Phúc Hắc Yêu Nghiệt

Chương 31:




Buổi sáng khi Kha Chính Thuần tỉnh dậy là đang trong tư thế nằm nghiêng người, mặt hướng ra ban công, lưng quay về phía Mộc Nhiên.
Kha Chính Thuần ngồi dậy điều đầu tiên là cầm điện thoại nhắn tin cho Mộc Nhiên, vừa nhắn tin vừa thong thả vào phòng tắm.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản như sau:
"Hôm nay là ngày lĩnh lương, em không định về hay sao?"
Tin nhắn vừa được gửi đi, giây sau liền có hai tiếng "ting ting" vang lên.
Kha Chính Thuần cúi xuống nhìn điện thoại của mình, không có tin nhắn, chẳng lẽ lại nghe nhầm? Có lẽ là nghe nhầm thật, kể từ khi Mộc Nhiên biến mất, hắn liền mắc bệnh hoang tưởng, cho đến giờ đã là ba tháng, bệnh tình không những không thuyên giảm mà ngày càng trầm trọng.
Kha Chính Thuần mở vòi nước hoa sen để nước lạnh xối lên đầu cho tỉnh táo, sau đó mới gọi cho thư ký, rất nhanh chóng bên kia liền bắt máy, giống như là chỉ trực chờ ở điện thoại đợi hắn gọi.
"Chủ tịch!"
"Nói tiếp chuyện hôm qua!"
Thư ký đương nhiên biết chuyện hôm qua là chuyện gì, để bưng bít vụ việc hôm qua với giới truyền thông đã tốn không ít công sức nha.
"Dạ thưa, ngày hôm qua lợi dụng ngài cùng Tổng giám đốc sang Trung Quốc bàn chuyện làm ăn, Trung úy Thatch dẫn người tới lục soát với lý do công ty tàng trữ thuốc kích thích. Mọi người đều kháng cự không cho vào, ba mươi phút sau thì phu nhân cùng Thượng tướng Lục quân Callpel và ngài Swain tới, bọn họ mới chịu rút lui.”
Kha Chính Thuần nhíu mày:
"Khoan đã, nhắc lại xem?"
Càng nói về sau giọng của thư ký càng nhỏ vì ngái ngủ nên nghĩ Kha Chính Thuần không nghe rõ, liền cẩn trọng nhắc lại những ý chính:
"Dạ thưa, Thượng tướng Lục quân.."
"Không phải câu này! Câu trước"
Thư ký nghi hoặc nhắc lại:
"Phu nhân?"
Kha Chính Thuần mừng rỡ nói.
"Đúng rồi!" 
Sau lại buồn bã hỏi:
"Phu nhân nào? Phu nhân của ai?"
Thư ký cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám thắc mắc, không phải phu nhân của ngài thì của ai nữa chứ? Tôi làm gì có phu nhân nha?
"Đương nhiên của ngài, là cô Mộc Nhiên!"
Vừa nói xong, thư ký liền tím mặt nghĩ, lẽ nào hai người bọn họ thực ly hôn rồi? Không phải Mộc Nhiên giận dỗi bỏ đi mà là vì chủ tịch của bọn họ tức giận đuổi đi? Chẳng lẽ bây giờ lại động vào chỗ ngứa của hắn rồi?
Thư ký thầm khóc thét trong lòng, cô không muốn bị đuổi việc, lương ở đây rất rất cao nha. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng biện hộ đã lại nghe dồn dập những câu hỏi của hắn.
"Có thật là Mộc Nhiên không? Mắt nào của cô nhìn thấy cô ấy? Khẳng định bao nhiêu phần trăm là cô ấy? Cô ấy mấy giờ thì xuất hiện ở công ty? Ăn mặc thế nào? Giọng nói thế nào?"
Thư ký sợ hãi trả lời một mạch theo phản xạ, không kịp suy nghĩ nên khi nói xong lại không nhớ mình đã nói những gì, chỉ cầu mong chủ tịch hài lòng.
"Dạ thưa, chắc chắn là cô Mộc Nhiên, hai mắt của tôi đều nhìn thấy rõ, tất cả mọi người trong công ty lúc ấy cũng đều nhìn thấy, khẳng định 100% là cô Mộc Nhiên. Cô ấy 8h45 sáng thì lái chiếc Ferrari đến công ty, 8h48 bước xuống. Ăn mặc xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, giọng nói trong trẻo."
Kha Chính Thuần vui như mở cờ trong bụng, khóe môi không kìm được mà nhếch lên cao. 
Một tia suy nghĩ chợt lóe sáng trong đầu hắn, khi nãy hắn vừa nhắn tin cho Mộc Nhiên liền có tiếng tin nhắn kêu lên, không phải điện thoại của hắn thì chắc chắn là của Mộc Nhiên. Được rồi, hắn cảm thấy ý nghĩ này của mình có chút điên rồ, cho dù có là Mộc Nhiên thì cô ta về đây lúc nào chẳng lẽ hắn lại không biết? Nhưng thực sự lúc này hắn muốn tin vào điều điên rồ ấy.
Kha Chính Thuần run rẩy bấm bấm vào màn hình gọi cho Mộc Nhiên, hai giây sau bên ngoài liền có tiếng nhạc chuông iphone quen thuộc.
Hắn căng mắt vội vã cầm khăn tắm quấn tạm nửa dưới rồi mở cửa phòng tắm, đập vào mắt hắn chính là một khối người nhỏ nhắn đang nằm cuộn tròn trong trăn, không có dấu hiệu của việc nghe thấy chuông điện thoại.
Kha Chính Thuần tắt máy, nhẹ nhàng chậm rãi bước lại gần giường. Hai tay đưa lên dụi dụi mắt, chớp chớp mắt, vẫn là dáng người ấy. Hắn cúi xuống nhéo lên mặt Mộc Nhiên, ồ, không đau, cô ta không tỉnh lại, đây chắc chắn là mơ rồi! Thấy vậy Kha Chính Thuần xụ mặt buồn bã, nhưng lại không muốn chấp nhận sự thật, dùng sức véo một phát thật mạnh lên người cô. 
Mộc Nhiên đau nhói khẽ kêu lên một tiếng rồi tỉnh dậy, mặt mày méo mó khó khăn nhìn Kha Chính Thuần, còn chưa kịp chửi hắn đã lại thấy toàn thân mình nặng trĩu, Kha Chính Thuần nhào tới ôm cô từ lúc nào.
Kha Chính Thuần hớn hở nói:
- Mộc Nhiên, cô, thực sự là cô à? Cô về khi nào chứ? Cô không đi nữa đúng không?
Mộc Nhiên để yên cho hắn ôm, nhưng giọng nói oang oang bên tai khiến cô cảm thấy hơi nhức đầu, có lẽ tối qua thực sự uống hơi nhiều.
- Đương nhiên là tôi rồi! 
Suy nghĩ vừa hiện ra, Mộc Nhiên giật mình ngồi bật dậy, Kha Chính Thuần không kịp phản ứng liền bị đẩy ra. 
Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Mộc Nhiên, lại thấy cả người cô cứng đờ đang gấp rút gọi điện thoại cho ai đó, không nói nhiều nữa yên lặng để cô làm.
Mộc Nhiên gọi cho Phương Lục Nghi, mỗi lần người ta uống nhiều ruợu thì đương nhiên rất dễ say, nhưng có những người lúc tỉnh dậy sau cơn say lại hoàn toàn quên sạch mọi thứ, có điều Mộc Nhiên thuộc trường hợp những người còn lại, nhớ không sót một chi tiết nhỏ nhặt nào.
Phương Lục Nghi bình thường dậy sớm nên nhanh chóng bắt máy, cả hai không ai nói cũng đã hiểu đối phương muốn gì, liền trầm mặc một lúc.
Mộc Nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Bây, giờ, tôi, lập, tức, tới, đón, cô! "
“Được. "
Kha Chính Thuần còn chưa lên tiếng hỏi, đã thấy cô gấp rút phóng như bay ra ngoài, nói vọng lại:
- Tôi có chút chuyện cần xử lý, xử lý xong sẽ tới công ty, anh ở đó đợi tôi.
Kha Chính Thuần ủ rũ thay quần áo, thầm nghĩ, ba tháng qua làm gì lại xinh đẹp hơn rồi chứ?
Quán bar Đế Vương buổi sáng không tiếp người ngoài, đây vốn là quy tắc bất thành văn.
Khi Mộc Nhiên cùng Phương Lục Nghi đến, bên trong tất cả mọi người đã xếp hàng ngay ngắn, hai người vừa bước chân vào, nhất loạt mọi người cùng lên tiếng:
- Hôm qua không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cũng không biết điều gì!
Hai người khẽ đỏ mặt, đường đường là Vương lại uống rượu làm loạn ngay trước mặt đám thuộc hạ, còn ra thể thống gì nữa chứ?
Mộc Nhiên nghiến răng:
- Các người….các người….
Đám thuộc hạ lại đồng thanh:
- Hôm qua không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cũng không biết điều gì!
Phương Lục Nghi trừng mắt:
- Những kẻ nào hôm qua có mặt ở đây bước ra mau!
Đám thuộc hạ vẫn cúi đầu, giọng nói thoáng chút run sợ nhưng cũng không ai dám nói khác:
- Hôm qua không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cũng không biết điều gì!
Mộc Nhiên tức giận xông lên định đánh bọn chúng liền nghe thấy giọng đàn ông trầm trầm vang lên khiến mặt cô biến sắc.
- Lão Q!
Lão Q vừa xuất hiện, đám thuộc hạ liền quay về huớng của ông, đầu vẫn cúi, nghiêm trang đồng thanh chào.
Lão Q vốn là kẻ thù dai có tiếng, tối qua bị mất ngủ, ngày hôm nay liền tức tốc tới Đế Vương để trút giận, trút giận đâu thể trút một lần qua loa đại khái qua điện thoại được chứ, trút giận phải gặp người mới trút được.
- Thế nào? Ba tháng mất tích bây giờ quay về lại đòi làm loạn? Còn không mau đi về?
Mộc Nhiên căm phẫn nhìn đám thuộc hạ, muốn bịt mồm bọn chúng cũng không thể ra tay trước mặt lão Q được, nhưng cô vốn là tính thù dai bị lây từ lão Q, nhất định sẽ có ngày trừng phạt bọn chúng.
Phương Lục Nghi không sợ lão Q, nhưng lại không muốn đối đầu với lão Q vì nể Mộc Nhiên, liền cùng cô tay không ra về, trước khi lên xe không quên quay đầu trừng mắt nhìn bọn thuộc hạ, từ đầu tới cuối chỉ nghe có câu khẩu hiệu “không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không biết điều gì” của bọn chúng, đến khi đi hơn 300m vẫn còn nghe thấy văng vẳng.
Hai người vừa đi, đám thuộc hạ liền thở phào nhẹ nhõm, im lặng một lúc liền phá lên cười, trước giờ chỉ nhìn thấy Nhất Vương và Tứ Vương lạnh lùng cao ngạo, hôm qua là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ “con gái” của bọn họ, vừa đáng yêu vừa trẻ con.
Lão Q hắng giọng nghiêm mặt nhìn, đám thuộc hạ lại nghiêm chỉnh hô hào khẩu hiệu, khóe môi vẫn không ngừng rẩy.
Khi Phương Lục Nghi ra ngoài thì Vũ Long vẫn còn đang ngủ, đến khi cậu tỉnh dậy nhớ lại cảnh xuân tối qua, không kìm được liền giang tay sang bên cạnh muốn ôm trọn vẹn người nào đó vào lòng nhưng lại không thấy đâu. Vũ Long giật mình hoảng hốt ngồi dậy, trong đầu liền có một suy nghĩ Phương Lục Nghi hôm qua chắc chắn đã uống say nên làm loạn, bây giờ nhớ lại hối hận nên đã bỏ trốn?
Vũ Long lo lắng khuôn mặt mếu máo như sắp khóc, luống cuống dậy mặc quần áo chuẩn bị đi tìm cô thì nghe thấy tiếng động cơ bên ngoài vang lên, giây sau là tiếng đóng cổng, tiếp theo là tiếng giày cao gót, rồi tiếng cửa mở, tiếng dép xốp nhẹ nhàng, cuối cùng là cửa phòng mở ra.
Hai người đối mặt nhìn nhau, Phương Lục Nghi nhìn cậu từ đầu tới chân.
Vũ Long mặt mày vẫn còn ngái ngủ, đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch nhàu nhĩ, đang cúi người mặc quần dài, ngước khuôn mặt mếu máo xen lẫn hoảng sợ lên nhìn cô, giống hệt như nguời làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
Phương Lục Nghi nén cười, đi đến bên cậu trầm tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Vũ Long ngồi phịch xuống giường đưa hai tay ôm lấy cô:
- Tôi tưởng cô bỏ đi.
- Đây là nhà tôi? Tôi bỏ đi đâu?
- Tôi sợ chuyện tối qua….cô nghĩ không thông, sợ cô hối hận nên….
Phương Lục Nghi giả ngây:
- Chuyện tối qua? Là chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra sao?
Vũ Long trợn mắt nhìn cô, miệng hấp háy muốn nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng đành lắc đầu cười khổ:
- Không, không có gì.
Phương Lục Nghi ngồi xuống bên cạnh thở dài bất mãn:
- Vũ Long, tôi nghĩ cậu nên học hỏi thêm, kĩ năng của cậu thực sự quá kém, tôi không thỏa mãn nổi.
Vũ Long ngây ngô một lúc rồi trố mắt nhìn cô, sau đó liền đỏ mắt ấp a ấp úng, nhưng khuôn mặt lại thoáng chút mừng rỡ:
- Cái đó…cái đó….nhất định sau này không làm cô thất vọng!
Vũ Long ôm chặt Phương Lục Nghi, cậu có thể nghĩ rằng Phương Lục Nghi đã chấp nhận cậu rồi hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.