Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 62: Đại Gia Cùng Đặt Cược Nào!




"Ta không nghe lầm đi? Cầm Thiên Doanh? Chính là thiên tài mới mười tám tuổi đã đạt đến cảnh giới Mặc Huyền nhị phẩm đó sao?" Ngay khi giám khảo vừa tuyên bố, thì có người đã kinh ngạc mà thốt lên.
"Ngươi không nghe lầm đâu, chính là nàng đó! Ngoài ra nàng còn là quận chúa duy nhất được ban đất phong của Tây Cung quốc, lại được thái hậu ân sủng, địa vị có thể sánh ngang với hoàng tử, công chúa á." Người bên cạnh nghe vậy cũng chọt miệng, hỗ trợ giải thích.
"Lần này Nguyệt Vô Song có thể thảm rồi! Tuy rằng nàng may mắn hạ gục Chu Hạo, nhưng y theo ta xem ra, là do nàng tiên hạ thủ vi cường mới chớp được cơ hội. Nhưng cùng Cầm Thiên Doanh so, há chẳng phải là cách biệt như trời với đất sao!?" Cũng có người biết thân phận thật sự của Mạc Túc, cho nên dè bỉu không ngừng.
Tuy rằng ngày đó Mạc Túc ở trên phố dùng nắm tay uy hiếp, hiển nhiên có thể chặn miệng được một số người, nhưng một số còn lại cho rằng, không có gì cùng lắm thì. Nguyệt Vô Song là một tiện dân không có chức tước, còn bị lưu đày thì sao có thể vô pháp vô thiên.
Bởi vậy, tuy rằng không kịch liệt như ngày đầu, nhưng lời đồn về Mạc Túc vẫn nhan nhản truyền đi, làm càng nhiều người biết đến.
"Ngươi nhỏ giọng một chút, nàng đứng ở phía sau kìa. Cẩn thận bị vả cho toét miệng!" Có người mắt sắc thấy được đoàn người Mạc Túc đứng ở không xa, vì vậy hảo tâm khuyên nhủ hắn.
"Ta mới không có sợ nàng..." người sau tuy rằng mạnh miệng hô hào, nhưng thanh âm lại không tự giác nhỏ lại tựa như thì thầm.
"Túng bức!!!" Một vài người bên cạnh không khỏi cười lạnh, khinh bỉ hắn.
Lúc này, Cầm Thiên Doanh đã lên đài, thân ảnh nhỏ nhắn như tinh linh, ánh mắt long lanh thủy nhuận, nàng khoác một chiếc váy dài màu xanh lá, tà áo đong đưa, nhìn rất chung linh dục tú. Hai tay nàng ôm một cây đàn tỳ bà, thân đàn hơi đỏ sẫm, mặt trên điêu khắc hoa văn cổ xưa. Đặc biệt, mặt trên của cây đàn, chỉ có bảy dây. Sợi dây đen thẫm như mực, lại lóe lên vài đạo sáng bóng.
Khán giả dưới đài lại được dịp xuýt xoa không ngừng. Người biết Cầm Thiên Doanh, đều biết nàng am hiểu nhạc khí, thiện dùng âm luật, vũ khí cũng là một cây đàn Trích Tinh quanh năm không rời thân.
Bất quá, ngay lúc này lại có người bỗng nhiên hét lên, tràn đầy không thể tin tưởng:
"Nàng... nàng không phải đã thua cuộc ở vòng loại sao? Tại sao nàng có thể tiến vào vòng trong được?"
"Ngươi có nhận sai không thế? Quận chúa thiên tài mà thua ở vòng loại, nói giỡn đi?" Người bên cạnh không phục nói.
"Ta không có nhận sai! Thật! Lúc ấy ta chính là đứng hàng đầu của lôi đài số năm, trận đấy ta còn đặc cược hai vị mỹ nữ ai sẽ là người trụ cuối cùng ở trên lôi đài cơ? Nhưng cuối cùng nàng lại là người nhận thua trước, làm ta tiếc hận không thôi?" Bị phản bác, hắn lại gân cổ gào lên, lời lẽ chắc nịch như đinh đóng cột.
Mọi người nhất thời có chút do dự không chừng, có người đã nhịn không được mà chất vấn người chủ trì:
"Thiên Nguyệt vương triều đây là đang làm gì? Muốn thiên vị cũng không cần phải lộ liễu như thế đi? Một người đã thua cuộc ở vòng loại, sao có thể vào vòng trong tiếp tục tranh giành? Coi rẻ tuyển thủ chúng ta sao?"
"Đúng vậy! Thiên Nguyệt vương triều nếu không nói rõ chuyện này, chúng ta nhất định không để yên."
Có một người làm chim đầu đàn, thì những người khác cũng tiền hô hậu ứng, mọi người tức khắc nháo nhào lên.
Người chủ trì liên tục xua tay giải thích, nói rằng cuộc thi công bằng, tuyệt đối không có việc gian lận thiên vị, nhưng không có ai tin tưởng.
Ngay cả Cầm Thiên Doanh cũng nhíu mày nhìn xuống đài, ánh mắt trong suốt lộ vẻ nghi hoặc, nói:
"Mọi người! Các ngươi có khả năng đã nhận nhầm người. Ta hôm nay mới vừa đến Thiên Nguyệt thôi à? Sao có thể tham gia đấu vòng loại được? Hơn nữa, bằng vào thân phận của ta, ta đều có thể được đặc cách vào vòng trong, vì sao ta sẽ ngu ngốc đi chỗ kia?" Cầm Thiên Doanh tuy rằng ngôn ngữ mỏng nhẹ, nhưng khí thế quyền uy lại hiển lộ rõ ràng.
Mọi người nghe được lời này cũng là cứng họng, bởi vì có một sự thật không thể thay đổi là. Các vương tôn, hoàng tử, công chúa vừa sinh ra đã ở sẵn vạch đích, bọn họ không cần tốn nhiều công sức cũng có vô tận vinh hoa phú quý đưa đến trước mặt.
Cũng giống như trận đại tái này, bọn họ bởi vì thân phận cao quý mà được trực tiếp đấu vòng trong, không cần giống như dân chúng bình thường, phải cố gắng gấp trăm ngàn lần, chen phá đầu với người khác mới tranh được một chút cơ hội.
Bởi vì cái cơ hội mỏng manh này, mà một số người khả năng thương tích nặng nề, trở thành phế nhân, thậm chí là mất đi tính mạng.
Bởi vậy, lời của Cầm Thiên Doanh, là minh chứng tốt nhất cho thân phận. Nàng xác thật không cần thiết phải làm chuyện thừa thãi kia.
Tiếng trách móc cũng nhỏ dần xuống dưới.
Đồng thời, có người lại nghi hoặc hỏi:
"Thiên Doanh quận chúa, ngươi nói người kia không phải ngươi? Thế sao dung mạo của nàng lại giống ngươi như hai giọt nước vậy?"
Cầm Thiên Doanh hơi sửng sốt, sau đó nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt lóe qua một tia mừng rỡ, hai tay siết chặt đàn cầm, gấp hỏi:
"Dung mạo của nàng, thật sự giống ta như vậy sao?"
"Giống, quá là giống luôn, như một khuôn mẫu đúc ra tới." Người dưới đài khẳng định, ánh mắt nhìn chằm chằm Cầm Thiên Doanh.
Cầm Thiên Doanh nghe lời này thì vui vẻ, khóe môi hơi giương lên, tâm tình có chút kích động:
"Cái kia... nàng có khả năng là muội muội song sinh của ta á! Xin lỗi vì muội muội nghịch ngợm, để mọi người hiểu lầm rồi." Nói rồi, nàng còn hơi gập người cúi chào, thần sắc áy náy.
"Không sao, không sao, đây khẳng định chỉ là hiểu lầm. Ta nói mà, thiên tài quận chúa sao có người dám giả mạo được?"
"Bất quá, lần đầu tiên nghe nói Thiên Doanh quận chúa có muội muội song sinh đó nha, sao trước giờ lại không nghe nhắc qua?"
"Nếu là tỷ muội song sinh, vậy thiên phú chắc cũng không kém đi nơi nào? Thế sao nàng ấy lại tự động thua cuộc?"
Lực chú ý của mọi người là khác nhau, xì xào bàn tán không ngừng.
Cầm Thiên Doanh nghe bình luận của mọi người, ánh mắt hơi rũ, tay cầm đàn hơi run rẩy.
"Khụ! Thời gian thi đấu đã bắt đầu! Mong mọi người yên tĩnh một chút!" Người chủ trì lúc này ra tiếng, phất cờ ra hiệu cho Cầm Thiên Doanh và Mạc Túc.
Mọi người lúc này mới chú ý tới, không biết khi nào Mạc Túc đã có mặt, còn ôm một thanh kiếm bạc đứng ở một góc.
"A? Nàng, nàng chính là người ở lôi đài số năm ấy, cùng muội muội của Thiên Doanh quận chúa chiến đấu á! Cuối cùng nàng lấy được thắng lợi." Người lúc nãy ra tiếng chỉ trích Cầm Thiên Doanh lại vào lúc này chỉ về Mạc Túc, thanh âm có chút kích động.
"Đây có thể được gọi là oan gia ngõ hẹp không nhỉ? Trong thời gian ngắn vậy mà cùng hai tỷ muội Thiên Doanh quận chúa đối đầu a?"
"Phi! Cái gì oan gia ngõ hẹp chứ? Thiên Doanh quận chúa mới không phải là người hẹp hòi. Hơn nữa muội muội nàng ở lôi đài kia cũng chưa thế nào ra tay, là chủ động nhận thua cơ? Có khi nào hai người này là bằng hữu nên nhường nhau?"
"Nhưng mà, mỹ nữ đối mỹ nữ, cũng tràn đầy cảnh đẹp ý vui nha! Tới! Ta cược ba ngàn vạn cho Thiên Doanh quận chúa."
"Ta cũng cược Thiên Doanh quận chúa."
"..."
Không biết khi nào phong cách dưới đài lại thay đổi, một đám người bát nháo, có người còn nâng cái bàn từ xa lại, phân chia vạch hai bên để đặt cược.
Đừng nói, dân cờ bạc còn có rất nhiều. Nhưng đa phần đều đặt cho Thiên Doanh quận chúa, vàng bạc ngân phiếu một bên của nàng nháy mắt đã cao như tòa tiểu sơn.
Mà bên cạnh Mạc Túc, lại điêu linh hiu quạnh như thu quét lá vàng. Mới chỉ có loe hoe vài khối bạc vụn.
Nữ đế, Nguyệt Vũ Đình, Nguyệt Thanh Loan, Liễu Như Tâm và những kẻ nhìn Mạc Túc không vừa mắt, nhìn thấy cảnh này đều đồng loạt cười nhạo một trận.
Đây là có bao nhiêu phế vật? Mới không bị người đãi thấy?
Thật là đáng đời nàng!!!
"Chúng ta cũng đặt cược đi!" Đế Thanh Hàn cảm thấy rất chướng mắt, xoa tay hầm hè nói.
Mọi người không ai phản bác hắn, đồng loạt móc ra ngân phiếu, mỗi người một ít.
"Tiểu Long, Tiểu Hồng, các con có muốn đặt cược không? Để Diên dì thêm phần cho hai con nhé!" Đế Cửu Diên thấy cơ hội tới, mỉm cười hỏi hai đứa nhỏ.
Mạc Vân Long lại lắc đầu, đưa tay vào trong ngực áo mò mẫm, nhuyễn manh nói:
"Không cần đâu dì, tiểu Long có tiền. Lần này nhất định sẽ thắng đậm."
Hắn cười đến mi mắt cong cong, lộ vẻ giảo hoạt. Đặt cược gì đó đối với hắn mà nói đều là chút lòng thành.
Hắn chính là tay già đời, từ ba tuổi rưỡi đã bắt đầu ăn nằm, chơi thắng các sòng bạc lớn.
Mạc Cửu, Mạc Nhất chỉ cảm thấy mí mắt quất thẳng tới, dự cảm chẳng lành phát sinh.
Không tốt, máu cờ bạc của tiểu tử này lại đi lên.
Mà khi mọi người thấy hắn từ trong ngực móc ra một chồng ngân phiếu một trăm lượng bạc thì đôi mắt đều đỏ.
Bạch Phong Hoa đều có chút ghen ghét, chột dạ sờ túi tiền của mình.
Má nó, một hài tử còn giàu hơn nàng là kiểu gì?
Đế Thanh Hàn xoa tay, chớp mắt hỏi:
"Tiểu Long, đây đều là tiền ăn vặt mẫu thân con cho con sao?"
Mạc Vân Long quơ quơ đầu ngây thơ nói:
"Chỉ có một phần, còn lại đều là do tiểu Long tự mình kiếm nha."
"Kiếm bằng cách nào!?" Đế Thanh Hàn nuốt một ngụm nước bọt, đỏ mắt hỏi.
Đệch mợ, trẻ con thời nay đều giỏi giang như vậy sao? Mới sáu tuổi đã biết kiếm tiền?
Bất quá ngẫm lại đứa nhỏ này là con của yêu nghiệt nào đó, hắn liền bình thường trở lại, đồng thời dâng lên cảm giác tự hào.
Đây là cháu trai của hắn á!
Mạc Vân Long chớp mắt trái một chút, nghịch ngợm hỏi:
"Hàn thúc thúc cũng muốn kiếm tiền sao? Thúc có vốn sẵn không? Tiểu Long mang ngươi chơi một phiếu đại như thế nào?"
"Muốn a! Tiền gì đó, thúc thúc không có thiếu." Đế Thanh Hàn vỗ ngực nói.
"Vậy được, thúc thúc đi theo con..." Mạc Vân Long cười thập phần vui vẻ, cảm giác bản thân đã tìm được tri kỷ tâm giao.
Mọi người nhìn một lớn một nhỏ nắm tay đi đến bàn đặt cược, đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng theo đi lên.
Mạc Du Hồng ở bên cạnh che miệng cười khúc khích, đáy mắt lóe qua một tia giảo hoạt.
Ca ca nếu có tiền, nàng có phải hay không cũng thuận tới một chút?
Bất quá, muốn ăn vạ nhiều ít còn phải xem tình hình.
"Lão gia gia, con muốn đặt cược cho mẫu thân con." Mạc Vân Long chỉ vào một bên của Mạc Túc, khuôn mặt nhỏ khẽ nghiêm túc.
Người chủ cược là một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, nhưng cặp mắt lại sáng láng có thần, thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang, lúc này hắn nhìn Mạc Vân Long, ánh mắt hơi lóe qua kinh diễm, rồi sau đó hờ hững nói:
"Cược bao nhiêu thì đặt lên bàn đi!" Hắn thấy phía sau đứa nhỏ này đi theo vài người lớn nên cũng chưa nói cái gì "trẻ con mà biết cái gì đặt cược, đi chỗ khác chơi!" linh tinh.
Mạc Cửu, Mạc Nhất thấy đứa nhỏ này lại mò mẫm sờ ngực thì mí mắt nhảy dựng, dự cảm lại tới nữa.
Quả nhiên, không lâu sau đó, Mạc Vân Long thập phần soái khí bức người đập một chồng ngân phiếu lên cái bàn, khí phách nói:
"Hai ngàn vạn lượng, con cược mẫu thân nhất định có thể thắng!"
Lão nhân nhìn chồng ngân phiếu, ánh mắt không khỏi trợn trừng, ngón tay đều run rẩy.
Thật... thật nhiều tiền!
"Tiểu công tử, ngươi xác định mình không lầm chứ!?" Hắn nhanh chóng sửa đổi xưng hô, run rẩy nói. Dư quang nhìn thoáng qua tòa tiểu sơn bên cạnh, nghĩ thầm.
Bởi vì lần đặt cược này bồi suất là một bồi hai, cho nên nếu như bên nào thắng, hắn cũng có thể đỡ lỗ lã, không cần phải móc tiền túi.
Hai ngàn vạn lượng, sắp đuổi kịp Thiên Doanh quận chúa bên kia.
Lúc này, Đế Thanh Hàn cũng khẽ lau mồ hôi, cúi đầu thì thầm với hài tử, giọng nói có chút do dự:
"Tiểu Long, nếu không chúng ta... rút lại một nửa!" Trong hai ngàn vạn kia, có một nửa là của hắn nha. Vì bồi cháu trai chơi lớn, hắn đều rút cạn hai phần ba thân gia.
Nếu không may thua cuộc, hắn chẳng phải là khóc chết?
"Thúc thúc yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ không thua! Lần này chúng ta sẽ kiếm lớn." Mạc Vân Long nắm tay Đế Thanh Hàn, mỉm cười nỉ non, rót một chén tâm linh canh gà.
Sau đó, hắn lại quay sang, cười với lão nhân, vỗ ngực nói:
"Lão gia gia, Tiểu Long đã đặt tiền cược xuống bàn, tuyệt đối sẽ không hối hận!"
Lão nhân cười toét miệng, âm thầm đắc ý lần này mình ổn kiếm không bồi.
Bất quá, chuyện tình phát sinh kế tiếp, lại làm cho khóe miệng của hắn cứng đờ.
Sau một đại bút từ Mạc Vân Long, lại có một đại bút năm ngàn lượng khác đến từ vị trí của Nam Yên quốc, Yến Thừa Diệu, Yến Minh Ly cũng đặt cược cho Mạc Túc.
Sau đó là Lam Vân đại sư, một ngàn lượng!
Đế Cửu Diên cũng cược, một ngàn lượng!
Bạch Phong Hoa bòn rút thân gia, cũng thêm vào bức tranh ngàn lượng một nét vẽ đầy sắc thái.
Mạc Nhất, Mạc Cửu thấy mọi người đều cược, vừa vỗ trán vừa bồi mình vì quân tử, hai người thêm lên cũng là một bút ngàn lượng.
Kế tiếp một đội người, lại khiến Mạc Nhất, Mạc Cửu có chút ngoài ý muốn rồi lại như trong dự liệu.
Thủ Mộc sơn trang, Mục Thanh, Mục Tiêu Tương, cược xuống năm ngàn lượng.
Cuối cùng, làm người khiếp sợ hơn là, Đông Phương thiếu chủ Đông Phương Hạo Hiên, cũng cược cho Mạc Túc một vạn lượng!
Một vạn lượng, tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Mà những người này, thống nhất đặt cược, đều là dùng ngân phiếu tới đập...
Lão nhân chủ bàn cược nhìn một chồng ngân phiếu bên trái cao qua khỏi đầu hắn, mí mắt giật kịch liệt không ngừng, trong lòng ngũ lôi oanh đỉnh, một hơi thiếu chút nữa đề không đi lên mà bật ngửa ngất xỉu.
Ta má ơi? Nguyệt Vô Song này rốt cuộc có mị lực gì? Thế nhưng để nhiều người như thế cược cho nàng?
Mặc dù Thiên Doanh quận chúa cũng rất nhiều người đặt cược, tựa như nữ đế, tựa như hoàng tử công chúa, sứ thần các nước.
Nhưng cộng lên so với, Mạc Túc vậy mà bỏ xa nàng một đoạn.
Lão nhân lúc này đã bắt đầu thấy hồi hộp lo lắng, mồ hôi rỉ đầy lòng bàn tay, nếu Mạc Túc mà thắng... thì hắn có bán ruộng bán đất cũng bồi không đủ!!!
Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm lôi đài, một mạt bạch y và thanh y đứng ở hai bên, tựa như là tỷ muội thanh xà bạch xà trong truyền thuyết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.