Phù Thiên Ký

Chương 90: Hiểm cảnh




Theo kiến thức phổ thông và cơ bản mà một đứa trẻ cũng biết thì Linh châu đệ nhị trọng và Linh châu đệ tứ trọng là cách nhau tới hai cảnh giới. Đừng nghĩ con số này nhỏ, một khi thực sự giao chiến thì một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng có thể dễ dàng diệt sát vài chục tên Linh châu đệ nhị trọng đấy.
Tiểu Bá Vương đích thị là một tên Linh châu đệ nhị, điều này tuyệt đối không giả. Nếu quả thật hắn có thể dùng bí pháp để giết chết tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng thì phải công nhận rằng bí pháp kia quá khủng khiếp, bất kể nó có gây tổn hại cho bản thân đi chăng nữa. Huống hồ theo lời hắn thì tổn hại kia lại còn có thể chữa khỏi.
Mấy người Ni Na, Hoàng Nữ Tú Anh nghĩ sao thì không biết chứ Vương Chi thì... hắn động tâm. Một thủ đoạn bảo mệnh tốt như thế thì ai mà chẳng muốn có?
Vậy hắn sẽ hỏi Tiểu Bá Vương về bí pháp kia sao?
Lần này thì không. Công phu da mặt hắn vẫn chưa luyện tới trình độ đó.
Đem chút "thương nhớ" đối với bí pháp kia chôn xuống đáy lòng, Vương Chi gật gù:
"Ừ, nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng không ý kiến nữa. Ta chúc cho ngươi lên đường...".
Răng rắc...
Ục ặc...
Vương Chi còn chưa kịp nói xong hai chữ "bình an" thì hang động đột ngột rung lên. Ban đầu nhè nhẹ, về sau thì càng lúc càng mạnh. Mặt đất lún xuống, vách đá nứt toác, cả hang động chao đảo dữ dội...
Nhắm tình huống không ổn, Tiểu Bá Vương, Cao Tuyền, Hà Linh, Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu lập tức chạy ra ngoài.
"Ầm!".
"Ầm!".
"Quái! Cái hang động này bị sao thế nhỉ?!". - Bị một tảng đá to bất ngờ ập xuống, Vương Chi vừa né vừa hô lên.
"Soạt soạt".
Hai thân ảnh xinh đẹp không hẹn mà cùng áp sát Vương Chi, nắm tay hắn kéo chạy ra ngoài.
"Ầm ầm...".
"Ầm...".
...
Bên ngoài, nhìn thấy Vương Chi chật vật chạy ra, Tiểu Vương liền tiến lại hỏi han: "Huynh đệ, ngươi ổn chứ?".
"Ta không sao".
Đáp xong, Vương Chi định lấy tay sửa lại y phục đang dính đầy bụi thì chợt phát hiện một điều. Hai tay hắn đều đang bị người ta nắm chặt.
"Ni Na, Tú Anh sư tỷ, hai ngươi có thể buông tay ta ra không?".
Thế là gần như tức thì, Ni Na và Hoàng Nữ Tú Anh đồng loạt rút tay về, động tác nhanh đến nỗi khiến cho Vương Chi vừa cảm nhận được thì các nàng đã mỗi người an ổn ngồi một góc rồi.
"Gì chứ? Bộ tay ta xấu xí lắm sao?".
Bất mãn lầm bầm một câu, Vương Chi tạm gác Ni Na và Hoàng Nữ Tú Anh qua một bên, hướng Tiểu Bá Vương hỏi:
"Tiểu Bá Vương, ở đây tu vi ngươi cao nhất, ngươi có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?".
Sau khi chăm chú quan sát hang động đổ nát trước mặt một lúc, Tiểu Bá Vương cau mày, lắc đầu:
"Ta không nhìn ra".
"Cả ngươi cũng không...".
Vương Chi mới thốt ra được bấy nhiêu thì một lần nữa hắn bị buộc phải dừng lại.
Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển!
"Cái này... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?! ".
"Huynh đệ, mau bay lên!".
Được Tiểu Bá Vương nhắc nhở, đám người Vương Chi không ai bảo ai, tất cả đồng loạt rời khỏi mặt đất.
"Dường như dưới lòng đất đang có chuyện gì đó xảy ra". - Ni Na nhìn mặt đất đang rung chuyển phía dưới, nói.
"Ni Na tỷ". - Hà Linh kế bên suy đoán - "Tỷ nói có phải có bảo vật gì đó sắp xuất thế không?".
Ngay lập tức, mười sáu con mắt nhất tề dồn về phía Hà Linh.
"Ta... ta thường nghe nói đôi khi bảo vật xuất thế sẽ có hiện tượng như vậy".
...
Sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Tiểu Bá Vương lên tiếng:
"Các ngươi nghĩ sao?".
"Rất có khả năng đó". - Cao Tuyền đáp - "Trước kia muội đã từng có dịp tận mắt chứng kiến một bảo vật xuất thế, cảnh tượng cũng khá tương tự hiện giờ".
Bên cạnh, Hoàng Nữ Tú Anh tiếp lời:
"Vừa rồi ta đã thử thả thần thức ra thăm dò, kết quả lại bị đánh bật trở về, như vậy chắc chắn hiện tượng này không phải do tự nhiên...".
"Đúng như Tú Anh sư muội vừa nói, thần thức của ta cũng chỉ xâm nhập được khoảng ba mươi thước thì liền bị ngăn cản". - Hà Khương bổ sung.
Nghe bọn họ nói xong, Tiểu Bá Vương nhẹ gật đầu, trầm giọng:
"Ta có ba suy đoán. Một, có thể đúng như lời các ngươi, phía dưới đích xác có bảo vật sắp xuất thế. Hai, cũng vẫn là có thứ sắp xuất thế nhưng không phải bảo vật mà là yêu thú hoặc cái gì đó tương tự. Còn ba là...".
...
Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Tiểu Bá Vương nói thêm gì nữa, Vương Chi lên tiếng giục:
"Tiểu Bá Vương, ba là cái gì, mau nói đi".
"Ba là...".
Tiểu Bá Vương hít sâu một hơi, thần sắc nặng nề đáp: "Ba là... ta chưa nghĩ ra".
Vốn đang trông đợi, Vương Chi tức thì bị làm cho chưng hửng. Thú thật thì hắn không biết người huynh đệ tiện nghi này của hắn lại có thể biết nói đùa đấy, hơn nữa lại còn là thời điểm quan trọng với một bộ mặt nghiêm túc như thế.
"Tiểu Bá Vương à, nam nhân thì phải đứng đắn một chút ngươi có hiểu không?".
"Huynh đệ, nói vậy thì tức là ngươi không phải nam nhân rồi".
"Ta đương nhiên là...".
"Ầm... m... m...!".
Một tiếng nổ kinh thiên bất ngờ vang lên. Trong bán kính năm mươi thước, mặt đất bắt đầu xuất hiện những vết nứt dài... Cây cối, đất đá nối nhau ầm ầm sụp đổ...
Chứng kiến cảnh tượng đang xảy ra, bất giác, trong đầu đám người Vương Chi không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ: Bảo vật chuẩn bị xuất thế!
"Ầm!".
"Ầm... m... m...".
Lại thêm vài tiếng nổ dữ dội vang lên. Trước những ánh mắt nóng bỏng của đám người Vương Chi, từ sâu dưới lớp đất đá hỗn loạn, một quầng sáng rực rỡ phát ra.
Chính lúc này, bỗng có một giọng hét thất thanh cất lên:
"Lập tức ra khỏi đó!!".
Vương Chi, Ni Na, Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Linh, Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu, bảy người đồng loạt biến sắc. Bọn họ nhận ra giọng nói kia, nó chính là của thập tam trưởng lão. Nhưng vấn đề ở đây là... nàng vừa hét to bảo bọn họ rời khỏi!
Có chuyện chẳng lành!
"Tiểu Bá Vương chạy mau!".
Mặc dù chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thế nhưng nhìn bộ dạng cuống cuồng của mấy người Vương Chi, Ni Na thì Tiểu Bá Vương cũng chẳng dám nán lại một giây nào nữa, lập tức nắm lấy Cao Tuyền bỏ chạy.
Nhưng... tất cả đã muộn.
Không một dấu hiệu báo trước, quầng sáng rực rỡ dưới lớp đất đá hỗn loạn nọ bất thình lình đại phóng hào quang bao lấy đám người Vương Chi, kế đó thì kéo họ xuống.
"Cái quái quỷ gì vậy! Ta không bay lên được!".
"Chết tiệt! Linh lực của ta đã bị ngưng trệ!".
"A a a! Ni Na tỷ cứu muội!".
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi mà đám người Vương Chi, Tiểu Bá Vương sắp bị thứ ánh sáng kỳ dị kia kéo xuống hố sâu thì chẳng biết từ đâu, một dải lụa màu xanh xuất hiện đem cuốn tất cả bọn họ lại.
"Trưởng lão!".
"Trưởng lão!".
"Sư phụ!".
...
Sự xuất hiện của Lăng Tố thật chẳng khác nào một cọng rơm cứu mạng đối với đám người Vương Chi. Lúc này cả bọn ai nấy cũng đều vui mừng khôn xiết, nhất là Hà Linh, cô gái nhỏ này mừng đến phát khóc. Thật ra thì cũng dễ hiểu. Nói thế nào thì nàng cũng vừa mới thoát khỏi tay thần chết kia mà.
Đám người Vương Chi xúc động là vậy, vui mừng là vậy, thế nhưng đó là tâm trạng của bọn họ, không phải của Lăng Tố. Cảm xúc hiện giờ của nàng hoàn toàn trái hẳn với họ đấy!
Nàng đang lo lắng, cực kỳ. Nguyên do là bởi nàng sắp không trụ được nữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.