Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 81: Điệu Hổ Ly Sơn




"Mẫu thân, hôm nay chúng ta vẫn phải đi quảng trường đấu lôi đài sao?" Mạc Du Hồng ngoan ngoãn ngồi cho Mạc Túc thắt tóc, đưa mắt nhìn những vạt nắng sáng sớm rơi vào bên hông cửa sổ, tò mò hỏi.
"Ừ! Nhưng thời gian trễ hơn ngày thường một chút, giờ Thìn mới bắt đầu." Mạc Túc chuyên chú thắt tóc, ngón tay điêu luyện như là tỉ mỉ khắc họa ra một tác phẩm nghệ thuật, nàng bâng quơ trả lời.
"Thật là nhớ A Nhất thúc thúc quá đi! Thúc ấy còn là lần đầu tiên rời khỏi chúng ta." Mạc Du Hồng ũ rũ lông mi, giọng nói mang theo mất mát.
Mạc Túc khẽ bật cười, xoa đầu nữ nhi nói:
"Ai mà chẳng có lúc phải rời đi chứ. Sau này A Nhất thúc của con còn phải cưới thê tử, sao có thể đi theo chúng ta hoài được."
Mạc Du Hồng chống cằm bĩu môi, lắc đầu phụng phịu:
"Không muốn đâu! Cưới thê tử thì có gì mà tốt chứ, con chỉ muốn A Nhất thúc thúc mãi mãi độc thân vui tính, mỗi ngày đều nướng thức ăn ngon cho con."
Mạc Vân Long ở bên cạnh vỗ trán, tay phải ôm Tiểu Bạch khẽ vuốt ve, trừng mắt:
"Tiểu Hồng, muội đừng có mà ngang ngược như thế chứ? A Nhất thúc thúc đâu phải là cái gối ôm riêng của muội đâu."
Mạc Du Hồng cũng không vừa gì, liên tục lắc đầu phản bác:
"Muội không cần biết, các thúc thúc, a di... ai lấy vợ lấy chồng cũng được. Nhưng A Nhất thúc thúc khẳng định là độc thân rồi. Với tính tình cục súc của thúc ấy thì làm sao đi cua gái được cơ chứ? Thúc ấy chỉ dịu dàng với mỗi mình tiểu Hồng thôi!"
Mạc Vân Long đưa tay xoa cằm, bộ dáng suy ngẫm như ông cụ non nói:
"Cũng đúng ha! Ai mà chịu được tính tình thẳng nam của thúc ấy chứ!"
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch tuy rằng không quá hiểu nội dung câu chuyện là gì, nhưng một con thì vẫy đuôi, một con thì uốn éo để biểu thị sự cổ vũ nhiệt thành.
"Xem đi, ngay cả Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cũng thấy như vậy đó." Mạc Du Hồng đong đưa bàn chân, chỉ tay vào hai sủng vật, che miệng cười khúc khích.
Mạc Túc nghe bọn nhỏ đánh giá Mạc Nhất, vui sướng cười ta tiếng.
Ba mẹ con nói chuyện đùa giỡn, tình cảnh sáng sớm thập phần ấm áp.
Nhưng, sự ấm áp này không bao lâu đã bị phá vỡ.
Một con bồ câu không biết từ đâu bay đến, loạng chà loạng choạng đâm sầm vào cạnh cửa sổ rồi hốt hoảng bay đi, để lại một tờ giấy trắng cuộn tròn.
Ba mẹ con tiếng cười nói im bặt, đồng loạt nhìn về phía cuộn giấy kia.
"Tiểu Hắc, ngậm nó lại đây!" Mạc Túc nheo nheo mắt, lạnh lùng sai phái tiểu mèo đen.
Tiểu Hắc trong lòng biểu thị không phục. Có hai con sủng vật ở đây, nàng thế nhưng chỉ tên đích danh kêu nó mà không phải Tiểu Bạch. Cái này làm cho nó sau này phải dựa vào uy nghiêm từ đâu mà kêu Tiểu Bạch làm tiểu đệ cho mình đây!?
Nhưng, không phục về không phục, trước ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng của đại ma đầu, nó vẫn phải bò lại, ngậm tờ giấy quay trở về.
Tiểu Bạch nằm trong ngực Mạc Vân Long, sắc mặt tràn đầy dấu chấm hỏi khi nhận được ánh mắt tràn đầy ai oán của tiểu mèo đen nào đó.
Cái gì vậy? Sao lại nhìn nó bằng ánh mắt này?
Mạc Túc đưa tay lấy cuộn giấy mở ra, một hàng chữ đen đập vào trong mắt:
"Lam Tiểu Niệm xảy ra chuyện, mau tới ứng cứu. Cẩn thận có bẫy!"
Phản ứng đầu tiên của Mạc Túc khi nhìn đến hàng chữ này là có ai chơi trò đùa dai, rảnh rỗi chọc ghẹo nàng.
Nàng lật qua lật lại tờ giấy, không thấy kí hiệu đặc biệt, phía dưới cũng không đề tên là ai viết, nhưng chữ triện lại bị đè nặng, nét mực không đều, có chỗ khoảng cách rất xa, thông qua đó tiết lộ ra thái độ rối rắm của người viết tin này.
Sắc mặt của Mạc Túc hơi trầm xuống, ánh mắt lóe qua suy nghĩ sâu xa.
Chẳng lẽ là Lam Tử Hàn cho nàng đưa tin?
Sau đó Mạc Túc âm thầm lắc đầu phủ nhận, Lam Tử Hàn bởi vì chuyện của Nguyệt Vũ Đình mà cảm quan đối với nàng không tốt, lần trước hỏi thăm Lam Tiểu Niệm, hắn còn bộc phát ra thái độ cảnh giác đề phòng, sợ nàng sẽ tai họa Lam gia dường như.
Nếu đã như vậy, thì cái tin này là do ai viết cho nàng? Mục đích để làm gì?
Còn nữa, Lam Tiểu Niệm đang yên đang lành, sao lại xảy ra chuyện?
Bảo nàng tới cứu, tới đâu mà cứu?
Ngay lúc Mạc Túc suy nghĩ chưa xong, thì Đế Thanh Hàn, Bạch Phong Hoa đã đập cửa phòng, âm thanh vọng lại vào trong:
"Mạc cô nương! Có chuyện lớn rồi!!!"
Mạc Túc bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc khó đoán, nói lớn vọng ra:
"Các ngươi vào đi, cửa không khóa."
Hai người Đế Thanh Hàn, Bạch Phong Hoa đẩy cửa tiến vào, sắc mặt nặng nề như gió lốc.
Mạc Túc trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, nheo mắt hỏi:
"Có chuyện gì?"
Đế Thanh Hàn hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc nói:
"Sáng nay, trên phố lớn ngõ nhỏ đều dán đầy bố cáo, nói đã tìm được tung tích kẻ đồng lõa của tên trộm quốc khố mấy ngày hôm trước. Giám Vệ Quân đã bắt được tang chứng vật chứng, kể cả tên đồng lõa. Chỉ là, trên đường bắt ép hắn về Địa Lao thì không may để cho trốn thoát. Hiện tại cả thành Thiên Nguyệt đều đang phong tỏa giới nghiêm, vận dụng hết lực lượng để truy nã người kia."
Đế Thanh Hàn ngừng lại thở dốc, Bạch Phong Hoa liền bổ sung vào:
"Người đã trốn ra ngoại thành, nhưng khẳng định còn đi chưa xa. Nếu kéo dài lâu hơn nữa, nữ đế phát lệnh xuống, hai thành Thiên Nguyệt cùng Khúc Lạc nếu hợp lại phong tỏa. Thì người kia có mọc cánh cũng chạy không thoát. Quan trọng là, người kia cùng Mạc cô nương ngươi có chút sâu xa."
Mạc Túc biết hai người này sẽ không nói chuyện dư thừa cho nàng nghe, kết hợp với tờ giấy nắm trong tay, Mạc Túc trầm sắc mặt, hỏi:
"Là Lam Tiểu Niệm phải không?"
"Sao ngươi lại biết!?" Đế Thanh Hàn, Bạch Phong Hoa đồng loạt khiếp sợ nhìn nhau.
Này cũng quá thần thông quảng đại đi, bọn họ còn chưa nói tên thế mà nàng liền đã biết.
Mạc Túc quơ quơ tờ giấy trong tay, thanh âm mang theo lạnh lẽo nói:
"Là có người truyền tin cho ta, bảo đi cứu nàng."
"Là ai gửi ngươi biết không?" Đế Thanh Hàn tò mò hỏi, rốt cuộc là vị thần tiên nào, mà tin tức còn linh thông hơn bọn họ.
"Không biết! Nhưng Lam Tiểu Niệm không thể là đồng lõa trộm quốc khố. Nàng bị oan uổng." Mạc Túc lắc đầu, sau đó chém đinh chặt sắt nói.
Nếu nói trong bố cáo dán hình sau khi dịch dung của Mạc Nhất thì Mạc Túc còn có thể tin tưởng nữ đế thật sự tra ra chuyện của ngày đấu giá hôm đó. Nhưng Lam Tiểu Niệm lại dính dáng đến chuyện này, quả thật là huyền huyễn cực kỳ.
Bạch Phong Hoa thấy Mạc Túc chắc chắn như vậy, nhịn không được nghi hoặc hỏi:
"Mạc cô nương, sao ngươi dám khẳng định nàng không phải là đồng phạm?"
Ách...
Mạc Túc bị hỏi mà nghẹn một chút, chẳng lẽ nàng còn có thể nói, quốc khố không phải do ai khác mà do ta trộm, hơn nữa Mạc Nhất lại là đồng lõa chịu trách nhiệm phi tang sao?
Cũng may Mạc Túc khống chế cảm xúc rất tốt nên không tiết lộ ra ngoài, nàng chính sắc mặt nói:
"Ta tin tưởng nhân phẩm của nàng!"
"Chuyện này ngươi định làm thế nào?" Đế Thanh Hàn hỏi, hắn không tin Mạc Túc chỉ nghe mà không làm gì.
Mạc Túc chau mày suy tư, nhìn qua hai đứa nhỏ, bỗng nhiên có chút khó xử.
Thời gian đấu lôi đài sắp tới, Mạc Nhất, Mạc Cửu lại đồng loạt rời đi, nếu như nàng cũng đi giải cứu Lam Tiểu Niệm, vậy bọn nhỏ... phải làm sao bây giờ?
Bạch Phong Hoa phảng phất biết được ý định của Mạc Túc nên trầm ngâm nói:
"Nếu như ngươi tin được chúng ta thì cứ đi làm việc cần làm. Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Long, Tiểu Hồng một cách an toàn. Tuyệt đối không để ai động vào được một sợi tóc của bọn họ."
Mạc Túc ngẩng đầu lên nhìn hai người, biểu tình của họ chân thành đứng đắn, đáy mắt trầm trọng hứa hẹn. Nàng thở dài một tiếng, nói:
"Vậy bọn nhỏ phải nhờ các ngươi bảo hộ. Ta nhất định sẽ tranh thủ thời gian, trở về kịp thời gian tham gia trận chung kết."
Nàng từng hứa với nguyên chủ là có ân phải báo ân, có thù thì báo thù. Ngày trước Lam Tiểu Niệm chăm sóc, bảo hộ nguyên chủ. Nay nàng gặp nạn, Mạc Túc sao có thể nhắm mắt làm ngơ được?
"Mạc cô nương, ngươi đi nhanh về nhanh. Trước khi ngươi trở về, bốn người chúng ta tuyệt đối sẽ không rời Nguyệt Lâu nửa bước." Bạch Phong Hoa thốt ra lời nói như chém đinh chặt sắt.
Hiện tại cả thành đều bị bao vây phong tỏa, cũng chỉ có Nguyệt Lâu là tạm thời an toàn, không bị điều tra đến.
"Mạc cô nương, ngươi cũng phải cẩn thận!" Đế Thanh Hàn lo lắng dặn dò.
Mạc Túc đối với hai người gật đầu, sau đó dặn dò kĩ lưỡng bọn nhỏ:
"Tiểu Long, Tiểu Hồng, các con yên ổn ở đây chờ mẫu thân trở về, đừng chạy lung tung. Nếu có chuyện gì thì nhất định phải dựa vào Hàn thúc thúc và Hoa dì có biết hay không?"
"Vâng, tụi con đã biết! Mẫu thân nhớ cẩn thận." Hai đứa nhỏ rất nhu thuận gật đầu, thậm chí còn nổi lên nắm tay nhỏ cổ vũ Mạc Túc.
Mạc Túc trong lòng không yên, nhưng chẳng thể làm khác hơn được, nặng nề gật đầu với Bạch Phong Hoa, Đế Thanh Hàn rồi chạy vụt ra như bay, nháy mắt đã mất đi thân ảnh.
Đế Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh hai đứa nhỏ, sờ mi mắt rồi cảm thán:
"Từ tối qua đến giờ mí mắt ta cứ giật liên hồi, chẳng lẽ có điềm gì muốn xảy ra sao?"
"Ngươi đừng thần hồn nát thần tính. Mọi người đều có bản lĩnh, sẽ không có việc gì." Bạch Phong Hoa nhẹ giọng an ủi hắn, cũng như tự thôi miên chính mình.
Hy vọng Mạc Cửu có thể bình an trở về...
Bốn người ngồi ở trong phòng chờ đợi, mỗi giây mỗi phút đi qua đều như dày vò, ở hơn nửa giờ sau, Đế Thanh Hàn bỗng khịt khịt cái mũi, nghi hoặc lầm bầm:
"Khoan đã... ta giống như nghe thấy mùi khét!!!"
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch bởi vì là yêu thú, nên trực giác mẫn cảm hơn người thường, cả hai đồng thời dựng đứng lông tơ, ánh mắt xoay tròn, bất an đảo quanh bọn nhỏ.
"Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, các ngươi làm sao vậy?" Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng phân biệt hỏi thú sủng của mình, đáp lại chỉ là tiếng gầm gừ và tiếng mèo kêu thúc giục.
[Có nguy hiểm, mau rời khỏi đây!] Tiểu Bạch, Tiểu Hắc sử dụng thú ngữ, cả hai lẫn nhau hiểu đươc nhưng bốn người lại đầy mặt đều là dấu chấm hỏi.
Bạch Phong Hoa nhíu mày, một bước xa tới gần cửa sổ, phút chốc nhìn đến tình huống phía dưới, ánh mắt nàng không khỏi co rụt lại, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng khẽ quay đầu lớn tiếng hô:
"Không ổn! Mau rời khỏi đây mau!"
"Chuyên gì xảy ra mà ngươi hốt hoảng như vậy?" Đế Thanh Hàn đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi.
Bạch Phong Hoa đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho hắn im lặng, nặng nề thì thầm:
"Nguyệt Lâu cháy rồi, càng quan trọng hơn là phía dưới chờ đợi sẵn rất nhiều ẩn vệ cao thủ. Không phải người mình!"
Cùng là hộ pháp với nhau, Hắc Thù lại là thuộc hạ cấp dưới của Giang Nguyệt, nên Bạch Phong Hoa nhanh chóng nhận ra những ký hiệu trên người của ẩn vệ áo đen không phải là của nhà mình.
Đế Thanh Hàn đưa đầu nhìn xuống dưới, khẽ hít hà một hơi, ánh mắt đầy kinh hãi.
Giữa muôn trùng ánh lửa, là tiếng nháo nhào hỗn loạn của người dân bôn tẩu chạy thoát, còn có tiếng la hét rung trời của kẻ bị giáo mác đâm tới. Mùi máu tươi chậm rãi lan tràn.
Hai người ngưng trọng nhìn nhau, đồng loạt bế lên hai đứa nhỏ, mỗi người một đứa, đạp bộ pháp từ cửa sổ bay ra, phóng đến một nóc nhà phía sau, phát ra một tiếng trầm đục.
Hai đứa nhỏ biết sự tình trọng đại, nên dịu ngoan rút vào lồng ngực hai người, cẩn thận che chở cho thú sủng của riêng mình.
Nhưng mà, không biết là ai hô một câu:
"Không tốt! Mục tiêu nhảy cửa sổ trốn thoát!"
Nháy mắt, toàn bộ ẩn vệ áo đen đồng loạt hành động lên, chạy hướng ngược lại mà truy đuổi.
Bạch Phong Hoa một bên chạy một bên nhỏ giọng thì thầm:
"Là hướng về phía chúng ta tới! Không được chậm trễ, mau mang bọn nhỏ rời đi Thiên Nguyệt Thành."
Đế Thanh Hàn sắc mặt nặng nề, cánh tay căng thẳng ôm chặt bé trai trong lòng ngực, vận hết tốc lực để chạy đi.
Nhưng mà, khi chứng kiến nơi cổng tường thành đều vây quanh một tốp Giám Vệ Quân và ẩn vệ áo đen, trái tim của hai người không khỏi trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.