Phù Thiên Ký

Chương 94: Dị biến




Một viên rồi lại một viên, số dạ minh châu chui vào không gian giới chỉ của Vương Chi ngày một nhiều, còn về chuyện nó nhiều bao nhiêu thì hắn không biết. Hắn chẳng rảnh rang mà đi đếm. Tâm trí hắn lúc này chỉ dồn vào việc đem nó gỡ xuống.
Chợt, quá trình tháo gỡ của hắn bỗng ngưng trệ. Chuyện gì xảy ra?
"Kỳ quái. Viên dạ minh châu này sao lại dính chặt thế nhỉ?".
Trước mắt Vương Chi hiện giờ có một viên dạ minh châu màu xanh nhìn rất bắt mắt, so với đại đa số những viên khác thì lớn hơn một chút. Đối với loại đồ vật này thì kích cỡ khá quan trọng, mặc dù chỉ lớn hơn một chút nhưng như vậy cũng đã đủ làm cho giá trị của nó tăng lên đáng kể. Theo ước tính của Vương Chi thì ít nhất nó cũng đáng giá ba mươi linh thạch, nhiều gấp đôi một viên dạ minh châu thông thường.
Vương Chi đương nhiên là muốn lấy nó, chỉ là có một vấn đề nho nhỏ: hắn lấy không được. Nó đính chặt cứng trên vách đá, mặc cho hắn dùng sức thế nào cũng chẳng gỡ ra được.
"Hự... ự... ự... ư...".
"Hự... ư... ư...".
Mắt thấy Vương Chi nghiến răng nghiến lợi mà kéo, Ni Na bay lơ lửng gần đó không khỏi kỳ quái:
"Vương Chi, ngươi làm cái gì đấy?".
"Gỡ nó a". - Vương Chi đáp trong khi tay vẫn ra sức kéo.
Trong lòng nghi hoặc, Ni Na bay lại chỗ hắn, miệng bảo:
"Đâu, để ta xem".
...
"Hư... ư...".
"Sao lại dính chặt như vậy?".
"Ni Na, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai".
"Ngươi tránh ra một chút, để ta xem thử có vặn ra được không".
Nói liền làm, sau khi xoay cổ tay vài vòng, Ni Na bắt đầu dùng sức vặn viên dạ minh châu theo hướng ngược chiều kim đồng hồ...
"Không được".
"Ni Na, ngươi vặn theo hướng ngược lại thử xem".
"Ừ, để ta thử".
"Kẹt... t... t...".
"Ồ! Nó chuyển động rồi. Ni Na, ngươi mau vặn ra đi".
Thế là trước ánh mắt trông chờ của Vương Chi, Ni Na lại tiếp tục vặn.
"Kẹt... t... t...".
Sau ba vòng, viên dạ minh châu không còn xoay được nữa. Chính vào lúc nó dừng lại này, dị biến đột ngột phát sinh.
Gian thạch vốn tĩnh lặng bỗng bất ngờ rung chuyển, kế đó, một kết giới hiện ra bao lấy toàn bộ không gian trong phòng.
Gần như cùng lúc, một danh từ quen thuộc hiện lên lên trong đầu tất cả mọi người:
Cấm chế!
"Sư phụ!".
"Trưởng lão!".
"Trưởng lão!".
...
"Mọi người giữ bình tĩnh!".
"Tiền bối". Tiểu Bá Vương nhìn Lăng Tố, thần sắc ngưng trọng: "Hình như cấm chế này...".
"Là một khốn trận".
"Khốn trận?".
"Khốn trận?".
...
Mấy giọng nói liên tiếp cất lên.
"Sư phụ". - Hoàng Nữ Tú Anh hỏi - "Khốn trận này, người có thể phá không?".
Lăng Tố chưa trả lời ngay mà tiếp tục quan sát trận pháp.
Dựa vào cường độ linh lực dao động từ kết giới đang bao trùm thạch thất, nàng có thể khẳng định khốn trận trước mắt rất cường đại, ít nhất thì với tu vi Linh châu đệ cửu trọng của nàng là căn bản không có khả năng phá giải trong thời gian ngắn. Khác với Lăng Mị, kiến thức về trận pháp của nàng hết sức hạn hẹp, muốn phá trận thì chỉ có lựa chọn duy nhất là trực tiếp dùng vũ lực. Theo tính toán của nàng, nếu muốn cậy mạnh phá trận không phải là không thể, chỉ là nó...
"Sẽ tốn rất nhiều thời gian. Chỉ sợ phải mất hai ba tháng...".
Hai ba tháng?
Nghe Lăng Tố nói vậy thì mọi người không khỏi trầm mặc.
"Trưởng lão". - Nét mặt áy náy, Ni Na mở miệng - "Xin lỗi, tất cả đều là tại ta...".
"Tại ta nữa". - Bên cạnh, Vương Chi cũng lên tiếng - "Nếu không phải ta đánh chủ ý lên mấy viên dạ minh châu kia thì cấm chế đã chẳng khởi động. Trưởng lão, ta...".
Nói tới đó, thần sắc Vương Chi liền đại biến. Hắn vừa nhìn thấy một việc ngoài sức tưởng tượng. Ở bên kia - vách đá đối diện, mười tám bức tượng thú nhân chuyển động!
Bỏ lửng câu nói, hắn lập tức hô lên:
"Mọi người cẩn thận!".
"Soạt soạt...".
"Soạt soạt...".
...
Lời Vương Chi vừa dứt cũng là lúc mười tám bức tượng nhất tề giơ cao vũ khí hướng bọn họ xông thẳng tới. Đao, thương, kiếm, kích, côn, bổng (một loại gậy ngắn hơn côn), sóc (một loại binh khí cổ, cán dài hơn mâu), đáng, phủ (búa), việt, sản (kiểu như xẻng), bừa (bà), giản, chùy, soa, qua, mâu, mười tám loại binh khí không thiếu một cái, tất cả đồng loạt ập đến.
Tình thế cấp bách, Lăng Tố nào dám chần chừ, tức tốc điều động linh lực xoay người tung ra một chưởng ngăn đỡ.
"Oành... h... h... h...!".
Sau tiếng nổ đinh tai nhức óc, phía Lăng Tố lẫn mười tám bức tượng cùng bị đẩy lui.
Ngang sức!
"Sư phụ!".
"Trưởng lão!".
...
"Lui lại!". - Nét mặt trầm trọng, Lăng Tố phất tay nói lớn.
Lần này nàng đã quá sơ suất. Từ khi tiến vào thạch thất cho đến giờ, nàng chỉ mãi lo nghiên cứu những phù văn tối nghĩa trên bia đá mà quên mất nơi đây còn có mười tám bức tượng nữa. Sai lầm luôn phải trả giá, đó là quy luật. Hiện tại nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất là chiến đấu và chiến thắng, nếu thất bại, cái giá phải trả sẽ là mạng sống của không chỉ nàng mà còn của tất cả những người ở đây.
Nhưng... đó là việc dễ dàng sao?
Kẻ địch của nàng đâu phải chỉ là những bức tượng bình thường biết cầm vũ khí đánh đấm. Chúng cao cấp hơn rất rất nhiều. Thậm chí so với bát phẩm linh đan hoặc là một kiện hạ phẩm thánh khí thì còn trân quý hơn gấp mấy lần. Nguyên nhân rất đơn giản: vì chúng là khôi lỗi, khôi lỗi cấp Linh châu cảnh đệ bát trọng!
Mười tám cỗ khôi lỗi có tu vi Linh châu cảnh đệ bát trọng, đây là lực lượng khủng bố cỡ nào, thiết nghĩ dù là bảy đại chưởng môn, tông chủ của thất đại môn phái đứng đầu Vân Lam đại lục cùng xuất lực cũng chưa chắc có thể chống lại được chúng.
Lăng Tố có nằm mơ cũng chưa từng ngờ tới ở Vân Lam đại lục, ngoài thất đại môn phái ra lại còn có nơi cất giấu một cỗ lực lượng đáng sợ bậc này. Nếu lúc trước nàng chỉ mới dám chắc chín phần thì bây giờ, nàng mười phần khẳng định ở đây tuyệt đối là tòa động phủ do một vị cổ tu sĩ có tu vi cường đại lưu lại. Vân Lam đại lục hiện nay không một thế lực nào đủ sức để tạo ra được khôi lỗi Linh châu đệ bát trọng cả!
Kẻ địch này... thật sự là đủ mạnh.
"Soạt soạt...".
"Soạt soạt...".
Trong lúc Lăng Tố còn chưa biết nên đối phó thế nào cho toàn vẹn thì phía đối diện, mười tám cỗ khôi lỗi lại tiếp tục xông tới.
Lăng Tố tất nhiên sẽ chẳng đứng yên chờ đợi. Hai tay cấp tốc thi triển pháp quyết, trong nháy mắt, trước mặt nàng đã xuất hiện ba thanh kiếm.
"Tiểu Thanh, Thiên Tuyết, Tàn Nguyệt, tam kiếm tề xuất!". - Đứng phía sau, Hoàng Nữ Tú Anh không kiềm được thốt lên.
Theo như nội dung của bộ Nghịch Thủy Phi Thiên Kiếm Pháp thì để có thể cùng lúc điều khiển được ba thanh linh kiếm này, tu vi người luyện kiếm ít nhất phải đạt tới Linh châu đệ lục trọng, hơn nữa đây chỉ mới là điều kiện tối thiểu. Muốn hoàn toàn nắm giữ được nó mà không bị phản phệ thì nhất định phải tiến vào Linh châu đệ bát trọng mới làm được. Hoàng Nữ Tú Anh thật sự chưa từng nghĩ đến sư phụ của nàng lại là một tu sĩ ở cấp bậc ấy. Phải biết là ở Yêu Tông, người đạt đến cảnh giới này cũng chỉ có tông chủ Thanh Tùng Tử và đại trưởng lão Liệt Long Tử mà thôi!
Ai có thể ngờ được vị thập tam trưởng lão chẳng mấy tiếng tăm, ngày ngày ẩn dật lại là một tu sĩ Linh châu đệ bát trọng cường đại chứ?
"Có lẽ sư phụ cũng không phải chỉ đơn giản như ta đã nghĩ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.