Phục Ma Trọng Sinh Ký

Chương 10: Dần dần sáng tỏ




- Này thằng kia... à nhầm này anh gì ơi...!
Tấn nắm chặt hai tay vào hai song sắt của cửa sổ rồi ngó ra bên ngoài gọi với về phía tên gia nhân, tên gia nhân nhìn về phía hắn rồi nhìn khắp xung quanh, sau đó hắn lại chỉ tay vào mặt hắn như xác nhận lại.
Tấn gật đầu lia lịa như có ý là gọi đúng tên gia nhân rồi, tên gia nhân tiến gần về phía cửa sổ rồi hất hàm hỏi:
- Gọi có chuyện gì...?
- Anh có thể cho tôi biết là cái phòng mà con sen bị giết là phòng của ai được không...?
- Hỏi để làm gì...? 
Đôi mắt Tấn chùng xuống tỏ vẻ buồn rầu rồi lại ngước lên nhìn về phía tên gia nhân:
- Thật lòng mà nói đây là lần đầu tiên tôi thất bại, không cam tâm, thực sự không cam tâm...! Lương tâm nghề nghiệp không cho phép tôi bị bắt mà không hiểu rõ vì sao...! Tôi xin anh đấy...!
- Dù sao thì mai các người cũng bị lôi xuống quan phủ rồi...! Thôi coi như tôi trả lời để khiến cho anh yên lòng...! Phòng đấy là phòng của bà lớn...! Con sen ngu đấy cũng là người hay chăm sóc bà lớn...!
- Anh thực sự quả là người tốt...! Vô công bất thụ lộc...! Anh nói ngày sinh tháng đẻ mình ra đi...! Tôi xem cho anh một quẻ coi như là trả ơn...!
- Trình độ các người ra sao thì tôi đã được nhìn thấy tận mắt rồi...! Nếu các người giỏi thì đâu bị nhốt lại chờ lên quan phủ...! Thôi... cho tôi xin...!
Đầu Tấn sôi máu khi nghe những lời nói đểu của tên gia nhân, nhưng hắn vẫn cố xuôi ngực mà mỉm cười lên tiếng hỏi:
- Có phải dạo này anh thường hay gặp vận rủi, đánh bài thì thua, mà mò cua thì bị cặp phải không...?
Tên gia nhân đỏ mặt xấu hổ nhìn Tấn rồi lí nhí lên tiếng hỏi:
- Sao anh biết...?
- Nhìn mặt anh ấn đường xám xịt là đã thấy không ổn rồi...! Nói ngày sinh tháng đẻ đi...! Moa giúp anh một quẻ gặp dữ hóa lành...!
***************************************
Trong căn phòng rộng rãi ấm áp, toát lên vẻ trâm anh thế phiệt, lão Phú Ông ngồi trước giường nhìn về phía người đàn bà đang thiếp đi trong cơn mộng mị. Gần hai tháng qua, có nhiều chuyện xảy ra khiến tâm trí lão cảm thấy có nhiều điều lo sợ và bất an.
Nhưng lúc này tron lão chỉ là sự hoài nghi và giận dữ, nhìn về phía người đàn bà, lão từ từ nắm chặt bàn tay khô gầy của bà ta rồi cất lời với vẻ buồn rầu:
- Bà có biết... vì sao tôi lại lấy bà không...? Một người phụ nữ công dung ngôn hạnh, cái gì cũng không có! Lại còn hay ghen tuông mù quáng hằm hè chồng mình...! Nhưng tôi đều có thể bỏ qua hết... không phải vì tôi yêu bà... mà là do cha bà giàu..! Bà hiểu không..? Bà có hiểu không...?
- Nhưng nếu chỉ có thế thì tôi vẫn còn có thể nhịn nhục mà sống...! Nhưng bà lại mắc thêm một cái tội không thể tha thứ...! Làm dòng họ nhà tôi tuyệt tự tuyệt tôn...! Tất cả mọi chuyện là do bà....! Do bà...!
Vừa nghiến răng nói, lão Phú Ông vừa lấy hai tay bóp chặt lấy cổ của người đàn bà. Đôi mắt lão nong lên sòng sọc một cách đầy giận dữ:
- Phải giết mày...! Tao phải giết mày....!
Bỗng nhiên cổ tay lão bị tay ai đó nắm chặt, một cảm giác lãnh lẽo như bao trùm cơ thể lão, đôi mắt lão trợn to lên như không thể tin những gì đang xảy ra trước mặt.
Người đàn bà đang trợn trừng đôi mắt trắng dã nhìn về phía lão cùng giọng nói ke ké đầy ghê rợn:
- Hé Hé...! Giờ là đến lượt lão....!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.