Phúc Hắc Thần Quân Nghịch Thiên Tà Phi

Chương 1: Xuyên không




Đau quá
Một cảm xúc bất chợt xông vào đầu cô. Cô mở mắt ra và quan sát xung quanh, toàn là những dụng cụ bằng gỗ hương trầm."Đây, mình xuyên không" một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu cô.
_ A... _ bỗng một cơn đau đầu ập tới.
Nguyên lai là ta xuyên không, thì ra đây là Diệp Bích Ca thừa tướng phủ đại tiểu thư trùng tên trùng họ với ta. Haizzz... Người gì mà ngốc thế, cứ nghĩ yêu người rồi bị người hại,đúng là bôi nhọ IQ 250 của ta. Thôi được từ giờ ta sẽ thay ngươi sống tiếp bảo vệ gia đình ngươi, ta bây giờ chính là Diệp Bích Ca.
_Nga, lâu lắm rồi mới được thức giấc, thật là... - một tiếng nói xa lạ vang lên trong đầu cô.
_ Ai? - cô nghi hoặc hỏi
_ Tiểu gia hỏa,ta là thượng thần trong cái vòng tay của ngươi.- giọng nói lại một lần nữa vang lên.
Cô cúi xuống nhìn chiếc vòng trên tay, chỉ thấy chiếc vòng đang tỏa ra một ánh sáng xanh nhàn nhạt.
_ Ta chờ ở đây đã 500 năm rồi, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ của lão phu không. Ta là Hồng Dương. - thượng thần Hồng Dương đắc ý nói.
_ Không.- cô nói ngắn gọn một câu.
_ Tại sao? Ngươi có biết kẻ muốn làm đồ đệ lão phu rất là nhiều không, ta thực lực mạnh, ta có thể truyền cho ngươi sức mạnh của ta, ta ở trong này đã lâu lắm rồi đến lúc ta phải đi thôi nên ta muốn tìm một người đồ đệ thay thế ta một thân sức mạnh. -Hồng Dương mặt cứng ngắc nói.
_ Ông thực lực rất mạnh? Vậy ông truyền cho ta sức mạnh ta sẽ làm đồ đệ ông. - cô hiện giờ thật là muốn đi trên con đường cường giả cho nên bằng mọi cách cô phải mạnh.
_ Được, đồ đệ ngoan, bây giờ ta sẽ truyền lại cho con sức mạnh của ta, còn đâu con tự mình tu luyện thêm. Nhưng trước khi truyền sức mạnh cho con ta có vài lời muốn nói. Ta đã là một thượng thần, cho nên nếu ta truyền sức mạnh cho con con cũng sẽ chân chính là một cái thượng thần.Có thể nói ở cái đại lục này con sẽ không có đối thủ xứng với mình, nhưng ta muốn con che dấu thực lực thật để đi học với những bạn cùng trang lứa, nên con phải đáp ứng ta nha. Ta còn cho con cả không gian trong vòng tay này nữa, diện tích của nó bằng một thế giới đấy, trong này có một cái dược điền rất lớn ta trồng tất cả các loại dược liệu từ đơn giản đến cực kì chân quý, vì ở đây linh khí nồng nặc nên dược liệu của ta sẽ tốt hơn dược liệu bình thường.Còn có một quyển sách về luyện dược ta để ở đây, ta thấy thiên phú luyện dược của con rất tốt nên con hảo hảo tu luyện a. Còn đan lô, nó là thần đan nên trong quá trình hòa dược nó sẽ tự động ngưng đan. Trong đây còn rất nhiều các loại binh khí cấp thần khí ta để cho con, cốt cách và kinh mạch của con là dạng đặc thù nên cũng thích hợp tu luyện thành một chiến sĩ. Còn nữa, ta có một tủ đan dược luyện sẵn từ cấp 1>cấp 10(đan dược từ cấp 1 là đan dược loại thấp nhất mà dược sĩ luyện được, cấp 2 là dược sư luyện được, cấp 3 đại dược sư luyện được, cấp 4 dược hoàng luyện được, cấp 5 dược tông luyện được, cấp 6 dược tôn luyện được, cấp 7 dược tôn luyện được, cấp 8 dược thánh luyện được, còn cấp 9,10 thì chỉ có dược thần mới có thể luyện) con có thể tùy thời mà dùng. Trong này cũng không ít kim tệ, nếu tính đúng thì khoảng một ngàn kim tệ(ở đại lục này tiền tệ được tính bằng tiền đồng, ngân tệ, kim tệ. 100 cái tiền đồng=1 cái ngân tệ,100 cái ngân tệ = 1 cái kim tệ. Một nhà bình thường mà có 1 kim tệ cũng đủ dùng một tháng.) con cũng có thể dùng. Còn có một ít pháp bảo tự con tìm hiểu. Thôi giờ bắt đầu truyền sức mạnh. -Hồng Dương nói một tràng dài làm ai kia sáng mắt.
Cô ngồi khoanh chân trên giường, cả người tỏa ra một luồng ánh sáng mãnh liệt. Sau một hồi lâu...
_ Ta cư nhiên là thượng thần, sức mạnh đúng thật là mãnh liệt a. - cô kinh ngạc.
_ Ta phải đi đây, con nhớ tu luyện chăm chỉ, nếu có thời gian ta lại quay về thăm con a. -Hồng Dương một bộ tiếu ý nhìn cô nói.
_ Cảm ơn sư phụ. -cô vừa chắp tay nói ngẩng đầu lên chỉ thấy một luồng sáng lóe lên rồi biến mất.
_ Ai, phải che giấu thực lực a, nhưng mà thân thể này hơi yếu phải hảo hảo rèn luyện lại mới được. -cô thở dài nói.
_A, tiểu thư người tỉnh, người làm Ngân Nhi lo lắng quá- chỉ thấy từ ngoài cửa nha hoàn của nguyên chủ là Ngân Nhi chạy hớt hải vào nói.
_Ừ,ta tỉnh chuẩn bị cho ta bộ y phục màu nhạt,ta có chuyện đi gặp phụ thân. À trước tiên lấy cho ta cái gương qua. - chưa nhìn thấy dung mạo của nguyên chủ không biết sẽ là cái dung mạo như thế nào.
Ngân Nhi mang gương đến trước mặt cô, cầm lấy chiếc gương soi thử dung mạo mà cô ngây ngẩn. Thật không ngờ trên đời có người đẹp đến thế, phải gọi là khuynh thiên khuynh địa luôn chứ không phải khuynh quốc khuynh thành nữa.Ôi má ơi.
_ Giúp ta thay y phục xong búi cho ta một kiểu tóc đơn giản. -quay sang nói với Ngân Nhi.
Sau một khắc thời gian...
_ Trời ơi, tiểu thư em không ngờ tiểu thư mặc y phục màu trắng lại đẹp như tiên như thế, tiểu thư của em đúng là nhất nha.-Ngân Nhi kinh ngạc mở miệng.
_ Ngân Nhi a, ngươi đúng là dẻo miệng. -cô cười thầm nhìn Ngân Nhi nói.
_ Thôi đi đến chỗ cha ta. - cô thu hồi ý cười nói.
_ Tiểu thư, lão gia và mọi người đang dùng bữa trưa ở đại sảnh bảo em đi gọi người dậy, bây giờ em dẫn người đi. - Ngân Nhi nhớ ra gì đó.
Đại Sảnh
Cô vừa bước vào đã thấy đại sảnh có 5 người ngồi đó. Đầu tiên là cha cô Diệp Khúc Lam 40 tuổi, vận một bộ trường bào đỏ sẫm uy nghiêm,ngũ quan anh tuấn, thân hình cao lớn. Sau đó là nương của cô Từ Hân,30 tuổi, mặc một bộ xiêm y màu tím như hoa, mặc dù đã qua tuổi thanh xuân nhưng vẫn không thể che giấu được gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của bà. Tiếp đến là đại ca cô,Diệp Thành, 19 tuổi, ngũ quan cân đối, khuôn mặt anh tuấn, là một mỹ nam chân chính, vận một bộ trường bào màu xanh như ngọc. Sau đó là nhị tỷ của cô, Diệp Lạc Ái,18 tuổi, ngũ quan thanh tú,xinh đẹp. Mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt, khí chất đoan trang, dịu dàng. Sau cùng là nhị di nương,mẹ của Diệp Lạc Ái, Liên Mỹ, 29 tuổi, mặc một bộ xiêm y màu đỏ, khuôn mặt kiều diễm.
_ Nhi nữ gặp qua phụ thân- cô hơi khụy gối làm lễ.
_ Nào, Ca nhi con ngồi đi- Diệp Khúc Lam ôn nhu mở miệng.
_Phụ thân, không cần con muốn nói với phụ thân một chuyện. -cô nghiêm túc mở miệng.
_ Con nói.- Diệp Khúc Lam nhìn nữ nhi nghiêm túc nói.
_ Con mới nhận một sư phó để học tập y thuật, con muốn theo sư phó học nghệ mấy năm nên trong thời gian đó sẽ không ở đây, mong phụ thân thành toàn cho nữ nhi. -cô muốn hảo hảo rèn luyện một chút thân thể và học luyện đan nên bày ra vụ sư phó này.
_ Được, nhưng bên ngoài nguy hiểm, con phải cẩn thận. -Diệp khúc lam mở miệng. Nữ nhi không thể tu luyện đối với ông cx là chuyện đau lòng, vậy cho nó đi học y cx được.
_ Đúng muội muội phải cẩn thận. -Diệp Thành và Diệp Lạc ái lo lắng mở miệng.
_ Đại ca nhị tỷ yên tâm, muội muội sẽ cẩn thận. - nói đùa với thực lực của cô bây giờ thì sợ ai chứ.
_ Vậy con đi thưa phụ thân- cô cười đáp lễ rồi xoay người đi.
Về đến viện của mình cô thu dọn đồ đạc và quần áo cẩn thận để chuẩn bị cho một chuyến đi dài của mình. Thay một thân nam trang màu trắng đẹp tựa thiên tiên sau đó cưỡi ngựa ra khỏi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.