Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 28: Lục Soát




Trong ánh mắt chờ mong tò mò của mọi người ở tửu quán, tên tháo hán tử lắc lắc bình rượu trong tay, gác một chân lên ghế phe phẩy, dáng vẻ thần thần bí bí nói:
“Ta từ một nguồn tin bí ẩn biết được, quốc khố đêm qua vừa bị mất trộm, không những trộm sạch tất cả ngân lượng châu báu, vũ khí thảo dược quý hiếm mà còn để lại bức thư khiêu khích. Có vẻ nội dung trong thư quá kinh người hay sao mà nữ đế sau khi đọc xong thì hộc máu ba thước và ngất xỉu tại đương trường trước sự chứng kiến của bá quan văn võ!”
Mọi người nghe xong, ánh mắt đồng thời tỏa sáng và lóe qua một tia hả hê, nhỏ giọng thì thầm:
“Ghê vậy? Thật hay đùa đấy! Quốc khố là nơi quan trọng, ắt hẳn phải có người canh gác chứ, sao để trộm sạch hết thế kia!”
“Có nghe ngóng được trong thư viết nội dung là gì không? Ta khá là tò mò về tên trộm này rồi nha. Có thể không tiếng động đột nhập hoàng cung, dọn sạch quốc khố mà vẫn lui về ẩn dấu tung tích, chắc không phải là cường giả với thú vui nào đó chứ?”
“Nhưng mà tin này cũng thật làm cho người ta đại khoái nhân tâm. Bá quan triều đình của Thiên Nguyệt Quốc ăn chặn của dân đen không biết bao nhiêu của cải, tiếng kêu lầm than dậy sóng. Càng chưa tính đến hằng năm quốc gia ngoại bang hiến tế biết bao nhiêu cống phẩm đều bị Nguyệt Dao nữ đế thu vào trong túi làm của riêng. Hiện nay nàng bị mất như thế, cũng gọi là xứng đáng. Của thiên trả địa, hi vọng tên trộm kia là người tâm địa thiện lương, cướp phú tế bần để cho dân đen bớt khổ sở!”
Nghe người này nói, những người khác trong tửu quán không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Thư sinh quả nhiên là thư sinh, chỉ biết đem giáo lý trong sách ra thực thi ở ngoài đời, suy nghĩ đơn giản mà không biết rằng, nếu đã là trộm thì sao có thể gặp quang minh cho được?
Tên trộm kia nếu không phải là thánh mẫu quá mức hoặc thuộc hàng thiểu năng trí tuệ thì sẽ không bao giờ ngu ngốc mà cướp phú tế bần đâu.
Bọn họ đủ nhận ra không khí ở kinh thành hôm nay căng chặt như dây cung, cấm vệ quân và ngự lâm quân đi tuần hành, soát nhà từ sáng đến giờ, ngay cả quán trọ cũng không tha. Thì tên trộm kia cũng biết thông minh mà giấu nhẹm cái đuôi của mình nếu không muốn bị nữ đế nắm được thóp.
Tháo hán tử và những người khác nhìn thư sinh mà ngao ngán lắc đầu, ai cũng không rảnh để giải thích cho hắn hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó. Hay hoặc cũng là tồn tâm tư, không nỡ đánh nát cái suy nghĩ tốt đẹp đấy của hắn.
Bọn họ là võ phu, chỉ biết xử sự bằng nắm đấm và mũi kiếm, không hiểu được suy nghĩ của người học chữ nho. Ngược lại, thư sinh cũng không chấp nhận được quan điểm tăm tối của bọn họ, vậy thì giải thích làm chi cho mỏi miệng?
Văn cùng võ, từ xưa đến nay luôn là trái ngược chiều suy nghĩ với nhau.
Có một số người trong tửu quán có lẽ là suy nghĩ đến nguy cơ bị soát nhà gây ra hiểu lầm không đáng có, nên đã đứng lên cáo từ rời đi trước chuẩn bị. Chỉ còn một vài vị khách từ phương xa đi đến, trong mình chỉ có tay nải và vài đồng ngân lượng nên không sợ, an thần tĩnh khí tiếp tục ngồi nghe náo nhiệt và thưởng thức trà thơm.
Tháo hán tử cũng không làm người thất vọng, hắn nốc xong một ngụm rượu rồi chẹp chẹp miệng có vẻ chưa đã thèm, nhưng vẫn nói tiếp:
“Nghe đâu trong bức khiêu chiến thư ấy có nội dung rất đặc biệt, có một đoạn mà chỗ chúng ta tra được mấy chữ như thế này [Ăn không nói có, đổi trắng thành đen, vu oan giá họa, lẫn lộn đúng sai] còn hùng hồn nói, quốc khố chỉ là lợi tức đầu tiên, đền bù tổn thất tinh thần cho người bị hại. Xem ra, tên trộm này có thù oán sâu đậm với Nguyệt Dao nữ đế!”
Mục Tiêu Tương chống cằm nghe tháo hán tử kể chuyện, nghe đến lời này thì hơi mỉm cười, gõ ngón tay vào má, tay còn lại cầm muỗng khuấy khuấy chung trà đã nguội từ lâu, nói với âm điệu vui sướng khi thấy người gặp họa:
“Ta đã sớm biết Nguyệt Dao sẽ có kết cục này. Nàng ta gây thù chuốc oán khắp nơi, kẻ thù rình rập ở muôn lối. Ta không cảm thấy lạ khi có ngày có trộm viếng thăm nàng đâu. Ta chỉ tò mò về tên trộm này thôi. Năng lực cường đại như thế, bộ dáng như thế nào, nam hay nữ? Ngươi cũng biết Thủ Mộc Sơn Trang của chúng ta thưởng thức nhân tài, nếu có cơ hội gặp gỡ, ta cũng muốn kết bạn làm quen!”
Mục Thanh ngồi kế bên, thấy muội muội nói năng không kiêng dè như thế, nghĩ khuyên cũng không có tác dụng gì cũng đành mặc kệ nàng. Dù sao có hắn ở đây cùng danh dự thân phận còn đó, nữ đế cũng sẽ không dám làm gì quá phận.
Bất quá là tốn chút tiền của thôi! Mà cái Thủ Mộc Sơn Trang bọn họ không thiếu nhất, chính là tiền.
Tháo hán tử thấy thiên kim của Thủ Mộc Sơn Trang nói chuyện với mình thì trong lòng thụ sủng nhược kinh, bất giác hạ giọng và ngồi ngay ngắn chỉnh tề, lắc đầu nói với nàng:
“Tiêu Tương tiểu thư, ta cũng muốn biết thân phận của tên trộm, nhưng nhân lực của chúng ta quá ít, thám thính được tình hình của hoàng cung đã làm chúng ta sứt đầu mẻ trán, nữ đế đang điều tra nghiêm ngặt quá, chúng ta cũng không dám lòi đuôi để bị phát hiện, lỡ không may liên lụy đến người kia thì quả thật là tiếc thương cho một anh hùng!”
Mọi người nghe hắn nói vậy, mặc dù tim gan cồn cào khó chịu, nhưng rốt cuộc không ai hỏi tới, tất cả đều đồng lòng bảo vệ “người tốt một đêm” kia.
Ai cũng không biết chính chủ của màn kịch kinh thiên động địa tối qua đang ngồi bên cạnh nhâm nhi chung trà và híp mắt đánh giá từng người trong tửu quán.
Về phần Mạc Nhất, hắn rốt cuộc cũng sáng tỏ tối qua chủ tử vào hoàng cung để làm gì. Thì ra là trộm! À không... là thay trời hành đạo.
Hắn liếc ánh mắt nhìn trộm Mạc Túc, trong lòng thầm giật mình vì tác phong của nàng đột nhiên thay đổi.
Trước kia, nàng làm chuyện gì đều là công khai cho mọi người biết, mặc dù làm người khác nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có ai dám đối đầu với nàng.
Nay đột nhiên chuyển minh thành ám làm cho Mạc Nhất không thói quen và cảm thấy nghi hoặc.
Nhưng, ánh mắt của hắn chạm đến hai cái đầu nhỏ an tường rúc vào nhau rồi chuyện trò khúc khích, Mạc Nhất bất chợt hiểu ra.
Có lẽ chủ tử cũng muốn kiêu ngạo mà làm việc, nhưng nàng hiện tại đã có cố kỵ. Trước khi suy tính mọi việc, nàng phải đặt sự an toàn của hai bảo bối lên hàng đầu, còn về tôn nghiêm và mặt mũi, bị người khác bàn luận là trộm, chỉ là râu ria không đáng kể.
Bất tri bất giác, Mạc Nhất thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:
Chủ tử rốt cuộc đã biết đến nhân tình thế thái, biết quan tâm bảo vệ người khác rồi, hắn nên mừng hay buồn đây?
Nếu có một ngày, chủ tử trở nên ủy mị và sướt mướt, bọn hắn nên làm thế nào mới tốt?
Giữa lúc Mạc Nhất âm thầm suy diễn đến khả năng xấu nhất có thể xảy ra, thì bỗng nhiên nghe được một mệnh lệnh truyền âm từ Mạc Túc:
“Mạc Nhất, ngươi đi tra thử xem người đứng sau lưng Nguyệt Lâu này là ai, có thể duỗi tay thám thính tình hình của hoàng cung, e là không phải một tửu điếm bình thường đâu!”
Mạc Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đến một đôi mắt đen láy nghiêm túc như một hồ sâu không đáy, ngay thời khắc ấy, tất thảy suy diễn của hắn đều tan tành thành bọt biển.
Mạc Nhất đáp trả một tiếng: “Vâng!” rồi tự cười khổ.
Hắn sao có thể suy nghĩ vu vơ đáng sợ vậy? Chờ ngày tướng quân Mạc Túc ủy mị như thiếu nữ, thì có lẽ ngày đó Tịch Diệt Thần Đài vững chắc của tinh tế chắc phải kinh ngạc đến sụp đổ răng rắc mất!
Mạc Túc quỷ dị nhìn cấp dưới của nàng - đội trưởng của Thiết Ưng Đội lúc này sắc mặt chuyển đổi thất thường, không cần suy nghĩ sâu xa, nàng cũng biết hắn đang suy diễn linh tinh rồi.
Mạc Nhất này cái gì cũng tốt, chỉ có một cái tật là hay suy diễn mơ mộng y hệt như thiếu nữ đôi mươi.
Những tình cảnh không bao giờ xảy ra cũng bị hắn nghĩ ra tới. Người như vậy lại đi theo võ, chinh chiến sa trường thì quả thật là thiếu hụt nhân tài cho giới văn học.
Giữa lúc tửu lâu yên tĩnh nhưng cũng không kém phần náo nhiệt, thì một tiếng “rầm!” thật lớn vang lên làm tất cả mọi người đều giật mình.
Sau đó là tiếng bước chân rậm rạp, tiếng binh khí va chạm vào áo giáp sắt mà đánh lên một âm thanh “leng keng” đầy chói tai vang vọng khắp tửu lâu.
Những người khác cùng lúc nâng mắt, Mạc Túc và Mạc Nhất cũng nhìn ra.
Từ phía ngoài, cánh cửa nâu sậm rắn chắc làm bằng gỗ lim bị đạp đổ tan hoang bởi một đôi chân giơ lên của một người nam nhân hông giắt trường kiếm, và khoác trên mình áo giáp sắt đen.
Nam nhân đó mang một biểu cảm hống hách và kênh kiệu, sau khi đạp đổ cánh cửa thì ra lệnh cho những binh lính phía sau tràn vào, vây đổ ở cánh cửa, còn hắn thì trực tiếp đạp lên cánh cửa gỗ, phất tay xua tan bụi đất bay lên mờ mit, ánh mắt sắc bén như gươm giáo quan sát những người trong tửu lâu, rồi cất lên chất giọng khàn đặc ồm ồm, nói một cách hùng hổ:
“Tất cả người có mặt tại đây bỏ xuống vũ khí, đem nhẫn trữ vật và túi chứa đồ đặt hết lên bàn. Thiên Nguyệt Thành hôm qua mất trộm, nữ đế nghi ngờ tên trộm vẫn còn trong thành nên ra lệnh cho ta đi lục soát, mong tất cả hợp tác!”
Ai nấy đều hiện lên trên mặt một vẻ khó chịu và phụng phịu. Đồ đạc cá nhân của người khác, cái lệnh của nữ đế này thật làm người khó chịu.
Tháo hán tử buông xuống bầu rượu, đập bàn nhảy lên, khuôn mặt chỉ tay vào tên nam nhân mặc giáp sắt đối diện, cười lạnh nói:
“Chu Cẩn Anh, ngươi đừng có quá quắt! Nguyệt Lâu xưa nay làm ăn uy tín, chẳng lẽ còn có thể chứa chấp trộm không thành? Ngươi về nói với nữ đế, Nguyệt Lâu chúng ta cùng nàng nước sông không phạm nước giếng, đừng tham lam vói tay vào đây cho bằng được!”
Chu Cẩn Anh nghe thế, chỉ cười một tiếng, rồi giở giọng khinh miệt:
“Nữ đế nói, tất cả sản nghiệp nằm trong Thiên Nguyệt Quốc này, đều phải chịu sự quản chế của nàng, ngay cả Nguyệt Lâu cũng không được ngoại lệ. Thù quản sự, tên trộm này có thể đột nhập hoàng cung, chứng tỏ hệ số nguy hiểm rất cao, chẳng may ngươi bao che để hắn có cơ hội dọn sạch Nguyệt Lâu mới vừa lòng? Nên hợp tác đi! Chúng ta chỉ soát tài sản, không soát người. Cho nên, đừng ngu ngốc mà vi phạm lệnh của nữ đế!”
Hắc Thù nghe Chu Cẩn Anh nói thế thì nhíu mày, trong lòng không cho là đúng liền bật lại:
“Buồn cười! Nàng nói như thể cả cái bầu trời này đều là của nàng vậy. Ta nói rồi, khách hàng của Nguyệt Lâu chúng ta đều được bảo chứng về sự an toàn và uy tín. Ai muốn soát người và tài sản, để ta xem ai dám?”
Binh lính hai mặt nhìn nhau, rồi thống nhất nhìn về phía Chu Cẩn Anh, hỏi xem phải làm như thế nào, thì thấy Chu Cẩn Anh sắc mặt tối sầm, cặp mắt hung ác trừng Hắc Thù.
Hắc Thù cầm lên bầu rượu trên bàn lắc lắc, cả người xốc lên tư thái chuẩn bị chiến đấu, nào có còn là bộ dáng của một tên buôn dưa lê và kẻ nát rượu mà người ta vẫn hay thường nói.
Chu Cẩn Anh nghiến răng nghiến lợi, phất tay ra lệnh cho binh lính tiến lên, cười lạnh nói:
“Ta còn không tin một quản sự của tửu lầu nhỏ có bản lĩnh thế nào? Lên! Lục soát bọn họ cho ta!”
Mắt thấy ngay cả Hắc Thù cũng không trấn trụ được, Mục Tiêu Tương ánh mắt nheo lại, chống người đứng lên, ngón tay trực chỉ Chu Cẩn Anh rồi lớn tiếng hét:
“Một cấm vệ quân nhỏ nhoi, cũng dám làm càn lục soát bọn ta?”
Chu Cẩn Anh nhìn cô gái áo đỏ với dáng vẻ anh tư táp sảng, trừng mắt nhìn mình thì nheo lại mắt ưng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cười khẩy:
“Tiểu nha đầu lại là người nơi nào, khẩu khí lớn đó!”
Mục Tiêu Tương bắt lấy thanh kiếm trên bàn, tuốt ra khỏi vỏ, một luồng ánh sáng đỏ bắn thẳng đến Chu Cẩn Anh, xoay quanh hắn vài vòng rồi trở lại vỏ kiếm, nàng hất mặt nói:
“Mục Tiêu Tương, Thủ Mộc Sơn Trang, ngươi dám lục soát thử xem?”
Chu Cẩn Anh ánh mắt co rụt lại!
Hỏa nguyên tố - tử huyền cao thủ!
Hơn nữa, vẫn là thế lực giang hồ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.