Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 85: Huỷ Quyền Dự Thi




Nghe Mạc Túc hỏi han đến tình huống của mình, sắc mặt Lam Tiểu Niệm hơi bối rối, rũ mắt buồn bã đáp:
"Không phải Lam gia bắt nạt ta, tuy nói ta chỉ là một thứ nữ không chịu coi trọng, nhưng sinh hoạt hằng ngày như ăn, mặc, đi lại chưa từng thiếu thốn. Sở dĩ ta phải trốn chui trốn nhũi như thế này là vì mấy hôm trước từng đắc tội qua Tần Kha, ngươi không biết đâu, hắn ở Thiên Nguyệt Thành có tiếng là tiểu bá vương, háo sắc thành tánh, hoang dâm vô độ.
Hắn mang người đến hưng sư vấn tội, gây sức ép cho Lam gia, buộc phải giao ta cho hắn xử trí. Nhưng Lam lão gia tử và Tử Hàn ca ca đều không đồng ý, ta cứ tưởng rằng chuyện này như vậy đi qua. Ai mà ngờ được Tần gia bọn họ khinh người quá đáng, cư nhiên đem tội danh đồng lõa trộm cắp này đẩy xuống đầu ta.
Lúc sáng sớm, nữ đế phái một tốp Ngự Lâm Quân tiến đến khảo tra xét nhà. Tử Hàn ca ca thấy tình hình không đúng, mới bảo ta lẻn ra cửa sau mà chạy trước. May mà hiện tại gặp được ngươi, nếu không ta phải bị bọn họ bắt được."
Mạc Túc híp mắt nhìn Lam Tiểu Niệm, truy vấn:
"Ngươi bỏ chạy thế này, thật sự không sợ Lam gia sẽ vì ngươi mà chịu liên lụy?"
Lam Tiểu Niệm nhớ lại lời dặn của Lam Tử Hàn, cười khổ nói:
"Tử Hàn ca ca nói, Tần gia và Lam gia thế đã như nước với lửa chẳng thể dung hòa, cho dù không có chất xúc tác là ta, thì hai nhà sớm muộn cũng sẽ tranh đấu gay gắt tới cùng. Vì vậy, không cần thiết phải lấy một thứ nữ như ta ra để làm bia đỡ đạn."
"Trước mắt ta ở Thiên Nguyệt Thành cũng không có chỗ trụ cố định, đợi sau khi danh ngạch bí cảnh được định xuống thì ta còn phải đi Tinh Huyền học viện, hành trình gấp rút bôn ba, sợ ngươi sẽ chịu không nổi." Mạc Túc nhìn Lam Tiểu Niệm, lo lắng hỏi.
Lam Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, bướng bỉnh nói:
"Ta không sợ! Chỉ cần có thể rời khỏi Lam gia, cho dù có chịu cực chịu khổ thế nào, ta cũng không có một lời oán thán. Song Song, ngươi dẫn ta đi đi."
Mạc Túc thật sự chịu không nổi ánh mắt ngập nước đáng thương của Lam Tiểu Niệm, vừa buông người xuống đất vừa nói:
“Được rồi! Thật là thua ngươi!”
“Hì hì, Song Song quả nhiên là tốt nhất!” Lam Tiểu Niệm ôm cánh tay của Mạc Túc rồi lắc lư, cười ngây ngô.
Hai người lại đợi thêm vài phút, đám vệ binh tứ tán tìm khắp nơi mà vẫn không thấy người, chỉ có thể chán nản bỏ đi, truy đuổi về phía trước.
Mạc Túc triệt tiêu không gian thứ nguyên, ôm eo Lam Tiểu Niệm, đạp bộ pháp trở về Thiên Nguyệt Thành.
Gió lùa qua kẽ tóc, Lam Tiểu Niệm ôm chằm chằm lấy cánh tay Mạc Túc, vừa nhắm mắt vừa reo hò:
“Oa! Song Song, nhiều năm không gặp, ngươi đã trở nên lợi hại như thế này rồi! Thật là mát quá đi à!”
Mạc Túc nghiêng đầu nhìn biểu cảm đáng yêu như thiếu nữ mười tám của Lam Tiểu Niệm, khóe miệng nàng hơi giương lên, chỉ có đáy mắt là vẫn kìm nén một mạt lo lắng ưu tư.
Cũng không biết tình huống của hai đứa nhỏ ra sao rồi!?
Quảng trường Thiên Nguyệt.
Trận chung kết diễn ra từ giờ Thìn, hình thức thi đấu chính là bốc thăm đấu cặp, người bị thua sẽ bị loại hoàn toàn, người thắng thì về chỗ nghỉ ngơi, chờ xoay một vòng tới lượt tiếp theo.
Yến Thừa Diệu mặc võ phục thi đấu đứng ở khu vực tuyển thủ, thần sắc lo lắng, liên tục nhìn ngó xung quanh, chân mày chau lại dường như có thể kẹp chết một con ruồi.
“Kỳ quái! Sao Túc tỷ tỷ còn chưa tới nữa, sắp đến lượt nàng lên đài rồi!” Yến Minh Ly đứng bên ngoài rào chắn, khoanh tay trước ngực, dáo dác nhìn xung quanh, thì thầm hỏi.
“Chẳng lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì? Ta nhớ rõ mỗi lần có tên thi đấu, bọn họ không đến sớm thì cũng đến đúng lúc. Chưa bao giờ trễ như thế này mà một bóng dáng cũng không thấy.” Cầm Thiên Doanh mặc váy dài xanh lục thướt tha, đứng bên cạnh cùng Yến Minh Ly quan khán lôi đài, lúc này thần sắc vạn phần nôn nóng.
“A Ly! Ta nói muội cho người đến Nguyệt Lâu tìm hiểu, muội đã sắp xếp đi chưa?” Yến Thừa Diệu cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà ra tiếng hỏi.
“Đi rồi! Đi từ nửa giờ trước rồi!” Yến Minh Ly trợn trắng mắt, bĩu môi nói, trong lòng vạn phần khinh bỉ ca ca nhà mình. Lúc Túc tỷ tỷ đứng trước mặt thì hắn thẹn thùng không dám thể hiện tình cảm, đợi khi không gặp người ta thì mới nhớ nhung lo lắng.
Xứng đáng độc thân vạn năm...
“Vậy sao lâu như vậy rồi còn chưa trở về chứ? Khẳng định là hạ nhân của muội lại la cà ở đâu đó rồi!” Yến Thừa Diệu khó chịu trong lòng, vì vậy cũng cằn nhằn nhiều hơn.
“Anh hai yêu quý ơi, đoạn đường từ đây qua đó đi, về nhanh lắm cũng phải mất cả giờ đồng hồ. Huynh đừng có gấp như con kiến bò trên chảo nóng được không? Túc tỷ tỷ lặn lội xa xôi từ Nam Yên đến đây, từ điều này cho thấy trận đấu này cực kỳ quan trọng với tỷ ấy. Sao tỷ ấy có thể bỏ cuộc được cơ chứ. Khẳng định là có việc đột xuất khiến cho trễ nãi chút thôi...” Yến Minh Ly cố ý chọn lọc từ ngữ khuyên nhủ anh trai ngây ngốc nhà mình.
Yến Thừa Diệu nghe vậy, lúc này mới thả lỏng nắm tay, bất quá đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt mãi mà không chịu buông ra.
Chiến đấu trên đài dần đi đến hồi kết, Mục Tiêu Tương nâng thanh kiếm đỏ, đạp bộ pháp nhảy một cú lộn nhào tuyệt đẹp, sóng tóc xẹt qua không trung tạo thành hình dáng vòng cung yểu điệu, ánh sáng tím phóng thích ra, như lưu tinh cắt qua màn đêm, xuyên thấu rồi xé nát vòng bảo hộ của đối thủ, khiến cho đối phương hộc một búng máu, văng ra lôi đài.
Mục Tiêu Tương tra kiếm vào vỏ, cầm ở tay phải, tay trái đặt ngang thân kiếm, bàn tay mở ra, nàng khẽ mỉm cười nhìn đối thủ, lời nói hào sảng:
“Đa tạ đã nhường!”
Đối thủ của Mục Tiêu Tương là vị tán sĩ duy nhất lọt vào vòng chung kết, bất quá chỉ mới trận thứ hai đã gặp phải nàng, hắn có thể thắng bởi Mục Thanh, nhưng cảnh giới của Mục Tiêu Tương còn cao hơn ca ca của mình, nên nàng thắng đến nhẹ nhàng cũng không phải là điều quá khó hiểu.
Nam nhân gượng người bò dậy, đưa tay quẹt vết máu chói mắt bên môi, tuy rằng đáy mắt còn tồn lưu nuối tiếc cùng không cam lòng, nhưng hắn vẫn thân sĩ đáp lại Mục Tiêu Tương, khóe miệng treo cười khổ:
“Kiếm thuật của cô nương hào phóng tinh diệu, là tại hạ không bằng.”
Mục Thanh đứng ở gần đó thấy vậy sải bước chân đến gần, vỗ nhẹ vào vai hắn, tự hào nói:
“Huynh đệ không cần tự ti, muội muội ta từ nhỏ đã có thiên phú hơn người. Ta làm ca ca mà còn phải chịu thua kém thì huống chi là người xa lạ. Ngươi cố gắng lên, thất bại là mẹ thành công!”
Mục Thanh không phải là tiểu nhân hẹp hòi, chỉ vì một lần thua cuộc mà nảy sinh tâm tư oán hận. Hắn biết thi đấu nào cũng sẽ có tranh giành, huống chi là lợi ích đạt được sau đó quá lớn, ai sẽ chịu nhường cho ai đâu.
Sở dĩ hắn sẽ khuyên nhủ, an ủi đối thủ đã từng thắng mình, là vì nhìn ra được nhân phẩm của đối phương không xấu, chỉ từ thái độ không ghen ghét oán hận của đối phương với muội muội là có thể nhìn ra được.
“Hừ! Thật không biết ngươi đang an ủi ta hay là đang khoe khoang nữa!” Người sau nhe răng trợn mắt, hừ lạnh nói.
“Đương nhiên là an ủi chia sẻ rồi, bởi vì chúng ta đều là thủ hạ bại tướng mà. Ta bại bởi ngươi, ngươi lại bại bởi muội muội ta. Luật nhân quả công bằng mà!” Mục Thanh cười trêu ghẹo.
“Xì...” Người sau cũng cười, sự uất ức nan giải trong lòng cũng tùy theo tiêu tán mất.
Mục Tiêu Tương thắng cuộc, ánh mắt khẽ nhìn sang bên này, hơi gật đầu rồi lui về vị trí dành cho tuyển thủ, chờ đợi lượt gọi tên tiếp theo.
Giám khảo cho người lên thanh tẩy, rửa sạch lôi đài, sau đó tiếp tục chức trách, thò một tay vào cái thùng đặt trên bàn trước mắt, kéo ra hai tờ giấy.
Hắn ngẩng mắt nhìn xuống dưới, giọng nói thập phần công thức hóa mà hô hào:
“Trận chung kết thứ ba, Liễu Phong Hoành đấu với Mạc Túc!”
Một bên, Liễu Như Tâm thì thầm vào tai Liễu Phong Hoành, ngữ điệu mang theo thâm ý:
“Ngũ đệ, ngươi có mấy thành nắm chắc để chiến thắng được nàng!?”
Liễu Phong Hoành cười một cách ngả ngớn, mắt đào hoa hơi xếch lên, đáy mắt giấu diếm một tia quang mang, hắn trả lời.
“Đại tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ không khiến Đông Lăng Quốc chúng ta phải mất mặt đâu!”
“Vậy là tốt rồi, ta tin tưởng đệ.” Liễu Như Tâm cười hiền dịu, phảng phất chính là một người tỷ tỷ tốt bụng hiền lành. Bất quá móng tay bám chặt vào thành ghế và khóe miệng hơi mất tự nhiên đã bán đứng vẻ mặt giả tạo xấu xí của nàng.
Liễu Phong Hoành xoay người, trong nháy mắt đó cả đôi mắt dần trở nên âm u mà thâm thúy lên, hắn hơi rũ đầu, che dấu vẻ cười lạnh nơi khóe miệng.
Mắt thấy Liễu Phong Hoành đã lên đài mà Mạc Túc còn chưa chịu xuất hiện, giám khảo hơi nhíu mày, vận huyền lực lại gọi thêm một lần:
“Trận chung kết thứ ba, Liễu Phong Hoành đấu với Mạc Túc, mời hai vị tuyển thủ nhanh nhẹn lên lôi đài đấu. Nếu sau ba phút mà ai còn chưa có mặt thì tự động xem như bỏ quyền, mất đi tư cách nhận danh ngạch tham gia bí cảnh.”
Sau tiếng hô hào này, dưới đài truyền đến từng tiếng nghị luận sôi nổi, kịch liệt:
“Chuyện gì thế này!? Sao trên đài chỉ có một mình Liễu Phong Hoành thế kia? Chẳng lẽ Mạc Túc sợ quá bỏ cuộc?”
“Đùa cái gì thế? Cảnh giới của nàng đã là Mặc Huyền cao giai, một mình là có thể tàn sát hết thảy đối thủ, sao có thể bỏ cuộc ngay lúc này cho được.”
“Vậy thì sao nàng còn chưa chịu xuất hiện, dĩ vãng mọi lần nàng đều là lên đài trước đối thủ thôi!”
“Nói không chừng lần này nàng thay đổi phong cách thì sao? Dự định làm nhân vật quan trọng lên đài cuối cùng?”
“Cũng có khả năng lắm! Hãy chờ chút nữa đi...”
Mục Thanh, Mục Tiêu Tương đương nhiên quan tâm đến tình hình thi đấu của Mạc túc, lúc này thấy nàng vậy mà chưa chịu lộ diện thì sự lo lắng trong lòng đã dâng đến tột đỉnh.
Bọn họ không biết Nguyệt Lâu vì sao mà tự dưng lại cháy lớn, nhưng bọn họ lại biết có người truy sát hai đứa nhỏ, đáng tiếc tới chậm một bước, sát thủ đã toàn bộ bị giết chết.
Nếu nguy cơ đã được giải trừ, thì Mạc Túc không có vướng bận gì nên kịp thời tham gia thi đấu mới phải chứ!?
Cả hai người đều không biết, lúc Nguyệt Lâu cháy lớn, Mạc Túc đã đi ra ngoài tìm tung tích của Lam Tiểu Niệm.
Mà ba người Yến Thừa Diệu, Yến Minh Ly, Cầm Thiên Doanh lúc này cũng lo lắng không kém là mấy. Thuộc hạ của Yến Minh Ly hớt ha hớt hải chạy về, truyền một tin tức như sét đánh giữa trời quang:
“Không hay rồi công chúa! Thuộc hạ chạy tới Nguyệt lâu thì phát hiện bên kia đã cháy rụi, nhốn nháo một mảnh. Giám Vệ Quân và Ngự Lâm Quân đứng chật như nêm cối ở bốn ngã tư đường, canh gác sát sao không biết muốn bắt ai. Thuộc hạ lén lút lẻn vào trong hỏi thăm thì biết được, Mạc Túc cô nương và hai đứa nhỏ đều không có ở trong tửu lầu.”
“Thật sự đã xảy ra chuyện rồi!” Yến Minh Ly lẩm nhẩm lầm bầm, sắc mặt dần ngưng trọng.
“Vậy còn những người khác đâu, chẳng hạn như Lam Vân đại sư và đệ tử của ngài ấy?” Yến Thừa Diệu suýt chút nữa thì muốn bỏ dở thi đấu mà đi tìm người, bất quá suy nghĩ kĩ càng hắn lại kiềm lòng lại, nhớ đến vài người hình như ở cùng một tầng lầu với Mạc Túc, vì vậy liền hỏi hạ nhân.
“Thuộc hạ có hỏi thăm, nhưng tình hình lúc ấy loạn quá, không có người biết bọn họ đều đi đâu cả.” Hạ nhân khổ một khuôn mặt nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Mạc tỷ tỷ không xuất hiện thì sẽ bị bỏ quyền mất.” Cầm Thiên Doanh nhìn thoáng qua lôi đài và giám khảo, phát hiện trên mặt của vị giám khảo trung niên đã xuất hiện một tia không kiên nhẫn.
“Hiện tại chúng ta chỉ biết lo lắng suông, biết tìm nàng ở đâu bây giờ!?” Yến Minh Ly bất lực nhìn lên lôi đài, thần sắc hơi tức tối.
Giữa lúc ba người còn đang rối rắm không biết phải làm sao, thì giám khảo đã cầm lên chiêng trống, hùng hồn mà gõ:
“Trận chung kết thứ ba, Liễu Phong Hoành đấu với Mạc Túc. Nhưng sau ba phút trôi qua, mà tuyển thủ Mạc Túc mãi không chịu xuất hiện, việc này tương đương với nhận thua, vì vậy ta thay mặt Thiên Nguyệt Vương Triều thu hồi tư cách tham gia thi đấu của nàng. Sau đây, ta tuyên bố người thắng cuộc của vòng đấu này thuộc về...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.