Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 106: U Minh quả




Thanh Ngư vốn không muốn nhiều chuyện, thế nhưng mà, linh lực của Phượng Thủy Linh gia tăng quá nhanh!
Vân Ế quơ quạt xếp, cười nói: "Phượng cô nương, kỳ thật ta cũng rất tò mò về vấn đề này!"
Khi ở Đông Dạ quốc, rõ ràng Phượng Thủy Linh đã bị mất đi hai tay, đan điền cũng đã bị hủy, thế nhưng ngày hôm qua khi cùng nàng giao thủ, tay của nàng không chỉ hoạt động cực kì tốt, linh lực còn mạnh hơn gấp mấy lần khi còn ở trong Phượng phủ!
"Nàng tự nguyện bị Quỷ Linh cắn nuốt, đồng thời cũng hấp thu được sức mạnh của Quỷ Linh, rất bình thường!"
Đế Dạ Hiên vòng tay qua Phượng Thiên Vũ eo, mười ngón giao nhau, không đếm xỉa nói!
"PHỐC!"
Thanh Loan phun ra một ngụm nước trà!
"Ngươi nói cái gì? Bị Quỷ Linh thôn phệ(cắn nuốt)?"
Thanh Loan hoảng sợ kéo Thanh Ngư qua bên mình, tỉ mỉ kiểm tra nàng!
"Thanh Loan tỷ, làm sao vậy, ta không sao, ngày hôm qua nàng không có đụng trúng ta!"
Thanh Ngư cũng không biết tại sao Thanh Loan lại đột nhiên làm như vậy, cho rằng nàng đang lo lắng, liền nhanh chóng giải thích, ngày hôm qua Vân Ế mới phải giao chiến với Phượng Thủy Linh, Phượng Thủy Linh không có đụng tới nàng, chớ đừng nói đến việc làm nàng bị thương!
"Ta nói cho các ngươi biết, nếu như các ngươi bị Quỷ Linh thôn phệ làm bị thương, miệng vết thương sẽ giống như những con rắn quấn quanh vết thương, từ miệng vết thương sẽ lan rộng dần, một khi lan đến ngực sẽ chính thức biến thành Quỷ Linh!"
"Hí!"
Thanh Ngư hít một hơi thật mạnh, khủng bố như vậy sao?
Điều này cũng khiến cho Phượng Thiên Vũ thật hứng thú!
"A? Lợi hại như vậy sao, có cái gì đó có thể giải được nó không?"
Thanh Loan lắc đầu: "Cái này... !"
Phượng Thiên Vũ ngước mắt: "Không có?"
Vân Ế nhẹ nhàng dấu tay trái ra sau lưng, trong mắt hiện lên một nụ cười lạc lõng... !
"Cũng không phải là không có, chẳng qua là có cũng vô dụng!"
"Ai nha, Thanh Loan tỷ, tỷ nói rõ ràng chút đi, rút cuộc là có hay không có?"
Thanh Ngư thấy Thanh Loan một hồi có, một hồi lại không có, cũng không khỏi bắt đầu hiếu kỳ!
"Minh giới U Minh quả, là tà khí khắc tinh của Ác Ma thâm uyên, chuyên dùng để trị những vết thương do Quỷ Linh tạo thành!"
Ngay khi Thanh Loan đang ấp úng, Đế Dạ Hiên cất giọng nói!
Thanh Loan nhìn nam tử tôn quý đạm mạc, rồi im lặng nhìn lên trời: Làm sao ngươi biết?
Vừa nghe tới đó Vân Ế liền lên tiếng hỏi, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng: "Thanh Loan, thật sự có sao?"
Mọi người nghe xong, ánh mắt liền tập trung nhìn Vân Ế, sao hắn lại kích động như vậy... ?
Thanh Loan gật đầu: "Đúng là có, nhưng Vân Ế, sao ngươi lại kích động như vậy?"
"Ha ha!"
Vân Ế sờ sờ cái mũi: "Ta đây không phải sợ về sau lỡ có ai bị thương như thế còn biết cách mà chữa trị chứ. Ha ha”
Phượng Thiên Vũ nghi ngờ nhìn hắn, nàng cảm thấy hôm nay Vân Ế thật sự rất kì quái?
"Nhưng ngươi biết một lại không biết hai, U Minh quả sinh trưởng ở trong cùng những sơn cốc của Minh giới, còn có tam giai Thần Thú Đại Địa Chi Hùng thủ hộ, muốn hái nó sao, rất khó!"
Thanh Loan nói xong, lại lắc đầu: "Hơn nữa muốn dùng U Minh quả để trị liệu miệng vết thương, thì những sợi hắc khí phải chưa được lan rộng tới ngực bằng không thì dù có dùng cả trăm quả U Minh cũng tốn công vô ích.
"Thanh Loan, sao người lại biết rõ như vậy?"
Vân Ế nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, thật sự rất hiếu kỳ, hiểu rõ U Minh quả, còn biết rõ có Thần Thú nào bảo hộ nữa... !
"Ta... Ta... !"
"Ngươi đần a, ta đọc sách thì biết chứ sao!"
Thanh Loan nói không nên lời, ấp úng viện cớ!
Vân Ế thu hồi quạt xếp, nhìn Thanh Loan: "Vậy thì ngươi nói cho ta biết cuốn sách đó tên là gì đi, để ta cũng đi nghiên cứu một chút?"
Trên sách có ghi sao? Có quỷ mới tin... !
Phượng Thiên Vũ nheo mắt lại, cũng không để ý đến mọi người nói chuyện.
Mộc Mộc, ngươi nhất định không được xảy ra việc gì... !
... ... ... ...
Vực Sinh Nhai, trên nền đất trống, Mộc Mộc mở mắt ra, đập vào mắt là một băng sơn mỹ nam!
"Nhìn đủ chưa, đứng lên!"
Dạ Huyễn Ngọc bất mãn đẩy người còn đang nằm phía trên ra!
Chết tiệt, thật xui xẻo đi cứu người còn bị trượt chân nữa chứ, đều là nữ nhân đáng chết này, không biết một ngày ăn những cái gì mà nặng như heo!
"A, ta đây liền đứng lên!"
Mộc Mộc vội vàng đứng lên, bởi vì nằm quá lâu, lại bất ngờ đứng dậy, liền cảm thấy say xẩm mặt mày, hai chân mền nhũn!
"A...... !"
Dạ Huyễn Ngọc buồn bực kêu lên một tiếng, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc.
Mộc Mộc nháy mắt, lại nháy mắt, rồi rất nhanh đứng dậy, chân cũng không mềm nhũn nữa!
Trời ạ, nàng lại có thể làm chuyện đó... !
Nàng lại lỡ hôn cái tên băng sơn này?
"Nữ nhân chết tiệt!"
Dạ Huyễn Ngọc nghiến răng nghiến lợi hô lên: "Ngươi không muốn sống nữa có đúng không?”
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý, lúc nãy chân ta không có khí lực, thật sự thực xin lỗi!"
Bình thường Mộc Mộc vốn rất kiêu ngạo đặc biệt rất khó nhận sại, nhưng nay trên mặt còn có chút đỏ ửng... !
Dạ Huyễn Ngọc từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bám trên người: "Còn có lần sau, ta giết ngươi!"
Nữ nhân đáng chết, lại dám hôn hắn, nghìn năm qua, đây là lần thứ nhất... !
"Ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau!"
Mộc Mộc nhanh chóng trả lời, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, nam nhân thúi tha, chỉ là lỡ hôn một cái thôi mà? Có mất đi miếng thịt nào đâu, ế,chẳng lẽ là lần đầu tiên của hắn?
Thế nhưng mà nam nhân cổ đại đều là ba vợ bốn nàng hầu mà? Huống chi lớn lên hắn còn anh tuấn như vậy, coi như là lần đầu tiên đi, thua thiệt cũng vẫn là nàng mà, cũng là nụ hôn đầu tiên của nàng đó, còn là nữ hài tử nữa chứ... !
"Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Dạ Huyễn Ngọc đảo mắt nhìn quanh mọi nơi, quay đầu lại, đột nhiên phát hiện cái đầu heo nào đó đang nhìn chằm chằm hắn!
"Ta muốn nhờ ngươi kéo ta đi qua đoạn này thôi, ta thật sự không đi được!"
Mộc Mộc đáng thương nhìn hắn, mắt lớn long lanh như có chứa thêm chút nước!
Co được dãn được mới là hảo hán!
Dạ Huyễn Ngọc bất đắc dĩ, kéo nàng đi: "Đi thôi!"
"Mà đi đâu a?"
Mộc Mộc nhìn chung quanh, rồi lên tiếng hỏi, bốn phía đều là bụi cỏ dại, bọn hắn biết đi đâu đây?
Dạ Huyễn Ngọc thật là bó tay rồi: "Không đi vậy ngươi ở đây chờ chết đi.”
Mộc Mộc bừng tỉnh đại ngộ, tủm tỉm cười nói: "Ai muốn dừng lại ở chỗ này, chúng ta đi thôi!"
"Cảm ơn ngươi không để ý nguy hiểm đến cứu ta!"
Tuy rằng nàng cảm thấy hắn có chút khó chịu, nhưng bây giờ hắn đã trở thành ân nhân cứu mạng của nàng, nếu không có nam nhân này, chỉ sợ bây giờ nàng đã thịt nát xương tan rồi!
Vì thế nhất định phải nói lời cảm ơn với hắn!
Vô Sinh Nhai sâu hơn vạn trượng như vậy, nam nhân này vì cứu nàng mà nhảy xuống, xem ra không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá hắn nha, hắn thực không có vô tình đâu.
Dạ Huyễn Ngọc nghe xong, cũng không quay đầu lại: "Đừng hiểu lầm, ta không phải là muốn cứu ngươi, mà ta hứng thú với cái dây trên cổ của ngươi, cho nên mới phải cứu ngươi mà thôi... !"
Bởi vì Dạ Huyễn Ngọc đưa lưng về phía Mộc Mộc, cho nên Mộc Mộc không cảm thấy hắn đang mất tự nhiên!
Mộc Mộc nắm tay, cái gì mà có tình người, nam nhân này quả nhiên là vô tình, thế mà nàng còn nghĩ hắn tốt bụng hiệp nghĩa cứu nàng nữa đấy..... !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.