Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 203: Chuẩn Bị






Mạc Cửu thuận lợi lẫn vào trung tâm làm phá hư, lại bình an vô sự mà đi ra khỏi điện Trưởng Lão.
Nhưng mà sợ ở nơi này có nhiều tai mắt, ba người Mạc Cửu, Mạc Vân và Bạch Phong Hoa không dám giao lưu nhiều.
Dưới ánh nhìn dò xét của mấy tên thủ vệ, ba người tuyệt trần mà đi, đi về phía con đường dẫn đến chỗ ở của điện chủ Mộ Dung Càn.
Bất quá, khi rẽ vào góc khuất tránh đi tầm mắt của thủ vệ rồi, ba người đồng loạt ăn ý mà lật qua tường viện, đạp lên bộ pháp chạy ra hướng ngược lại.
Có lẽ là tiếp cận ngày khởi động trận pháp huyết tế, cho nên mọi người ai cũng bận rộn, công việc lu bù lên, cho nên lơ là về việc canh gác.
Bởi vậy, cho đến khi ba người an ổn rời khỏi Ma Điện và đứng ở bên cạnh bìa rừng cách đó mấy trăm mét, người của Ma Điện cũng không phát hiện bọn họ.
Đến lúc này, Mạc Vân và Bạch Phong Hoa mới thấp thỏm ra tiếng:
“Tình hình bên trong mật đạo như thế nào!?”
“Có phát hiện bọn nhỏ ở bên trong không?”
Thấy hai người cùng lúc hỏi ra hai vấn đề khác nhau, Mạc Cửu đưa tay day day cái trán, sau hai giây thì lần lượt đáp:
"Không ngoài dự đoán của chúng ta, bên trong Cửu Sát Trận có một căn phòng đặt Tịnh Linh Bình.
Ta nghi ngờ một đầu khác của nó sẽ kết nối với đại trận huyết tế vào ngày mai.

Hơn nữa, Mộ Dung Càn có dã tâm không nhỏ, vật dẫn mà hắn chuẩn bị là vô số máu tim của người khác.
Ta dám khẳng định, hắn chắc chắn dùng vô số máu tim này để hoàn toàn bước quan trọng trong khi thăng lên Hoàng Tôn cảnh.
Đại trưởng lão rất cảnh giác, cho nên ta không dám làm động tác quá lớn tránh cho rút dây động rừng.
Bất quá ta vẫn kịp đem thuốc bột mà ngươi đưa rắc vào trong hồ.
Hẳn là sẽ phát huy được tác dụng."
Hắn giải thích một lèo cho Mạc Vân nghe xong, sau đó mới đáp lại Bạch Phong Hoa:
“Ta không phát hiện tung tích của bọn họ ở bên trong mật đạo, chắc là bị giam giữ ở nơi khác.
Bất quá ngươi yên tâm, người của chúng ta đã tới rồi, còn mang theo linh sủng của Tiểu Long và Tiểu Hồng.
Chúng nó chắc chắn sẽ tìm được bọn nhỏ.”
Mạc Vân nghe vậy thì ánh mắt không khỏi sáng lên, dồn dập hỏi:
“Chủ tử và đội trưởng tới rồi sao?”
Mạc Cửu gật đầu, biểu tình cũng hơi nhẹ nhàng mà đáp:
“Nửa giờ trước bọn họ đã tới, bất quá đội trưởng đem linh sủng ẩn vào bên trong tìm bọn nhỏ rồi.
Mà chủ tử lại tập hợp nhân mã đợi chúng ta ở bên ngoài tiếp ứng!”
Mạc Vân nghe vậy thì ngo ngoe rục rịch, có chút kích động nói:
“Chúng ta mau đi cùng chủ tử hội hợp đi!”
Ma Điện dám bắt cóc hai bảo bối nhà bọn họ, nàng đã gấp không chờ nổi mà muốn đem chỗ này san thành bình địa.
Mạc Cửu cũng có ý này, bất quá hắn vẫn nhìn thoáng qua Bạch Phong Hoa, nhíu mày hỏi:
“Bạch Phong Hoa, ngươi vẫn đi theo chúng ta chứ!?”
Bạch Phong Hoa suy tư một hồi, sau đó lắc đầu đáp:
“Không đâu, ta cũng muốn đi tiếp người của chúng ta!”
Tuy rằng nhiệm vụ của nàng chưa hoàn thành, nhà giam của bọn nhỏ cũng chưa tìm được, nhưng nàng bất chợt nhớ đến lời dặn của chủ tử, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Hơn nữa có Mạc Nhất và hai con linh sủng đi tìm, tốc độ khẳng định sẽ nhanh hơn nàng rất nhiều.
Có bọn họ ở, sự an toàn của bọn nhỏ cũng được bảo đảm.
Mà nàng thay vì tiếp tục như ruồi nhặng không đầu tìm kiếm, chi bằng phối hợp với chủ tử và Mạc Túc, đợi đến sáng mai thì tập kích bất ngờ, đánh cho Ma Điện trở tay không kịp và cứu bọn nhỏ ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Bạch Phong Hoa tức khắc nói thêm:
“Người của chúng ta đã từng giao thủ với người của Ma Điện, biết rõ điểm mạnh và điểm yếu của bọn họ.

Cho nên đêm nay, chúng ta sẽ giải quyết một bộ phận tín đồ, lẫn lộn tầm mắt trà trộn vào bên trong.
Đợi đến sáng mai, khi mà huyết tế đại trận chuẩn bị bắt đầu, thì các ngươi lại công kích từ bên ngoài vào.
Các ngươi thấy thế nào?”
Mạc Vân và Mạc Cửu nhìn nhau, đồng thời mỉm cười nói:
“Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta sẽ đem tin tức này nói cho chủ tử, và tận lực phối hợp các ngươi.”
Dứt lời, Mạc Vân lại móc ra chai lọ vại bình nhét cho Bạch Phong Hoa, một bên nhét một bên giải thích nói:
“Đây là Dẫn Tâm Phấn - một loại kịch độc có thể nháy mắt kiến huyết phong hầu, đây là Thiên Ba Hoàn - nuốt một viên là có thể hồi phục một phần ba huyền lực, đây là Chu Ung Tán - bỏ vào nước hoặc đặt vào lư hương đều có tác dụng, chỉ cần huyền giả uống hoặc hít phải, thì trong vòng nửa canh giờ, người đó sẽ không thể khởi động huyền lực, hơn nữa thân thể mềm như bông, không đủ sức chống cự,…”
Mạc Vân luyên thuyên nói một đống lớn, các loại độc dược thiên kỳ bách quái, khiến Bạch Phong Hoa nghe được trong lòng phát lạnh, kinh hồn táng đảm không thôi.
Cũng may có tầng quan hệ giữa hai vị chủ tử, thuộc hạ bọn họ làm không thành kẻ thù.
Nếu không một khi đối đầu lên, bên đối phương có một Độc Kiến Sầu như vậy, bọn họ liệu có phần thắng sao?
Bạch Phong Hoa âm thầm cảm thấy may mắn, cảm giác tội lỗi năm xưa cũng phai đi phần nào.
Nếu năm xưa nàng không có vì tình mà quỵ lụy, chủ tử không có bị Mộ Linh Khê dẫn quân nhập ủng, như vậy hắn cũng sẽ không gặp gỡ Mạc Túc, càng sẽ không có tạo hóa như hôm nay.
Có khả năng hắn sẽ cố chấp tu luyện trở nên cường đại, sau đó một lòng báo thù, không ai có thể đi vào trong lòng hắn, một thân một mình, cô độc tịch liêu…
Mà hiện tại, chủ tử đã biết quan tâm người khác, tuy rằng còn chưa đem phu nhân truy đuổi tới tay, nhưng kết quả sẽ sớm hay muộn mà thôi.
Hắn bắt đầu có nhân tình vị, có nhi tử, có nữ nhi, có gia nghiệp, có thực lực đủ để ngạo thị quần hùng.
Như vậy, hắn sẽ không vì báo thù mà biến chính mình thành một cỗ máy lạnh băng.
Mà bọn họ - những người thuộc hạ trung thành này, nhất định sẽ tận tâm tận sức mà giúp hắn thực hiện ước nguyện.
Trong đầu suy nghĩ nhiều là thế, nhưng động tác của Bạch Phong Hoa cũng không chậm, nàng nhận lấy thiện ý của Mạc Vân, mỉm cười đáp lại:
“Đa tạ ngươi! Có mấy thứ này, hành động của chúng ta nhất định sẽ càng thêm thuận lợi.
Các ngươi cũng cẩn thận một chút! Chúng ta ngày mai thấy!”
Mạc Vân, Mạc Cửu đồng thời đáp:
“Ngày mai thấy!”
Dứt lời, hai bên đồng thời tách ra, quyết đoán mà đi về hai hướng trái ngược nhau.
Giữa bìa rừng cách đó hơn một ngàn mét, một đội nhân mã cưỡi ngựa gào thét mà đến.
Đám người có thân hình cường tráng, uy vũ hiên ngang, trên người mặc khôi giáp đen huyền, tay giục dây cương, khí thế sát phạt mà túc mục.

Mạc Cửu và Mạc Vân chạy đến nơi, thấy chính là tình hình như thế, hai người vui mừng quá đỗi mà cùng người trên lưng ngựa đi đầu đáp lời:
“Chủ tử!”
Mạc Túc xa xa đã thấy được hai người, bèn phất tay cho đội nhân mã dừng lại, sau đó nàng hiên ngang nhảy xuống lưng ngựa, sắc mặt nghiêm túc hỏi:
“A Cửu! Điều tra thế nào rồi!”
Mạc Cửu hơi đưa mắt nhìn thoáng qua đội ngũ phía sau, hơn phân nửa người của Viêm Tinh Thành đều đến, đặc biệt là nhìn thấy mười mấy gương mặt lâu ngày không gặp kia, hắn cơ hồ muốn lệ nóng doanh tròng, muốn không màng tất cả mà khóc rống ra tiếng.
Hắn ở Thiên Nguyệt Thành nằm gai nếm mật nhiều năm, đám huynh đệ không có lương tâm này, thế nhưng không có một người chạy đến thăm hắn, ngược lại còn cười nhạo hắn bị chủ tử bỏ rơi.
Hắn rõ ràng được trọng dụng, đám người này lại nhân lúc hắn không ở mà nói xấu hắn, thật là quá đáng!
Hắn đã từng nghĩ, đợi đến khi nào gặp lại, hắn nhất định đem đám người ba hoa mồm mép này tẫn cho một trận mới hả dạ.
Một đám tháo hán da dày thịt béo lại ngứa đòn!!!
Hiện giờ thấy được, Mạc Cửu âm trắc trắc nhìn qua mười mấy gương mặt kia, nắm tay nắm đến ca ca rung động.
Bất quá nghe được chủ tử hỏi chuyện, hắn vẫn gác lại việc tính sổ, sau đó cung kính đứng một bên, một năm một mười, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trong thời gian thăm dò này, hắn đều nói cho Mạc Túc.
Mạc Túc vốn dĩ mang người lại đây là muốn đêm nay đột nhập Ma Điện cứu bọn nhỏ ra, nhưng nghe Mạc Cửu nói xong, nàng tức khắc đánh nhịp quyết định cùng Đế Mặc Thần phối hợp tấn công, san bằng Ma Điện.
Không làm thì thôi, một khi đã làm, nàng nhất định phải đem ổ sâu mọt này nổ thành cặn bã, như vậy mới có thể bình ổn được lửa giận trong lòng nàng.
Mộ Linh Khê, Mộ Dung Âm, Đại trưởng lão,… ba người này hợp sức bắt cóc, khi dễ tiểu Long, tiểu Hồng, nàng nhất định sẽ khiến bọn họ trả giá đại giới!
Mà đội ngũ phía sau đã ngo ngoe rục rịch, gấp không chờ nổi mà lộ ra ánh mắt hung ác.
Tiểu Long, Tiểu Hồng là bảo bối của nhà bọn họ, nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Ma Điện thế nhưng bắt cóc, dùng phương pháp tàn độc tra tấn, thậm chí muốn đem bọn nhỏ lên đài hiến tế.
Bảo bối bị ủy khuất, các thúc thúc là bọn họ nhịn không nổi.
Nếu không phải chủ tử ngăn cản, nói đại bản doanh cần có người trông giữ, thì ba mươi sáu người bọn họ đã tập thể xuất động…
Thậm chí vì phân chia việc cho ai đi Ma Điện cứu người, ai ở lại Viêm Tinh Thành giữ nhà, bọn họ còn đánh lên tới…
Khụ…
Bất quá, việc nhỏ nội bộ này không cần nói cho chủ tử biết, nếu nàng biết, bọn họ không tránh được phải bị viết kiểm điểm, và khấu trừ nửa tháng tiền lương.
Tiền lương là m3nh căn tử, là sính lễ tích cóp để cưới lão bà, làm gì làm cũng không thể bị trừ…
Mạc Túc không biết tâm lý hoạt động của đám thuộc hạ, nàng lúc này ngồi trên lưng ngựa dõi mắt về phía xa xa, lòng nóng như lửa đốt, mỗi giây mỗi phút trôi qua đối với nàng mà nói đều là giày vò!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.