Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 116: Chân tướng (1)




Không quan tâm những nơi khác là cảnh tượng quỷ khóc sói gào như thế nào, đường hầm thứ mười hai.
Mạc Túc khẩn trương, thấp thỏm, chờ đợi kết quả ra tới.
Có lẽ là năng lượng sắp hao kiệt hết nguyên nhân, hoặc có thể là thẩm tra đối chiếu câu hỏi, cho nên Mạc Túc đơ người nhìn “con mắt” xoay tròn liên hồi, nhìn chăm chú nó lâu rồi đều có thể khiến cho hoa mắt chóng mặt, nhức đầu không thôi.
Dứt khoát, Mạc Túc nghiêng đầu sang một bên, không hề lại nhìn nó, nhưng quá trình không đến mười giây này, lại khiến nàng cảm thấy phá lệ dài dòng.
Rốt cuộc, “con mắt” trên cửa đá đình chỉ xoay tròn, giọng nói lạnh băng kia lại vang lên:
[Tích! Câu trả lời hoàn toàn chính xác, các hạ vượt qua khảo nghiệm! Trong vòng năm giây sau, cửa đá sẽ tự động mở ra. Thỉnh các hạ chuẩn bị tâm lý, thỉnh các hạ chuẩn bị tâm lý.]
Mạc Túc buông lỏng nắm tay, đáy lòng hơi thở phào một hơi. Kỳ thực không phải nàng tự ti, mà là do khẩn trương, sợ chính mình ở nơi đất khách quê người này nhiều năm, cho nên nhớ sai thời điểm của thời đại kia, khiến cho cửa đá không thể mở ra được, vậy thì nàng rất là tiếc nuối. Trực giác nói cho chính mình, đồ vật mặt sau cửa đá cực kỳ quan trọng đối với nàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạc Túc chỉ là lóe lên vài dòng suy nghĩ, năm giây đã tức khắc qua đi, cửa đá trầm trọng chuyển động “cạch” một tiếng, xoay thành một mặt hình chữ thập, để lộ ra khoảng trống ở hai bên. Trong đó truyền đến một cỗ hấp lực đem Mạc Túc hút tiến vào.
Cửa đá nhiều năm không mở ra, lần này cũng là lần cuối cùng được mở.
Ngay khi thân ảnh của Mạc Túc biến mất, thì cùng lúc đó ở các giao lộ khác trong không gian, cửa đá đồng loạt chấn động bay lên, trầm trầm phù phù, tản mát ra một trận uy nghiêm, tựa như được thiết trí công năng tự động giống nhau, thanh âm lạnh lẽo ở khắp nơi vang vọng, tàn nhẫn lại vô tình mà mạt diệt sở hữu hi vọng của vô số người tham dự:
[Người thừa kế của Địa Cung đã xuất hiện, chư vị không có tất yếu mà ở lại đây. Mười giây sau truyền tống trận sẽ tự động thanh tràng, thỉnh chư vị chuẩn bị tâm lý.]
Âm thanh nhắc nhở vừa dứt, vô số tiếng oán than dậy đất đã oanh tạc sở hữu mười hai điều thông lộ:
“Đùa giỡn đi, mới trải qua có nửa ngày đã tìm được truyền nhân, Địa Cung đây là cái thao tác kiểu gì!?”
“Khinh người quá đáng! Đây là khinh người quá đáng!”
“Ai? Ai là người thừa kế? Rốt cuộc là cái nào sát ngàn đao đoạt ở lão tử phía trước, còn không mau chi cái thanh?”
“... Thật là không cam lòng chút nào, khó khăn lắm mới phát hiện cái Địa Cung này, còn chưa thăm dò mỏi chân đã phải cưỡng chế rời đi, hoàn toàn là không có nhân tính!”
Trong lòng mọi người đều khó chịu, nghẹn một cỗ uất ức không nơi phát tiết, nhưng có thể thế nào, mặc ngươi phản kháng như thế nào, truyền tống trận đã hình thành rồi, nó có thể cảm giác hơi thở người sống, chiếu đến ai ai liền phải rời đi, không có bỏ sót kẻ gian dối. Kính chiếu yêu cũng chưa linh tính như vậy.
Trước khi rời đi, cũng có một số người nghĩ thoáng ra, bất lực thở dài:
“Ai! Người thừa kế, duyên giả mà đến chi, hà tất phải cưỡng cầu? Cưỡng cầu cũng không được...”
“Địa Cung đã có người thừa kế, vậy chúng ta chỉ có thể tranh thủ thời gian thăm dò nơi khác của bí cảnh. Ba ngày sau đó, bí cảnh sẽ hoàn toàn khép lại.”
“...”
Lại nói, Mạc Túc sau khi tiến vào mặt sau cửa đá, đập vào mắt chính là một tòa thạch thất trống trải, diện tích khoảng chừng một trăm mét vuông, đồ vật vừa nhìn vào đã hiểu ngay. Không có thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, cũng không có bảo vật kim quang xán lạn. Có chăng chỉ là một cái bàn đá mộc mạc, mạng nhện giăng đầy. Mặt trên đặt một miếng sứ hình bát quái âm dương, cùng với một bức thư đã phủ đầy bụi.
Mạc Túc cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có bẫy rập hay cơ quan gì, mới đặt sự chú ý lên bức thư trên bàn đá, nội dung không dài, nhưng mỗi câu mỗi chữ trong đó lại khiến lòng nàng dâng lên ngập trời sóng lớn:
“Tiểu Túc nhi, gia gia biết con nhất định sẽ đến nơi này. Vô nghĩa ta không nói nhiều, con cứ tích một giọt máu vào ngọc thạch âm dương ở bên cạnh. Sở hữu nghi hoặc tích tụ trong lòng con, nhất định sẽ được giải đáp!”
Ánh mắt hiện lên khiếp sợ, Mạc Túc đưa tay sờ soạng ngọc thạch âm dương, trong lúc này nàng lại có chút chần chờ không dám đi chứng thực.
Ngữ điệu này, bút tích này, là của gia gia không có sai!
Nhưng nội dung lại quá kinh người, hắn nói hắn biết nàng nhất định sẽ đến nơi này. Phải biết đại lục này và thời đại kia cách trở không chỉ có không gian, mà còn có thời gian, gọi là thế giới song song cũng không quá đáng. Gia gia làm sao dám khẳng định nàng sẽ xuất hiện ở đây.
Nói như vậy, cái chết của nàng ở thời đại kia, không phải trùng hợp, mà là có nguyên nhân sâu xa sao?
Còn nữa, gia gia mất tích từ lâu, giao hết gia tộc cho đại bá, chẳng lẽ là bởi vì đến thế giới này? Nhưng hắn tại sao phải làm như vậy?
Hiển nhiên, tất thảy nghi hoặc của nàng đều sẽ được giải đáp... nếu như...
Ngón tay miết vào ngọc thạch âm dương, còn Mạc Túc lại thần sắc khó lường mà nhìn chòng chọc vào nó.
Nếu nàng không có đoán sai, thì thứ này chính là Âm Dương Cộng Sinh Thạch, nàng đã từng thấy qua ở Liên Minh Viện Nghiên Cứu, lần đó bọn họ đang thực nghiệm về gien song tính, cùng với huyết thống nhân bản.
Tại sao gia gia lại bảo nàng tích huyết vào cái thứ đồ này?
Bởi vì được giáo dục nghiêm khắc trong trường quân đội, Mạc Túc biết đến sự tồn tại của phòng thí nghiệm phi pháp, cũng được các lão sư dặn dò cẩn mật, tuyệt đối không thể lưu lại gien và hay bất cứ tế bào nào của mình ở bên ngoài, tránh để bị người khác lợi dụng làm việc xấu.
Nhưng... nơi này lại ẩn chứa bí mật cùng nàng có quan hệ!
Đắn đo hồi lâu, Mạc Túc cuối cùng mới làm ra quyết định. Đối với trưởng bối tay cầm tay chỉ dẫn nàng, nàng lựa chọn tín nhiệm hắn một lần.
Huống chi, chỉ bằng vào hệ thống tiên tiến bên ngoài cửa đá và câu hỏi có một không hai, cũng đủ để xác định, không ai có thể giả mạo ra một màn này để hãm hại nàng.
Mạc Túc là một người thuộc phái hành động, ngay sau khi làm ra quyết định, nàng đã dùng huyền lực bức ra mấy giọt máu, nhỏ vào ngọc thạch âm dương.
Hai mặt đen - trắng trên ngọc thạch ngay tức khắc xoay tròn và vặn vẹo, bỗng chốc bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, đem Mạc Túc bao quanh thành một cái kén. Mạc Túc còn có thể tinh tường nhận ra, dị độ không gian xung quanh mình đã hiện ra từng màn gấp khúc.
Hiển nhiên, ngọc thạch âm dương đây là bị kích phát thành công, có chỉ dẫn mà mang nàng đến nơi nào đó. Trong lòng bao phủ bởi tò mò, cho nên Mạc Túc không có sử dụng dị năng đánh gãy dị độ không gian, mặc cho nó bao phủ và lôi kéo chính mình đi.
Mạc Túc lại một lần nữa trợn mắt, đã phát hiện nàng đang ở trong một tòa mật thất bí ẩn, xung quanh có những sợi xích bạc ngang dọc đan chéo, chính giữa là một hồ nước đen ngòm, mặt trên treo không một đôi trường kiếm hình dáng kỳ quặc, một bạc một tím, thân kiếm điêu khắc bởi những đường cong bí ẩn. Điểm đặc biệt là, hai thanh kiếm kia bị vô số dây xích bằng bạc quấn quang, nhưng không thể hoàn toàn che phủ hết khí thế của chúng nó.
Chỉ một ánh mắt qua đi, tâm thần của Mạc Túc đã bị hấp dẫn.
Vũ khí nàng gặp qua không ở số ít, đủ loại kiểu dáng, chủng loại thiên kỳ bách quái, thậm chí nàng còn tự tay sáng tạo qua vũ khí thuận tay. Nhưng không có một loại nào có thể nhiếp toàn bộ tròng mắt của nàng như hai thanh kiếm trước mắt.
Khác hẳn với hình dáng thường thấy của trường kiếm thông thường, đôi song kiếm này có hình thù kỳ quặc, bạc kiếm không thẳng, thậm chí là còn cong thành chính mươi độ, lưỡi kiếm sắc bén toàn bộ mỗi cái góc, chỉ có nơi chính giữa khoét một lỗ nhỏ, bọc lấy da thú để người có thể cầm được nó. Hiển nhiên đây là một thanh kiếm hai lưỡi, đường cong lắt léo, không phải ai đều có thể sử dụng được.
Mà thanh tử kiếm còn lại cũng không hề thua kém, toàn thân mọc gai nhọn như liên kích, thân kiếm nhấp nhô như hình dáng của những tia sét, toàn thân không có nơi mềm mại, chỉ có mảnh đuôi được thiết kế một khoen tròn đủ cho người cầm nắm và điều khiển.
Mạc Túc hoàn toàn trầm mê trong đó, không có phát hiện hai thanh kiếm phát ra một tiếng chấn động nhỏ, sau đó âm thanh này như là một cơn sóng, lan tràn ra ngoài những sợi xích bạc.
Leng keng!
Những sợi xích bạc đung đưa qua lại, như tuần hoàn một nhịp điệu nào đó, nước đen dưới đáy hồ cũng “thình thịch” mà phát ra một tiếng trầm đục.
Hai thanh kiếm rung động càng lúc càng lớn, cuối cùng phát ra một tiếng “phanh”.
Những sợi xích bạc đồng thời đứt gãy, hóa thành hư vô.
Mà hai thanh kiếm đồng loạt hóa thành lưu quang vọt xuống đáy hồ, kích khởi từng trận sóng nước.
Sau đó chỉ nghe “bang, bang” liên tiếp có thanh âm phát ra, tựa như là chúng nó gõ đánh vào một cái gì đó.
Mạc Túc trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh trong chớp mắt, không kịp làm ra động tác gì, bên tai bỗng chốc nghe thấy một tiếng “răng rắc”.
Có vật gì đó đứt gãy, hai thanh kiếm như có linh tính giống nhau, hỗ trợ nâng một khối hạt châu trong suốt từ đáy hồ bay lên.
Hạt châu trong suốt lăn tăn gợn sóng, bỗng chốc hiện lên hai bóng hình mờ ảo.
Một nam, một nữ!
Mạc Túc chưa kịp nghi hoặc khối hạt châu này chỉnh cái yêu thiêu thân gì, thì bên tai nàng đã nổ vang một âm thanh tràn đầy từ tính:
“Túc nhi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.