Phù Thiên Ký

Chương 702: Một đoá hoa - Ngàn hạt bụi




Nhìn thanh tử sắc hung câu vừa trở về với Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ thu lại dáng vẻ cợt nhã: "Chỉ là nói đùa một câu, đại công chúa hà tất hung dữ như vậy".
"Hừm".
Khẽ hắng giọng, Thi Quỷ dần nghiêm túc.
"Được rồi, ngươi có vẻ không phải người thích vui đùa. Như ngươi muốn, những gì ngươi thắc mắc, bây giờ ta sẽ giải đáp hết cho ngươi".
"Trước tiên, ta nghĩ là mình nên tóm lược lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian hơn trăm năm vừa qua...".
Và như thế, Thi Quỷ bắt đầu kể...
...
...
Những gì từng xảy ra trong quá khứ, kể từ thời điểm rời khỏi thành Đại La cho tới khi ra ngoài mật cảnh gặp được Thác Đán, gần như toàn bộ đều được Thi Quỷ thuật lại tận tường. Thậm chí ngay đến nỗi oán hận của Hoan Vương dành cho Lạc tộc, sự xuất hiện bất ngờ của Tư Đồ, rồi phụ thân Cao Chính của mình, hết thảy Thi Quỷ đều chẳng hề bỏ sót...
Tại sao?
Tại sao hắn phải cho Lạc Mai Tiên biết nhiều như vậy? Trong khi rành rành đối phương vốn đã và chắc chắn vẫn còn đang giữ thành kiến với hắn?
Khó mà lý giải được.
Thân là người được chia sẻ, Lạc Mai Tiên lại càng thêm nghi hoặc. Tâm trí nàng lúc này, nó đã chẳng còn đủ dùng nữa.
Thi Quỷ, hắn cho nàng biết quá nhiều thứ. Căn nguyên của mối quan hệ giữa hắn và Lạc Lâm, gốc gác tinh linh của Tiểu Vương, nỗi oán hận cùng mưu toan của Hoan Vương, phụ thân Cao Chính tu vi thâm sâu đã chết của hắn...
Một chuyện tiếp nối một chuyện, Lạc Mai Tiên nàng được đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nó nhiều tới nổi khiến nàng cảm thấy hoang mang, bối rối...
Thi Quỷ, hắn đang muốn chơi trò gì đây?
Biểu hiện của sự chân thành, mong muốn hợp tác?
Tận đáy lòng mình, Lạc Mai Tiên thật là không tin tưởng lắm đâu.
...
"Thi Quỷ". - Qua một hồi trầm lặng, Lạc Mai Tiên cuối cùng cũng hé môi cất tiếng - "Toàn bộ những gì ngươi vừa nói đều là sự thật?".
"Một câu không giả".
Lại thêm một đỗi trầm ngâm, Lạc Mai Tiên hỏi tiếp:
"Nói vậy, mục đích của ngươi tìm đến ta, muốn trợ giúp ta là vì giải dược của Đoạn Trường Cổ?".
"Có thể xem là vậy".
"Thi Quỷ, ngươi cho rằng ta sẽ giao cho ngươi Lạc Ấn, giúp ngươi có được Kim Cốt Thánh Thủy?".
Lạc Mai Tiên nhắc nhở: "Thi Quỷ, Lạc Mai Tiên ta cũng là một thành viên của Lạc tộc".
"Chuyện đó ta thừa biết. Có điều...".
Thi Quỷ dời đi ánh mắt, nhìn vào hư không: "Lạc Mai Tiên, đế vương hiện nay của Hồng Uy Thiên Quốc là Lạc Cẩm, chẳng phải ngươi. Mà vị Chiêu Hoàng Thánh Đế kia, nàng lại đang muốn xoá sổ ngươi. Lạc Mai Tiên ngươi sẽ đáp trả thế nào? Không chút sát tâm sao?".
"Mặc dù ta chưa từng sống trong hoàng gia, nhưng như thế không có nghĩa ta chẳng hiểu gì về hoàng gia các ngươi. Hoàng tộc tranh đấu, thân tình lại đáng bao nhiêu?".
...
"Thân tình hoàng gia...".
Lạc Mai Tiên nhẩm lại, sau đó thì bỗng bật cười: "Đúng là thân tình hoàng gia... Sâu nặng bất quá một sợi chỉ mành".
Trong lòng chừng đã có quyết định, nàng hướng Thi Quỷ, nói tiếp: "Thi Quỷ, điều kiện này Lạc Mai Tiên ta chấp nhận. Chỉ cần ngươi dùng toàn bộ "giá trị" của mình giúp ta hoàn thành bá nghiệp, khi đó mạng của Lạc Cẩm sẽ là của ngươi".
"Vậy, Thi Quỷ ta xin đa tạ đại công chúa trước".
...
Đôi bên đứng nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Lạc Mai Tiên chủ động.
"Thi Quỷ". - Nàng nhắc - "Ngươi không phải nói sẽ kể ta nghe mọi bí mật sao? Trong lòng ta vẫn còn khá nhiều thắc mắc chờ ngươi giải đáp đấy".
"Ví như?". - Thi Quỷ hỏi lại.
Nơi đối diện, Lạc Mai Tiên mỉm cười ngọt ngào, bảo: "Thi Quỷ, sau khi gặp lại phụ thân của mình, ngươi lẽ nào còn chưa tường minh thân thế, huyết mạch? Thời điểm trước khi ngươi đến Đà Lan, quá khứ của ngươi, ta thật rất muốn biết".
"Thêm nữa... Cô gái nhân loại Tiểu Kiều kia, nàng ta tại sao lại trở thành tì nữ của ngươi vậy? Có đúng như ngươi nói, sự hiện diện của nàng tại Đà Lan chỉ là do vô tình được một cổ trận một chiều truyền tống tới?".
"Đại công chúa ngươi quá đa nghi rồi".
Lần này, đến lượt Thi Quỷ nhắc nhở: "Ngươi nghĩ xem, thời điểm ta gặp lại Tiểu Kiều cũng đã hơn trăm năm về trước; khi đó, ta thậm chí còn chưa xông vào cổ tích Thiên Vu. Nếu quả Tiểu Kiều nắm giữ phương thức, lý nào ta lại không áp dụng? Đà Lan này xét cho cùng chỉ là một lồng giam, Thi Quỷ ta há đâu thích tự ngược đãi chính mình, cam chịu bị giam cầm?".
Nhận thấy Lạc Mai Tiên đã tạm thời bị lung lay ý niệm, Thi Quỷ bất ngờ đề xuất:
"Đại công chúa, thật ra trừ bỏ Kim Cốt Thánh Thủy, Thi Quỷ ta vẫn còn một lý do quan trọng nữa để tìm đến ngươi".
"Là gì?".
"Lực lượng".
Thi Quỷ nói rõ hơn: "Ta cần thêm lực lượng. Đại công chúa, ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngươi hoàn thành bá nghiệp, đổi lại, ta cần ngươi cung cấp tài nguyên và nhân lực. Đà Lan này, ta không muốn cư ngụ cả đời".
"Ngươi cho là hữu ích?".
Lạc Mai Tiên không đồng tình cũng chẳng phản bác, chỉ cười nhạt mà rằng: "Trăm vạn năm qua, kẻ tìm kiếm và nghiên cứu về pháp tắc không gian, về đại kiếp nạn thuở xưa có vô số, nhưng đến tận hôm nay, trong bọn họ, ai đã sờ tới?".
"Nói gì phá toái hư không, thoát ly lồng giam thiên địa này, ngay đến truyền tống một đoạn vài bước chân còn chả làm nổi nữa là...".
...
"Trên thế gian này không việc gì là không thể. Thi Quỷ ta nếu đã tới được thế giới vốn bị cô lập này thì cớ gì lại chẳng thể rời đi?".
Ánh mắt tràn ngập tin tưởng, Thi Quỷ chốt hạ: "Đại công chúa chỉ cần giúp ta lưu tâm tìm hiểu đồng thời cấp cho ta một ít quyền hành, nhân lực, phần còn lại, Thi Quỷ ta sẽ tự mình lo liệu".
Chứng kiến dáng vẻ tự tin và kiên định ấy, Lạc Mai Tiên nhất thời không tránh khỏi dao động.
Thú thực thì trước hôm nay, Lạc Mai Tiên nàng đối với thế giới bên ngoài vẫn chưa có quá nhiều nghĩ ngợi. Thế nhưng sau khi nghe về Cao Chính và Tiểu Kiều, sau khoảnh khắc vừa rồi... Một chút mong đợi đã được thắp lên trong nàng.
Con người chính là tham lam như vậy, có một rồi lại đòi thêm một. Đối với hạng nữ nhân đầy dã tâm như Lạc Mai Tiên thì lại càng khó để thoả mãn.
Thể hiện ra bên ngoài một thái độ điềm nhiên, Lạc Mai Tiên nói: "Thi Quỷ, nếu đây thực sự là điều ngươi muốn, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Tài nguyên, nhân lực và cả quyền hành, toàn bộ ngươi đều sẽ có được. Tuy nhiên...".
"Thi Quỷ, không phải bây giờ. Đợi ngươi tiêu diệt xong liên quân của đế đô và Ô Nha, chứng minh được giá trị của mình, khi đó chúng ta bàn tiếp cũng chưa muộn. Còn bây giờ... Tại sao ngươi không kể cho ta nghe một chút quá khứ của những tháng ngày ngươi còn là Vương Chi nhỉ?".
"Đại công chúa thật sự muốn biết?".
"Rất muốn biết".
"Thật đáng tiếc".
"Đáng tiếc? Ý ngươi là gì?".
"Cũng chẳng có gì. Ta chỉ là đang tiếc nuối tại sao người cùng ta trải qua hoạn nạn bên trong cổ tích Thiên Vu lại là Lạc Lâm mà không phải Lạc Mai Tiên ngươi".
Mặc cho Lạc Mai Tiên nghi hoặc, Thi Quỷ vẫn đều đều cất giọng, tựa như chỉ đang tự nói với mình:
"Nếu trăm năm qua, người bị giam cầm cùng ta là ngươi, cùng bái thiên địa là ngươi, như vậy ta đã có thể chia sẻ hết mọi bí mật cho ngươi. Biết đâu chừng ta và ngươi sẽ trở thành một đôi phu thê tâm đầu ý hợp, tuyệt thế vô song...".
"Ong!".
Thi Quỷ chỉ kịp nói đến bấy nhiêu thì lập tức dừng lại, chuyển thân tránh đi. Ly Biệt Đoạn Tình Câu, nó đã vừa mới chém qua.
Những tưởng sau đòn công kích hung hiểm ấy Thi Quỷ sẽ biết điều mà an phận lại thì không, hắn vẫn tiếp tục trêu đùa. Thay vì thoái lui thì hắn bỗng bất ngờ lao tới áp sát Lạc Mai Tiên.
"Muốn chết!".
"Keng! Keng! Keng!".
"... Keng! Keng! Keng...!".
...
Màn loạn trảm đã ngưng, đôi tử - thanh song kiếm lẫn tử sắc hung câu hiện đều đã dừng. Và Thi Quỷ, hắn cũng đã đi...
Còn lại một mình nơi rừng hoang cốc vắng, Lạc Mai Tiên đưa tay lên đầu, gỡ xuống một đoá hoa dại được người cài lên ban nãy.
Cúi nhìn hoa tươi vẫn thoang thoảng mùi hương, nàng thốt ra:
"Thật đáng tiếc, Lạc Mai Tiên lại không phải Lạc Lâm".
Dứt câu, Lạc Mai Tiên liền phóng mình lên không trung, nhắm hướng thành Lang Cơ bay về. Sót lại, có chăng một đoá hoa đã bị thiêu thành tro bụi đang quyện mình trong gió...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.