ngữ, chỉ thấy đôi mắt đẹp ấy vẫn cười tủm tỉm nhìn hắn, nhu tình như nước... Càng như thế càng khiến cảm xúc quần chúng xao động, Diệp Phục Thiên cảm giác mình sắp bị những ánh mắt kia giết chết.
"Thi Hương ồn ào náo động như vậy còn ra thể thống gì." Diệp Phục Thiên xoay người, ánh mắt quét về phía đoàn người kia quát một tiếng, lập tức mọi người liền im bặt nhưng vẫn căm tức nhìn hắn.
"Mọi người có ai muốn muốn khiêu chiến ta?" Diệp Phục Thiên bá đạo lên tiếng.
"Ta, ta, còn có ta..." Trong khoảnh khắc có không ít bóng người đi ra, ánh mắt Diệp Phục Thiên nhìn bọn họ, cẩn thận ghi nhớ từng người một.
Khi bọn họ cho rằng Diệp Phục Thiên chuẩn bị ứng chiến thì hắn đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: "Ta đã đánh hai trận nên cần tĩnh dưỡng một lát."
Nói xong lại trực tiếp xoay người rời khỏi diễn võ trường.
"Vô sỉ..." Thấy hành động của Diệp Phục Thiên, họ nổi giận mắng.
"Ngươi tránh được sao?" Một cường giả tầng tám lạnh băng nói.
"Dư Sinh, những người này cậu hãy giải quyết đi." Diệp Phục Thiên gọi một tiếng, trong phút chốt toàn trường bỗng im ắng..
"Đối nhân xử thế sao có thể vô sỉ như vậy hả trời..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.