Trở lại hiện thực, không để ba người Mạc Vân, Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa chờ đợi lâu lắm, tên hộ vệ giữ cửa vào thông tri một tiếng, sau đó dẫn đầu mời ba người vào trong.
Để cho phù hợp nhân thiết, Mạc Cửu một tay ôm eo Bạch Phong Hoa, một tay cầm quạt xếp, vẻ mặt thích ý mà phạt phành phạch, chỉ say mê ngắm mỹ nhân trong ngực mà không thèm quan tâ m đến mọi thứ xung quanh.
Mà Mạc Vân thì lại ôm kiếm trước ngực, dáng đi hiên ngang lẫm liệt, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, hoàn mỹ biểu diễn đôi mắt lớn lên ở trên đỉnh đầu là như thế nào.
Chỉ có Bạch Phong Hoa tựa vào ngực Mạc Cửu, ánh mắt suy diễn ra mấy phần tò mò, ngạc nhiên, kinh diễm trước quan cảnh hai bên của cung điện mà Đại trưởng lão đang ở.
Tên hộ vệ ở phía trước dẫn đường, dư quan thoáng nhìn sang biểu cảm của ba người, trong lòng không khỏi cảm thán.
Thánh Tử quả nhiên phong lưu phóng khoáng như trong lời đồn, không hổ là nhi tử được điện chủ yêu thương nhất.
Xem đi, ngay cả hộ vệ bên người đều có ánh mắt cao, đối với cảnh vật xung quanh làm như không thấy.
Chỉ có vị mỹ nhân trong ngực tựa như hắn lúc mới tiến vào Ma Điện, đối với cái gì cũng tò mò, kính sợ.
Mà ba người Mạc Cửu, bên ngoài trông có vẻ không thèm để ý, nhưng kỳ thật vẫn âm thầm quan sát cảnh vật xung quanh và biểu cảm của tên hộ vệ.
Thấy hắn cung kính như thường, không nổi lên nghi ngờ gì, ba người mới nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ đi qua một cái sân lớn, bọc bên phải của một tòa hòn giả sơn, sau đó đi loanh quanh qua ba cái hành lang dài, cuối cùng tên hộ vệ mới dừng lại ở một gian nhà nguy nga tráng lệ nhưng có vài phần thâm trầm.
"Thánh Tử đại nhân mời vào! Đại trưởng lão đang đợi ngài ở bên trong!"
Tên hộ vệ nép người sang một bên, hơi cúi người làm tư thế mời, cung kính nói.
Mạc Cửu hơi gật đầu, âm thầm vỗ eo trấn an Bạch Phong Hoa không cần khẩn trương, sau đó hiên ngang ôm Bạch Phong Hoa bước vào bên trong.
Mạc Vân trong bộ dáng hộ vệ "Ngân Sa" cũng tháp tùng theo sau đó.
Đại trưởng lão ngồi trên ghế dựa, trước mặt phóng vài cái hộp gỗ chưa mở ra.
Thấy ba người tiến vào, nhất là "Mộ Dung Âm" còn ôm nữ nhân trong ngực, dáng vẻ thích ý vô cùng thì hắn tức khắc nhíu mày, giọng điệu mang theo vài phần chất vấn:
"Mộ Dung Âm! Ngươi thật là càng ngày càng hồ nháo! Phía trước tự tiện nhúng tay vào việc bắt giữ sinh nguyên mà không thông báo trước, hôm nay còn ngang nhiên mang cả nữ nhân đến ra oai trước mặt ta! Ngươi đừng tưởng mình có danh Thánh Tử là muốn làm gì thì làm!"
Mạc Cửu tinh ý quan sát đến tay phải của Đại trưởng lão vừa mới hạ xuống, truyền âm thạch lập lòe vài giây rồi mới tắt đi.
Trong lòng hắn bách chuyển thiên hồi, suy đoán Đại trưởng lão rốt cuộc mới liên hệ với ai.
Não bộ chuyển động nhanh, câu nói mà phía trước vốn dĩ đã bàn bạc hắn tạm thời không dùng tới, mà hắn bất ngờ chuyển sang chủ đề khác.
Mạc Cửu bỗng chốc đưa tay vuốt v e mái tóc của Bạch Phong Hoa, đuôi mắt hơi giơ lên, khiêu khích nhìn người trước mặt:
"Đại trưởng lão! Ngài thật sự không biết, người nhúng tay vào nhiệm vụ của ngài trước đó là ai sao?"
Đại trưởng lão tức khắc híp mắt, tựa như chim ưng săn mồi, tràn đầy nguy hiểm nhìn Mạc Cửu:
"Mộ Dung Âm! Ngươi nói vậy là ý gì đây?"
Mạc Cửu thấy người trước mặt cư nhiên không biết Mộ Linh Khê đã làm những gì, hắn bỗng chốc cười lạnh ra tiếng:
"Cũng phải thôi! Cháu gái của ngài thường ngày lợi dụng ta lợi dụng đến thuận tay cực kỳ, ô danh bị ta nhận thầu, mà nàng ta lại như đóa hoa sen thánh khiết vào bùn mà không nhiễm chút mùi tanh, chậc! Phụ thân có ý muốn cho ta cưới nàng để quan hệ thân càng thêm thân, nhưng hiện tại xem ra, là nàng ta không biết điều, khiến một khang thâm tình của ta tựa như trò đùa!!!"
Mạc Cửu nói xong, quả nhiên thấy rõ sắc mặt của Đại trưởng lão tức khắc âm trầm như gió lốc, hắn thầm cảm thán chính mình đoán đúng rồi.
Người vừa mới liên hệ Đại trưởng lão, chắc chắn là Mộ Linh Khê.
Mà i như tính cách làm trời làm đất của hai đứa nhỏ, bên kia khẳng định đã xảy ra chuyện.
Vừa lúc, hắn có thể châm ngòi quan hệ giữa hai người, khiến sự nghi kị giữa hai ông cháu này càng sâu một ít.
Mặt khác, còn có thể đánh mất sự hoài nghi của Đại trưởng lão khi mang theo Bạch Phong Hoa đến nơi này.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, thật tuyệt vời làm sao!
Đại trưởng lão trầm tư một hồi, không biết suy nghĩ cái gì, nhấp một ngụm trà, sau đó mới hỏi:
"Vậy ngươi hôm nay đến đây là để từ hôn? Phải biết rằng, ngày mai là ngày khởi công của Thất Tinh Trận.
Hôn khế giữa ngươi và Khê nhi là mồi dẫn quan trọng để duy trì trận pháp.
Điện chủ cũng đồng ý sao?"
Mạc Cửu hơi khép hờ mi mắt, che dấu sự khiếp sợ nơi đáy mắt, cùng lúc đó hắn cũng âm thầm trấn an sự xao động của Bạch Phong Hoa và Mạc Vân, não bộ chuyển động càng thêm nhanh chóng.
Tuy rằng nghe Bạch Phong nói Mộ Dung Càn từng tác hợp Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê thành đôi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, giữa hai người kia thật sự có hôn khế.
Hôn khế có tác dụng gì trong Thất Tinh Trận?
Còn nữa, ngày mai là Thất Tinh Trận khởi công rồi, nói như vậy một trăm đứa nhỏ phải bị đưa lên dàn tế, trong đó sẽ có tiểu Long, tiểu Hồng sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Mạc Cửu hơi nôn nóng, nhưng hắn tự nói với lòng mình, không được rối loạn trận tuyến, nhất định phải đi theo kế hoạch đã định sẵn trước đó.
Chỉ có tìm hiểu kỹ nguyên lý vận hành của Thất Tinh Trận, thì mới có lợi cho việc giải cứu hài tử.
Mọi suy nghĩ dạo qua trong đầu thấy có vẻ lâu, nhưng thực chất chỉ là trong nháy mắt, Mạc Cửu ngay tức khắc mở mắt, thu hồi dáng vẻ đùa giỡn mà nói:
"Đại trưởng lão yên tâm đi! Muốn từ hôn gì đó, cũng phải đợi Thất Tinh Trận hoàn thành thì mới tính chứ.
Ta còn biết phân biệt nặng nhẹ cơ mà.
Hôm nay ta đến đây, là phụ thân giao trách nhiệm cho ta kiểm tra đồ vật một lần nữa xem còn thiếu sót gì không?"
Đại trưởng lão quan sát người trước mặt từ đầu đến chân, híp mắt suy tư, bỗng nhiên sắc bén mà hỏi:
"Điện chủ giao nhiệm vụ cho ngươi, mà ngươi còn dẫn theo nữ nhân là ý gì?"
Mắt thấy Đại trưởng lão đã nổi lên sự nghi ngờ, Bạch Phong Hoa và Mạc Vân chợt căng thẳng, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Mạc Cửu bỗng nhiên đẩy Bạch Phong Hoa cho Mạc Vân, còn hắn thì sửa sang lại lại dáng vẻ, cố ý hở ra mười vết cào trước ngực cho Đại trưởng lão thấy, sau đó nhún vai nói:
"Đại trưởng lão ngài không biết sao? Nam nhân mà dục cầu bất mãn lâu lắm thì sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ đó, tựa như hung thú thoát cương… ai, tiểu miêu nhi nhà ta không những thẹn thùng, mà còn dính người.
Ta chịu không nổi, nên mang theo nàng một đường đến đây.
Bất quá ngài yên tâm, chỗ đó là cơ mật, ta tuyệt đối sẽ không để nàng đi theo."
Nghe vậy, Đại trưởng lão mới thu hồi tầm mắt nghi ngờ, hắn thu hồi mấy hộp gỗ trên bàn vào nhẫn trữ vật, sau đó đứng lên, nói với Mạc Cửu:
"Ngươi đi theo ta!"
Mạc Cửu không chút nghĩ ngợi liền đi theo, nhưng ống tay áo lại bị người kéo lại, đâm vào mắt hắn là đôi mắt đầy sự lo lắng bất an của Bạch Phong Hoa, mà Mạc Vân lại nỗ lực khống chế biểu tình, nhưng bàn tay lại siết chặt kiếm, gân xanh nổi đầy tay.
Thấy Đại trưởng lão nhìn lại đây bằng ánh mắt sâu xa, Mạc Cửu không dám dặn dò nhiều, chỉ có thể phản nắm lấy tay Bạch Phong Hoa mà an ủi hai chữ:
"Đừng sợ!"
Sau đó, hắn lại vỗ vai Mạc Vân và nói:
"Ngươi phải bảo vệ nàng cho tốt! Nếu nàng thiếu một cây lông tóc, ta sẽ hỏi tội ngươi!"
"..."
Tuy biết lời thoại này phù hợp với nhân vật mà bọn họ đang biểu diễn, nhưng Mạc Vân suýt chút nữa thì ra diễn rồi.
Nàng nên biết, thằng nhãi này ngứa đòn, miệng mồm độc hại, đầu óc xoay chuyển mau, mưu ma chước quỷ nhiều, nàng không nên lo lắng cho hắn làm gì!
Tức chết nàng! Diễn nhân vật quần chúng quả nhiên không có nhân quyền!
"Vâng! Thánh Tử yên tâm! Ngân Sa nhất định bảo hộ cô nương an toàn đến khi ngài ra tới."
Khi nói câu này, Mạc Vân hoàn toàn là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Bất quá, ý ở ngầm vẫn dặn Mac Cửu chú ý an toàn, hơn nữa ám chỉ hai người họ ở bên ngoài chờ đợi, tùy thời tiếp ứng hắn.
Mạc Cửu gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó quyết tuyệt đi theo Đại trưởng lão.
…
Trong khi Mạc Cửu đi theo Đại trưởng lão xuống địa đạo, một bên dùng ba tấc miệng lưỡi đánh thái cực thăm dò càng nhiều tình báo, một bên dùng tâm lý chiến thuật so chiêu, vài lần hung hiểm đánh mất sự nghi ngờ từ địch nhân.
Thì mấy đứa nhỏ Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, Âu Dương Nhược Lan, Chu Lệ Na, Thạch Miểu thông qua nguồn nước dưới khe rãnh rốt cuộc đến được mục đích địa.
Không có hoa thơm chim hót, không có trời xanh mây trắng như trong tưởng tượng của bọn nhỏ, mà là một cái lao tù to lớn nằm chễm chệ giữa thiên địa, xung quanh bốn góc của lao tù bị vô số hung thú mắt xanh, mắt đỏ trấn thủ.
Lao tù được xây dựng rất có tâm cơ, trước cửa nhà giam khoảng chừng mười mét có một bức tường lớn, móc đầy các loại xích sắt khóa lại vô số hung thú.
Bức tường kia hoàn toàn ngăn chặn khả năng hung thú thương tổn tù nhân phía trong, nhưng độ dài của xích sắt lại trái ngược mà biểu hiện ra sự ác độc tột cùng nếu có kẻ không may đột nhập nơi đây.
Cho nên, mấy đứa nhỏ vừa đến nơi này, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì đã thình lình đối diện với mấy chục đôi mắt ác nghiệt tham lam của loài hung thú.
(Tác giả: Hứa với mọi người bão chương, mà nay Lộ mệt quá trời, bão hổng nổi luôn á, xin lũi các độc giả nhiều lắm.
Thoi để hôm khác Lộ bù cho nha????).