Phục Ma Trọng Sinh Ký

Chương 22: Tẩu vi thượng sách




Khuôn mặt Dương tái dại không nói nên lời, hai chân cô bủn rủn đến mức muốn lùi về sau nhưng giờ đây cô không còn làm chủ được bản thân mình nữa. Nhưng nghĩ đến người mình yêu vẫn còn nằm trên giường bệnh nên cô vội vàng ôm chặt lấy ngực Kim Hổ rồi lấy hết sức bình sinh kéo Kim Hổ xuống giường.
Hai bờ môi của Dương mím chặt lại, hơi thở nặng nề vì sức nặng từ cơ thể của Kim Hổ nhưng tất cả cũng chỉ là vô nghĩa khi thứ trước mặt cô đang nhe hàm răng xỉn máu hằm hè nhìn về phía cô:
- Cạp... cạp... cạp....!
- Không...!
- Bang....!
Dương kêu lên một tiếng rồi nhắm chặt mắt lại lấy lưng mình che cho cơ thể Kim Hổ, một giây hai giây ba giây trôi qua Dương chờ đợi con quái vật xâu xé cơ thể mình nhưng tất cả chỉ là sự yên lặng tĩnh mịch rồi bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên như cắt ngang tâm trí cô:
- Có chuyện gì xảy ra vậy...?
Dương mở to đôi mắt rồi ngước nhìn lên, Tấn đang nhìn cô một cách đăm chiêu cùng thái độ hoài nghi rồi hắn lấy tay giữ chặt lấy eo cô đưa cơ thể Dương về phía sau lưng hắn:
- Có gì nói sau đi...! Để tôi xử lý con quỷ nhập tràng này trước đã...!
Con quỷ nhập tràng bị ăn một đạp của Tấn đang từ từ vặn vẹo bò dậy rồi nghiến răng nhìn về phía hắn kêu lớn:
- Cạp... Cạp... Cạp...!
- Nghe tôi nói này...! Tôi sẽ đánh lạc hướng nó...! Lúc đấy... cô hãy chạy xuống tầng một ngay...!
- Không được...! Sao em có thể bỏ lại cậu...!
- Tôi chưa nói hết...! Hãy tìm cho tôi một vị cao tăng đến đây...! Nếu cô không nghe tôi thì cả hai ta chỉ có con đường chết thôi...!
- Grào....!
- Chạy....!
Tấn hô thật lớn rồi lao đến đưa hai tay giữ chặt lấy hai cổ tay của con quỷ nhập tràng, cổ con quỷ vươn tới hàm răng nó há to toan cắn vào mặt của Tấn nhưng hắn đã nhanh trí lấy đầu gối thúc thẳng vào bụng con quỷ rồi giữ chặt nó xuống nền gạch.
Dương do dự không biết phải làm sao nữa. Tấn mặt đỏ như gấc nghiến răng nhìn về phía cô hét thật lớn:
- Chạy...! Chạy mau đi...!
Dương thở một hơi thật lớn rồi quyết định chạy xộc ra khỏi phòng, đợi khoảng 2,3 phút sau khi Dương đi khỏi thì Tấn mới bật người lùi về phía sau rồi nắm chặt hai cổ tay đang ê ẩm, miệng thở hổn hển:
- Chết tiệt...! Làm cổ tay ông mày đau ê ẩm...!
- Cạp... Cạp....Cạp....!
Tấn đưa tay bắt quyết rồi lẩm nhẩm thần chú lấy hai đầu ngón trỏ điểm lên mắt, đôi mắt hắn bỗng nhiên sáng rực lên như hai ngôi sao giữa màn đêm tĩnh lặng. Hắn khẽ nhếch mép nhìn về phía con quỷ rồi lấy đà chạy thật nhanh ra khỏi cửa:
- Muốn cạp tao sao...? Đuổi được tao rồi nói chuyện tiếp đi...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.