Phục Ma Trọng Sinh Ký

Chương 42: Đối thoại




Linh hồn kia im lặng một lúc lâu rồi mới truyền âm lại:
- Sao ngươi lại biết tên ta...?
Tấn mỉm cười rồi dùng thuật truyền âm giao tiếp với Nguyễn Gia:
- Tôi... tôi là Tấn đây...!
- Tấn...? Bố láo ăn cắp...! Tấn - người hầu của ta đã chết từ lâu rồi...!
- Tôi là Tấn thật mà...! Sau khi tôi chết đã trùng sinh vào cơ thể mới này...!
Nguyễn Gia lại im lặng không lên tiếng, dường như ông ta lại đang suy nghĩ điều gì đó. Tấn đoán ra được Nguyễn Gia vẫn chưa tin tưởng lời mình nói nên tiếp tục trả lời:
- Ngài thích nhất là mấy nữ hình nhân xinh đẹp khiêu gợi...!
- Ơ... Đúng rồi...! Bí mật này chỉ có Tấn... và Cân... mới biết được...! Ngươi là Tấn thật sao....?
- Tất nhiên rồi...! Mà việc tay bắt mặt mừng tính sau đi...! Ngài có biết làm cách nào tiêu diệt triệt để tên xác ướp kia không...?
Nguyễn Gia nghe vậy trả lời lại với giọng thắc mắc:
- Mấy thể loại yêu ma cắc ké này hồi trước có là gì với ngươi...? Ngươi giờ tệ đến như thế này sao hả Tấn...?
- Ngài không thể so sánh cơ thể kiếp trước của tôi với bây giờ được...! Việc thi triển linh khí đã là một kì tích rồi chưa kể thân thể tôi lúc này đã thương tổn...! Nếu ngài biết có cách nào xin chỉ điểm giùm...! Tấn tôi nhất định sẽ hậu tạ...!
- À ừm...! Vừa nãy lúc ngươi thi triển Hàn Linh Kiếm...! Ta cũng đã thấy sơ qua cơ thể tên xác ướp này! Hắn ta có thể nối lại các bộ phận trên cơ thể với nhau, việc này là do cơ thể hắn hấp thụ quá nhiều âm hồn nên từng thớ thịt hắn đều có oán hồn bất tán...!
Tấn nghe vậy ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Hư cấu vậy sao...? Vậy có cách nào tận diệt hắn không?
- Có...! Siêu độ những oán hồn bên trong cơ thể hắn!
- Tưởng gì...! Nếu chỉ là siêu độ thì quá đơn giản...!
Không đơn giản đâu...! Người đừng quên oán hồn là những linh hồn còn vương vấn nhân gian...! Hận thù trong họ quá sâu sắc nên muốn họ siêu thoát trừ phi ngươi có thể thuyết phục họ...! Mà hiện giờ thì...!
Nguyễn Gia thở dài đáp lại, Tấn cũng hiểu ý ông ta rõ ràng với cơ thể hắn lúc này đừng nói là siêu độ ngay cả bước đi cũng đã khó rồi. Chưa kể linh lực hăn hiện tại đã cạn kiệt. Nhưng lúc này là thời điểm then chốt, nếu để tên xác ướp kia phá được phong ấn lúc đấy có hối cũng không kịp
- Thử còn hơn là không thử....!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.