Phù Thiên Ký

Chương 686: Giữa đường hội ngộ




Sự sầu muộn của Lạc Lâm, nó chẳng hề vô cớ một chút nào hết. Thậm chí có lúc nàng đã phải trực tiếp đến gặp Thi Quỷ, bảo hắn đưa nàng cao chạy xa bay, đừng trở về Đại La nữa. Nàng thực rất sợ một tình huống tồi tệ phát sinh sau giây phút đoàn viên ngắn ngủi...
Chuyện là vậy đấy, Lạc Lâm nàng đã toan trốn chạy. Bây giờ, sở dĩ nàng từ bỏ ý định, hướng Đại La quay về, nguyên do hết thảy đều bắt nguồn từ chính nam nhân của nàng. Thi Quỷ, hắn bảo nàng rằng hãy an tâm, rằng mọi thứ hắn tự có sắp xếp, sẽ không để xảy ra viễn cảnh đau lòng nào...
Tất nhiên là ban đầu Lạc Lâm nàng chẳng quá tin tưởng, nhưng rồi sau đó, trước thái độ kiên định cùng ánh mắt tự tin của Thi Quỷ, rốt cuộc thì nàng cũng "nhẹ dạ" xuôi theo.
Thi Quỷ là nam nhân của nàng, một khi tỷ tỷ, thậm chí là phụ hoàng nàng biết chuyện, nguy hiểm trước tiên sẽ là hắn. Hắn nếu đã dám đương đầu thì Lạc Lâm nàng tại sao còn sợ hãi?
Huống hồ nếu phải cả đời trốn chạy, sâu trong thâm tâm, Lạc Lâm nàng cũng đâu mong muốn.
"Mong rằng mọi thứ đều suông sẻ...".
...
...
Theo dự tính ban đầu, đám người Thi Quỷ sau khi ra khỏi vực Tử Vong thì liền lập tức hướng thẳng về Đại La bay đi. Tốc độ dù chưa quá nhanh nhưng tuyệt không phải chậm. Chí ít là so với một tên cường giả Thiên hà cảnh hậu kỳ thì đã vượt trội hơn nhiều.
Xét ra âu cũng hợp lẽ. Thi Quỷ hôm nay đâu phải Thi Quỷ của năm xưa. Mặc dù thân thể bị Hoan Vương phong bế hơn cả trăm năm nhưng với việc chăm chỉ tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết cùng Càn Khôn Đại Na Di, tu vi của hắn sớm đã vượt qua ngưỡng cường giả, bước vào Thiên hà đệ cửu trọng. Đặc biệt là trong ba năm vừa qua, nhờ phong bế được triệt để giải khai mà sự tiến bộ lại càng thần tốc hơn nữa. Không ngoa mà nói thì cánh cửa chân nhân đã ở ngay trước mắt hắn rồi. Chuyện đột phá, chẳng qua là tùy thời mà thôi.
Về phần những người khác..
Hẳn là không có quá nhiều điều để nói, bởi đơn giản loại trừ Lạc Lâm ra thì tu vi ai nấy cũng đều cao hơn Thi Quỷ cả. Thậm chí Khổng Lăng - người ba năm trước vẫn đồng vai đồng vế với hắn - nay cũng đã tiến vào hàng ngũ chân nhân rồi.
Mà, nói thế cũng không đúng. Trước khi bị phong bế lực lượng thì cảnh giới của Khổng Lăng vốn dĩ đã ở rất cao, tận Linh anh hậu kỳ chi cảnh; hôm nay đạt đến, tăng tiến bất quá là xét theo hoàn cảnh tạm thời.
Tóm lại, bên trong đội ngũ bảy người, trừ đi Lạc Lâm xưa nay vốn không màng chuyện tu luyện ra thì Thi Quỷ chính là kẻ tu vi yếu kém nhất. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng thực lực của hắn cũng là như vậy, thấp kém. Thực chất hắn chẳng hề yếu một chút nào hết.
Ba năm trước, thời điểm trước khi lâm chung, Cao Chính không chỉ truyền lại thánh thủy chi anh cho Thi Quỷ hắn mà còn sử dụng bí pháp để tạo lập một mối liên kết bền vững giữa đôi bên. Liên kết này, nó còn tiện nghi hơn cả Ma Đạo Già Thiên - Yêu Linh Tá Thể Na Trát từng thực hiện. Nhờ nó, Thi Quỷ hắn có thể dễ dàng sai sử, vận dụng sức mạnh của thánh thủy chi anh một cách vô điều kiện.
Chưa cần tính thêm gì khác, chỉ riêng một thánh thủy chi anh này thôi thì Thi Quỷ đã chẳng phải hạng tu sĩ tầm thường rồi. Bằng như cộng luôn cả sức mạnh vay mượn từ linh anh của Na Trát, như vậy đừng nói trong hàng ngũ chân nhân sơ kỳ, trung kỳ mà kể cả có là hậu kỳ thì Thi Quỷ hắn cũng đủ khả năng để tranh phong.
Rất lợi hại sao?
Chưa đâu. Thánh thủy chi anh và tiểu linh anh Na Trát hiện đang ký thác, chúng nào đã phải tất cả. Vốn liếng của Thi Quỷ, nên nhớ là còn lực lượng của riêng bản thân hắn nữa.
Thoạt nghe thì hẳn sẽ cảm thấy buồn cười, bởi lẽ một tên tu sĩ Thiên hà đệ cửu trọng như Thi Quỷ thì lực lượng tự thân có được lại đáng bao nhiêu? So với cấp bậc Linh anh thì rất là ít ỏi.
Phải, mọi người sẽ cho rằng như vậy. Nhưng, "mọi người" đều lầm rồi. Thi Quỷ, hắn đâu phải một người bình thường. Hắn sở hữu mười vạn sinh linh bản nguyên, có được một không gian phát triển vô cùng vô tận. Công pháp chủ tu của hắn, nó là gì chứ?
Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết, Càn Khôn Đại Na Di? Bất quá chỉ như rơm rạ bên đường, tu luyện chẳng qua là giải pháp nhất thời.
Linh Lung Đồng Ngọc, một công pháp cấp bậc thần nhân bao kẻ mơ ước có được vậy mà với hắn, nó cũng chỉ dừng ở phù trợ thì Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di lại đáng gì?
Thấp kém lắm.
Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, duy nhất mình nó mới thực xứng để gọi là đệ nhất công pháp!
Còn Thi Quỷ hắn, hắn chính là người đầu tiên tu tập công pháp bá đạo tuyệt luân này!
Vậy... hắn thực chỉ đơn giản dừng ở hình thức Thiên hà đệ cửu trọng bề ngoài ư?
Ba năm trước, đứng trước chân nhân hậu kỳ cấp bậc Thi Quỷ hắn còn có thể vô lực chứ bằng như bây giờ, khi đã đặt một chân vào Linh anh chi cảnh...
Dù là vạn cổ cự đầu ở trước mặt hắn cũng có đủ tự tin diệt sát!
Nắm giữ song anh, đấy là tiền đề để Thi Quỷ quay trở về Đại La, trực tiếp đối mặt cùng Lạc Mai Tiên. Nhưng, chưa phải duy nhất. Con bài tẩy của hắn, nó còn nằm ở phía sau.
"Lạc Mai Tiên, trong ấn tượng của ta thì ngươi là một kẻ rất thông minh. Và ta mong rằng sau hơn trăm năm qua đi, sự thông minh của ngươi sẽ không hề giảm sút".
Tạm gạt đi dòng suy nghĩ, dời mắt khỏi Lạc Lâm, Thi Quỷ dần đề thăng tốc độ, tiếp tục hướng Đại La Thành bay đi.
...
Chỉ là... cũng chẳng quá lâu. Sau vài phút phi hành thì Thi Quỷ đã chủ động dừng lại.
Trong vòng tay hắn, Lạc Lâm không khỏi nghi hoặc: "Tiểu Quỷ sư phụ, sao vậy?".
"Tam nương, ở phía trước có người".
Một bộ hớn hở, Tiểu Vương nhanh nhảu bồi thêm: "Thật là rất nhiều người nha, theo Tiểu Vương ước tính cũng phải khoảng tầm ba ngàn. Bọn họ ăn mặc kỳ quái lắm, ai nấy cũng đều trang bị binh khí, khôi giáp cả".
"Tiểu Vương, đó là một chi quân đội đấy".
"Quân đội?".
Tiểu Vương xoay qua nhìn Tiểu Kiều - người vừa lên tiếng, hỏi: "Mẫu thân, là kiểu quân đội giống như ở Đại La Thành của tam nương mà mọi người kể đó hả?".
"Không phải giống".
Lần này, hồi đáp chẳng phải Tiểu Kiều hay Lạc Lâm mà là Thi Quỷ. Hắn dõi mắt về phương xa, bảo với Tiểu Vương bên cạnh:
"Tiểu Vương, chi quân đội mà con vừa dùng thần thức quan sát được, bọn họ là từ Đại La thành đi tới".
"Phụ thân, thật là từ Đại La thành?".
"Chắc chắn. Cờ hiệu kia ta đã từng thấy qua. Là cờ của Thác gia quân".
"Thác gia quân?!".
Nội tâm có phần kích động, Lạc Lâm vội hỏi: "Tiểu Quỷ sư phụ, thật là quân của Thác Bất Thế thúc thúc sao?".
"Ừm".
Có lẽ cũng hiểu được tâm tư Lạc Lâm, Thi Quỷ không dài dòng thêm nữa, nói rõ luôn:
"Lạc Lâm, người dẫn đầu chi quân đội Thác gia phía trước, thực ra ngươi cũng có quen biết, còn là tương đồng tuổi tác".
"Người quen? Tuổi tác tương đồng?".
Lạc Lâm nhanh chóng lục lọi trí nhớ, chốc lát sau thì mở to hai mắt, mừng vui ra mặt: "Tiểu Quỷ sư phụ, người quen ngươi nói có phải là...".
"Ừm. Đúng là cô bé đó".
"Tốt quá!".
Có được lời xác nhận từ Thi Quỷ, Lạc Lâm nhất thời không nhịn được reo lên. Đã bao nhiêu năm rồi, hôm nay rốt cuộc cũng có thể gặp lại bằng hữu...
"Tiểu Quỷ sư phụ, ta nhờ một chút được không?".
"Cứ nói đi".
"Ừm, là như vầy...".
Những lời kế tiếp, chúng được Lạc Lâm tận lực đè thấp đi rất nhiều. Thậm chí môi nàng, nó còn kề sát vào tai Thi Quỷ. Bộ dạng quả có phần mờ ám.
Mà thực tế thì đúng là mờ ám thật. Có điều đối tượng Lạc Lâm nhắm đến lại không phải Thi Quỷ. Khổng Lăng, đấy mới là người nàng cần sự trợ giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.