Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 41: Lam Vân Đại Sư




“A! Là Lam Vân đại sư, là vị luyện dược sư nổi tiếng của Tinh Huyền học viện!”
“Nghe đồn địa vị của hắn là Tử Huyền đạo nhân có rượt mấy con phố cũng đuổi theo không kịp. Hơn nữa hai người này luôn nhìn nhau không hợp mắt, thường xuyên tranh cãi.”
“A! Vậy quả thật hôm nay có trò hay nhìn.”
“Khoan đã, thiếu nữ xinh đẹp đi bên cạnh hắn là ai nha? Trời ạ, lần đầu tiên ta thấy một thiếu nữ tao nhã xuất trần như thế nha. Giống như là tiên nữ hạ phàm vậy!”
“Còn có thể là ai? Đó là đại đệ tử thân truyền của Lam Vân đại sư á. Lam Vân đại sư cả đời không nhận đồ đệ, nhưng mấy năm trước lại đột nhiên phá lệ nhận một người thiếu nữ làm đệ tử chân truyền. Nghe đồn vị kia tuy còn nhỏ tuổi nhưng thuật luyện dược đã cao minh hơn người, đạt đến xuất thần nhập hóa nông nỗi.”
“Oa! Nhìn nàng còn thật là trẻ tuổi ghê nha!”
“...”
Ngay khi giọng nói của lão giả vừa dứt, thì mọi người xung quanh lần theo tiếng nói, đợi đến thấy được người đến là ai thì xì xầm bàn tán, ánh mắt của một đám người hưng phấn tựa như sói đói.
Sau đó, dưới ánh nhìn kinh nghi bất định của mọi người, một người lão giả mặc trường bào xám tro, bên cạnh đi theo một nữ tử mặc bạch y váy dài, xuất hiện ở bên cạnh Đế Thanh Hàn và Đoan Mộc Huyền hai người.
Mà khi Đế Thanh Hàn nhìn thấy nữ tử kia, bộ dáng giống như bị sét đánh giống nhau, bản năng có chút chột dạ nhích sang bên cạnh Đoan Mộc Huyền để tìm che chở. Không tình nguyện gọi một tiếng:
“Nhị tỷ!”
Nữ tử lúc ban đầu còn không để ý người thanh niên này là ai, nhưng khi nghe được giọng nói gợi đòn quen thuộc thì nàng trừng mắt nhìn qua, khóe miệng nhếch lên:
“A Hàn, lâu ngày không gặp, ngươi lại chọc họa nha!”
Đây không phải là đệ đệ yêu quý của nàng sao? Thật không ngờ có thể gặp hắn ở đây. Hơn nữa còn giả trang thành bộ dạng này, khẳng định là thọc tổ ong vò vẽ, lúc này đang chạy trốn đuổi giết rồi.
Mà Đế Thanh Hàn thấy nụ cười kia, bản năng run lập cập.
Mạc Du Hồng vẫn còn ôm đùi của hắn, thấy hắn đánh run một cái liền quan tâm hỏi:
“Thúc thúc, người bị chuột rút sao, sao bắp đùi lại run thế này?”
Đế Thanh Hàn: “...” Chuột rút cái đầu nhà ngươi. Thúc thúc ta đang sợ ngươi có biết không hả.
Mà nữ tử nghe thanh âm nhuyễn manh mềm mại này, cũng đưa mắt nhìn xuống, phát hiện có hai cái đầu nhỏ đang ôm đùi hắn, mà nội dung đứa nhỏ kia nói lại để nàng buồn cười không thôi.
Bỗng chốc, dư quang nhìn thấy cái gì, ánh mắt của nữ tử hơi trừng lớn, đờ đẫn với vẻ khó tin nhìn Đế Thanh Hàn.
Đế Thanh Hàn vừa nhìn biểu tình của nàng, làm sao không biết Nhị tỷ đã phát hiện dung mạo khác thường của hai đứa nhỏ này, khẳng định sẽ tìm hắn hỏi tội.
Nữ tử sau khi phục hồi lại thì trong lòng có ý nghĩ giống Đế Thanh Hàn đã dự triệu, trong lòng có vạn đầu con thỏ đang chạy nhanh.
Tiểu tử này... thật là lâu lắm rồi không ăn no đòn!?
Mà Mạc Vân Long, lại ngước đầu lên nhìn nữ tử, ánh mắt xẹt qua vẻ nghi hoặc, người này... sao dung mạo lại giống muội muội của hắn đến như thế?
Mặc dù chỉ là hơi tương tự ba phần, nhưng hắn vẫn phát hiện điểm khác thường.
Hơn nữa, trong lòng vậy mà sinh ra loại cảm giác quen thuộc muốn thân cận.
Đang ở hắn nghĩ ngợi miên man là lúc, nam tử tên Lục Nghị và Nguyệt Thanh Loan sắc mặt hơi khó coi trong một chớp mắt, sau đó bước về phía trước mấy bước, không tình nguyện kêu ra tiếng:
“Sư bá! Cửu Diên sư tỷ!”
“Hừ!” Lam Vân đại sư phất tay hừ lạnh một tiếng, ánh mặt sậm đặc lạnh lẽo nhìn hai người.
Lục Nghị và Nguyệt Thanh Loan chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng hơi run rẩy.
Người khác không biết, nhưng bọn họ là rõ ràng rành mạch, vị sư bá này không có sự ôn hòa của một luyện dược sự nên có, ngược lại tính tình của hắn không tốt, còn thập phần cổ quái hà khắc, hơn nữa bao che khuyết điểm cho con.
Hắn sẽ không nhìn mặt mũi của bất kỳ người nào, nếu đụng đến người của hắn, hắn có thể chửi ngươi máu chó phun đầu trong vòng nửa ngày, chửi đến ngươi chịu không nổi tức hộc máu rồi ngất xỉu đi thì thôi.
Mà để hai người có dự cảm bất hảo là, người thiếu niên kia vậy mà có quan hệ với Cửu Diên sư tỷ. Nghe hai người xưng hô, hình như là tỷ đệ.
Thôi xong! Bọn họ lần này chết chắc rồi!
Quả nhiên, Lam Vân đại sư sau khi dùng uy áp bằng mắt xong thì bắt đầu mở miệng chửi:
“Các ngươi hai cái! Một người là công chúa Thiên Nguyệt, một người là hoàng tử Bắc Dạ, thân phận tôn quý, thế nhưng ở trên đường cái làm ra loại sự tình không biết xấu hổ này. Lão thất phu kia thật là dạy dỗ đệ tử tốt quá mà, hễ gặp được đồ vật yêu thích là lấy quyền uy thậm chí là danh dự của Tinh Huyền ra cưỡng đoạt đồ vật. Mẹ kiếp! Các ngươi hoàn toàn là hai con sâu làm rầu nồi canh, hoàn toàn đem mặt mũi của Tinh Huyền đều dẫm đến trên mặt đất.
Sao? Ta nói không đúng sao? Biểu cảm đờ đẫn này của các ngươi là có ý gì? Khinh thường lão phu sao? Hay là lão phu đổ oan cho các ngươi? Đứa nhỏ kia đã chứng minh được sủng vật là của nhà người ta rồi, hơn nữa còn có bản lĩnh xông vào phủ để cứu về. Ngược lại là các ngươi không biết xấu hổ, kích động dân thường để truy đuổi, còn truy lâu như vậy cũng không bắt được. Các ngươi không thấy mình vô dụng sao? Còn có mặt mũi đứng ở giữa thanh thiên bạch nhật. Nếu ta là các ngươi, ta đã sớm tìm cây cột đâm chết, hoặc tìm một cái hố chui xuống để tự chôn mình.
Lấy nhiều khi ít, lấy lớn hiếp nhỏ, đây là việc làm mà hoàng tử, công chúa tôn quý có thể làm ra được sao? Lễ nghi mà các ngươi học từ nhỏ đến lớn đi đâu rồi? Chẳng lẽ chỉ là trưng cho đẹp, mua danh chuộc tiếng thôi à?
Viện trưởng còn sẽ nể mặt sư phụ của các ngươi, nhưng lão phu không sợ, có ngon thì đem cả hoàng thất ra uy hiếp lão phu này. Đừng chọc giận đến ta, ta không ngại dùng quyền lực đem các ngươi hai cái khai trừ khỏi Tinh Huyền, viện trưởng cũng không cản được ta đâu.”
Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm nhìn vị lão giả đức cao vọng trọng kia lúc này như người đàn bà đanh đá giống nhau, liên tục lôi các vấn đề ra chỉ trích, mắng đến hai người kia gục đầu xuống thấp, đều mau khóc ra tới.
Khắp cả ngõ hẻm, tất cả mọi người không tự chủ được nín thở mà im thin thít, chỉ còn giọng nói sắc bén của lão giả kia.
Ta sát!
Lam Vân đại sư, ngươi lợi hại nha!
Đế Thanh Hàn và Đoan Mộc Huyền trợn tròn mắt nhìn lão giả ở bên cạnh mình, có hơi chột dạ mà lùi về sau vài bước, sợ dính miểng lên thân.
Loại miệng pháo công kích này, thật là mẹ nó trâu bò!
Đế Thanh Hàn day day cái trán, hắn rốt cuộc biết, tính tình hung bạo của tỷ tỷ nhà hắn rốt cuộc là học từ ai.
Mẹ nó! Lần đầu chứng kiến thôi mà cũng đã để lại bóng ma tâm lý rồi!!!
Mà Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng hai đứa nhỏ này, thì ánh mắt tỏa sáng nhìn lão giả cơ hồ chửi đến mất hết hình tượng kia. Lại nhìn sắc mặt đen thùi lùi của hai kẻ nào đó, hai đứa nhỏ trong lòng cười khúc khích.
Lão gia gia, chửi thật hay!
Mà ở cách đó không xa trên nóc nhà nọ, cơ mặt lạnh lùng của Mạc Nhất cũng không khỏi nứt nẻ, còn Mạc Cửu thì ôm bụng cười to:
“Hahaha, Lam Vân đại sư này, thật là có ý tứ!”
Mạc Nhất day day lỗ tai có chút lùng bùng, thanh âm kia thật là đáng sợ, vậy mà xíu chút nữa làm lỗ tai của hắn mọc ra kén. Mạc Nhất hơi thả lỏng thân thể ngồi xuống nóc nhà, nói:
“Có hắn ra mặt thì nguy cơ của bọn nhỏ cũng đã được giải trừ, chúng ta không cần phải bại lộ thân phận. Ngươi đi Nguyệt Lâu báo cho chủ tử một tiếng, ta ở đây coi chừng tình huống một mình là được rồi!”
“Được!” Mạc Cửu đáp lời một tiếng, nháy mắt cái vèo đã biến mất ở trên nóc nhà.
Mà ở phía dưới, mắt thấy Lam Vân đại sư càng mắng càng hăng, một tràng dài như vậy cũng không ngừng nghỉ, cũng chẳng có dấu hiệu muốn đứt hơi, một vài người đã lén lút trốn khỏi hiện trường, xoa xoa lỗ tai chạy mất.
Ta má ơi!
Đại hình quần công công kích.
Đúng lúc này, nữ tử áo trắng hắng giọng một tiếng, đưa bình nước cho Lam Vân đại sư, nhỏ nhẹ nói:
“Sư phụ! Ngài mắng lâu như vậy rồi, uống chút nước thấm giọng đi! Sư đệ, sư muội chắc cũng biết lỗi rồi, ngài tha cho bọn họ đi!”
Kỳ thật, nàng cũng chướng mắt hai người kia lâu rồi, vậy mà dám ức hiếp đệ đệ của nàng, thật là chán sống.
Nhưng mà sư phụ đã mắng lâu như vậy, có vài câu còn đụng chạm đến hoàng thất, giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, nếu người có tâm truyền đi sẽ kéo đến rất nhiều phiền phức. Tuy rằng sư phụ không để vào mắt những chuyện phiền phức đó, nhưng thanh danh sẽ hao tổn.
Hơn nữa, ở đây còn có hai đứa nhỏ, nghe những lời như thế, không tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên, nàng phải ra tiếng ngăn cản.
“Ây da, đồ đệ ngoan. Vi sư thật là tức chết rồi! Cũng may là còn có ngươi an ủi ta!” Lam Vân đại sư nhận lấy bình nước uống một ngụm, thở dài nói.
Sau đó ánh mắt sắc bén nhìn hai người gục đầu ở trước mặt:
“Hai người các ngươi đã biết sai chưa?”
“Sư bá! Chúng đệ tử đã biết sai rồi. Mong ngài tha thứ cho chúng ta.” Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị vội vã nhận lỗi, ở trong lòng âm thầm đổ mồ hôi hột.
Nếu không nhận lỗi, không biết lão già này còn định mắng tới khi nào nữa.
Lam Vân đại sư nhíu mày, phất phất tay đuổi người như đuổi ruồi bọ:
“Biết sai rồi thì thôi! Mau cút đi! Lão phu nhìn đến các ngươi liền thấy phiền.”
Lục Nghị không cam lòng nhìn thoáng qua Mạc Vân Long và lôi thú, định nói gì đó, nhưng Nguyệt Thanh Loan đã kéo tay hắn:
“Sư huynh, chúng ta đi thôi!” Chuyện này cứ như vậy đã xong rồi.
Chỉ là trong mắt của Nguyệt Thanh Loan lóe qua một mạt sát khí, tức giận không có cách nào bình tĩnh được.
Nàng thân là công chúa, nhưng ở giữa đường lại bị mắng đến không ngẩng đầu lên được, mặt mũi hoàn toàn mất hết, thật sự là đáng giận.
Chu gia, Lam Vân đại sư, Đế Cửu Diên hai tỷ đệ, Đoan Mộc Huyền, những người này cứ chờ đó, nàng sẽ không để yên.
Đặc biệt là hai cái tiểu quỷ kia nữa.
Trước khi đi, Nguyệt Thanh Loan trừng mắt ác độc nhìn hai đứa nhỏ.
Mà Mạc Du Hồng thì lại nhanh chóng từ trên đùi của Đế Thanh Hàn nhảy xuống, ôm cái bắp đùi to hơn, khóc lóc cáo trạng:
“Lão gia gia, nàng không phục, nàng còn trừng con!”
Mạc Vân Long che miệng cười trộm. Muội muội thiệt là quá xấu xa rồi!
Lam Vân đại sư vuốt cái cằm cũng không mọc râu, đưa mắt lại nhìn Nguyệt Thanh Loan, miệng pháo chuẩn bị oanh kích.
Nguyệt Thanh Loan tức muốn nổ phổi, nhưng lần này học khôn, nàng không có chính diện đối đầu mà nói:
“Sư bá! Đệ tử đã biết lỗi, đứa nhỏ này khẳng định là nhìn lầm. Vừa rồi mắt của đệ tử bị rút gân!”
“Cút!” Một tràng dài văn tự chuẩn bị xuất ra nhưng được Lam Vân đại sư gọn ghẽ thu hồi, tóm gọn lại thành một chữ.
Hai người Lục Nghị, Nguyệt Thanh Loan nào dám có ý kiến gì nữa, vội vã thất thểu rời đi, phảng phất phía sau lưng có hồng thủy mãnh thú truy đuổi.
Mắt thấy mọi chuyện đã được giải quyết, mọi người xung quanh cũng từ từ tản ra.
Mạc Du Hồng cũng buông ra Lam Vân đại sư, trở về bên cạnh ca ca mình, hai người thập phần nhu thuận đứng ở một bên.
Lam Vân đại sư lúc này đưa mắt nhìn sang Đế Thanh Hàn, uy nghiêm hỏi:
“Ngươi là đệ đệ của Cửu Diên nha đầu?”
“Vâng!” Đế Thanh Hàn vuốt cái mũi, mặc dù không nghĩ thừa nhận, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu đáp ứng.
“Thật là không giống Cửu Diên nha đầu một chút nào cả! Gương mặt xấu như vậy!” Lam Vân đại sư nhìn qua lại một hồi, nhíu mày nói.
Đế Thanh Hàn: “...” Tức giận nga!
Đế Cửu Diên buồn cười nhìn đệ đệ sắp sửa tạc mao kia, ho khan một tiếng, giải thích nói:
“Sư phụ! Thật là đệ đệ ruột! Nhưng mà hắn không xấu, gương mặt này là dịch dung!”
Lam Vân đại sư bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhìn về hai đứa nhỏ đứng ở bên cạnh, sắc mặt xụ xuống nói:
“Cha mẹ các ngươi đâu, để các ngươi xông loạn như vậy. Nếu hôm nay không gặp lão phu thì các ngươi chết chắc rồi!”
Nghe lời này, Đế Cửu Diên lại trừng mắt nhìn Đế Thanh Hàn, ý chỉ rõ rệt.
Cốt nhục của mình mà cũng bảo vệ không xong!
Đế Thanh Hàn vuốt vuốt mũi cười khổ. Hắn so với đậu nga còn oan có được không? Hai tiểu quỷ này rõ ràng không phải con hắn.
Mạc Du Hồng ánh mắt chuyển đổi, chột dạ nói:
“Lão gia gia, thật ra là do chúng con tự tiện trốn ra ngoài chơi, mẫu thân không biết việc này!”
Lam Vân đại sư vuốt cằm, hỏi:
“Vậy nhà các ngươi ở đâu, để lão gia gia đưa các ngươi về!?”
Lần này, Mạc Vân Long mở miệng, lễ phép nói:
“Tụi con ở trọ khách điếm, chính là Nguyệt Lâu bên kia!”
“Trùng hợp thật! Chúng ta cũng ở Nguyệt Lâu, vậy thì chúng ta đi về đi!” Đế Cửu Diên ánh mắt chợt lóe, cười nói.
Tiểu tử này, rõ ràng đã đưa người đến Nguyệt Lâu, thế mà còn làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết.
Mạc Vân Long ngước đầu nhìn Đế Cửu Diên, ánh mắt hơi suy nghĩ. Đi theo cũng tốt, tới đó hắn cũng có thể hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Trước mắt, có vẻ như muội muội vẫn chưa phát hiện điểm này.
Đoan Mộc Huyền vỗ vai Đế Thanh Hàn, híp mắt cười nói:
“Tiểu tử, Đoan Mộc gia ở hướng ngược lại, ngươi nếu đã gặp được tỷ tỷ thì cùng nàng trụ đi. Ta đi về trước tham gia đại hội trong tộc đây. Ba ngày sau ngươi phải cho bằng hữu bọn ta một lời giải thích nga!”
Hắn nói xong, ánh mắt có điều thâm ý nhìn qua hai đứa nhỏ.
Bất quá, hắn có chút nghi hoặc, nếu Đế Thanh Hàn là phụ thân của hai đứa nhỏ này, làm sao có thể nhận không ra mẹ của chúng nó. Hơn nữa còn khiêu khích nàng kia.
Hắn bất giác nhớ về tình huống của tối hôm trước.
Mà Đế Thanh Hàn chào tạm biệt hắn xong, bĩu môi.
Biết rõ hắn sợ tỷ tỷ, thế nhưng còn đem hắn đẩy cho nàng, đây là bằng hữu kiểu gì chứ!?
Như vậy, đoàn người tập trung lên, dọc theo đường đi đón nhận rất nhiều ánh mắt thăm dò của người xung quanh, chậm rãi tiến về Nguyệt Lâu.
Mà Mạc Nhất, cũng âm thầm lẫn ở trong đám người rồi đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.