Phù Thiên Ký

Chương 675: Đâu mới là chân tướng?




...
"Xem ra y thật sự nắm rõ thông tin về tộc nhân hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La, không thể qua mặt được...".
Thi Quỷ thầm nghĩ, nghĩ xong thì đành phải thành thật hồi đáp: "Tiền bối, mẫu thân của ta, danh tự gọi Hoa Vũ".
...
Im lặng.
Và... vẫn im lặng.
Nam tử tóc bạc sau khi nghe Thi Quỷ nói xong thì bỗng đứng yên bất động, cứ như thể đã hoá thành pho tượng.
Tất nhiên cũng chỉ gần như. Nam tử không phải pho tượng. Nếu là pho tượng thì hai mắt hắn, chúng làm sao lại chứa đầy cảm xúc, lại trở nên hỗn tạp tới như vậy.
Khoảnh khắc thất thần ấy qua đi, nam tử vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt - một hành động mà ngay chính hắn cũng không hề mong muốn.
Thần tình khác lạ, hắn áp sát Thi Quỷ, tay bất ngờ vươn ra nắm lấy cổ áo:
"Tiểu tử, nhắc lại cho ta. Ngươi vừa nói mẫu thân ngươi tên gì?".
Mặc dù nhận thấy có gì đó bất thường, thế nhưng với tình cảnh của mình, Thi Quỷ đã không còn nhiều lựa chọn, đành theo lời đối phương nhắc lại:
"Hoa Vũ. Hoa Vũ Sa Đài".
...
Bờ môi nhẹ run, nam tử tóc bạc chả còn giữ được bao nhiêu tự nhiên. Những ngón tay càng siết chặt hơn trên cổ áo Thi Quỷ, hắn mở miệng:
"Hoa Vũ Sa Đài, tộc trưởng của Kim Nguyệt Tu La... Ngươi nói... mẫu thân ngươi chính là Hoa Vũ Sa Đài này?".
"Không sai".
"Chứng minh... Mau chứng minh cho ta...".
Chứng minh?
Thi Quỷ dời tầm mắt thấp xuống, lòng không khỏi nghĩ ngợi. Theo như những gì hắn quan sát được thì rõ ràng danh tự mẫu thân hắn đã tác động rất lớn tới nam tử tóc bạc thần bí kia.
Lẽ nào y từng diện kiến qua mẫu thân hắn, thậm chí còn rất đỗi quen thuộc?
Thế nhưng... y là nhân loại. Nhân - ma hai tộc từ xưa đến nay vẫn luôn tồn tại nhiều khúc mắc, xét trên tu vi cùng địa vị cao vời của y và mẫu thân hắn, qua lại tầm đó thật là điều khó có thể tưởng tượng...
"Là phúc không phải hoạ, là hoạ e rằng dẫu muốn cũng chẳng tránh đi được. Có lẽ ta nên nhân cơ hội này mà hồi tỉnh tiểu linh anh của a di Na Trát. Với tu vị Đại hải cùng thánh thủy linh anh của y, thiết nghĩ sẽ hoàn toàn khả thi...".
Trong lòng đã có quyết định, Thi Quỷ hướng nam tử hồi âm:
"Tiền bối, ta từ nhỏ đã tách rời mẫu thân, trên người cũng không có vật gì để xác minh quan hệ. Tuy nhiên, nếu tiền bối quả am tường hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La thì hẳn cũng nhận thức được một người. Người này có thể chứng minh thân phận của ta".
"Là người nào?".
"Tứ a di của ta: Na Trát Sa Đài".
"Na Trát? Ngươi nói là Na Trát cũng đang có mặt ở Đà Lan Giới?!".
"Không sai".
"Chỗ nào? Lập tức chỉ cho ta!".
"Tiền bối, thực ra ngài không cần phải nóng vội. Tứ a di của ta cũng chẳng ở nơi nào xa xôi, đích xác đang nằm trong người, cụ thể hơn là đan điền của ta".
"Đan điền? Ý ngươi là gì?".
Không để nam tử phải chờ đợi lâu, Thi Quỷ nhanh chóng tập trung tinh thần, bắt đầu khu động tiểu linh anh của tứ a di mình.
Nếu là trăm năm trước, thời điểm còn chưa đặt chân vào hàng ngũ cường giả, việc này với hắn khẳng định là vô pháp thi hành; nhưng còn hiện tại, khi cảnh giới đã là Thiên hà đệ cửu trọng, muốn tác động tới tiểu linh anh đang say ngủ nọ thực cũng chả khó khăn gì lắm.
Công việc nằm trong khả năng, vậy nên Thi Quỷ đã rất nhanh liền hoàn tất. Từ bên trong đan điền, tiểu linh anh Na Trát nay đã được đưa ra bên ngoài, trước mặt nam tử.
"Tiền bối, đây chính là linh anh của tứ a di ta. Với pháp nhãn của tiền bối, tin tưởng thừa sức phân biệt chân giả".
...
Nam tử tóc bạc dù nghe rõ nhưng lại chẳng hồi âm. Thay vì nói, hắn chậm rãi đem cổ áo Thi Quỷ buông ra, đưa tay bắt lấy tiểu linh anh đang lơ lửng sát bên mình.
Qua hồi lâu cẩn thận tra xét, cảm thụ, hắn một mình lẩm bẩm:
"Khí tức này... thực sự là của Na Trát. Không thể sai được...".
...
Tận lực kiềm chế kích động trong lòng, nam tử tóc bạc quay sang chất vấn Thi Quỷ:
"Tại sao linh anh của Na Trát lại nằm trong cơ thể ngươi? Chân thân nàng đâu? Nói ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?".
...
"Dáng vẻ gấp gáp này của y, xem chừng không phải ý xấu. Nếu y cùng mẫu thân và tứ a di có nhận thức thì quan hệ hẳn cũng là theo chiều hướng tốt đẹp...".
Âm thầm đánh giá, trên cơ sở suy đoán ban đầu được củng cố, Thi Quỷ thoáng sơ lược chuyện đã xảy ra trong quá khứ:
"Không giấu gì tiền bối, hơn trăm năm trước, thời điểm ta còn tại nhân giới, khi đó ta đã đối mặt với một kẻ thù rất đáng sợ. Tu vi của kẻ kia đã đạt đến Linh anh đệ bát trọng, còn ta... bất quá một tiểu tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng...".
"Linh châu đệ ngũ trọng và Linh anh đệ bát trọng, chênh lệch tầm đó thực chẳng khác nào như trời với đất... Ta đánh không nổi, muốn giết không được, chỉ có thể bất lực đứng nhìn thê tử cùng nữ nhi bị đối phương giết chết. Thậm chí mạng ta, nếu không nhờ tứ a di hi sinh thân mình tự bạo chỉ e cũng đã triệt để mất đi...".
"Tiền bối, linh anh trước mặt tiền bối chính là tất cả những gì còn sót lại của tứ a di. Nhờ có bí thuật Ma Đạo Già Thiên - Yêu Linh Tá Thể mà a di thi triển mới có thể cư trú bên trong đan điền ta tới tận hôm nay".
...
"Na Trát...".
Cúi nhìn tiểu linh anh còn chìm trong say ngủ vì thương tổn, tâm tình nam tử tóc bạc lại càng thêm hoang mang bất định. Trong đầu hắn, nghi vấn đã dày hơn.
"Tại sao?".
Ngẩng đầu lên, nam tử hỏi: "Tại sao ngươi lại ở nhân giới? Tại sao Na Trát lại ở bên cạnh ngươi? Mẫu thân ngươi đâu? Tại sao nàng không bảo vệ cho ngươi? Linh anh đệ bát trọng cũng chỉ là con sâu cái kiến đối với nàng, tại sao nàng lại...".
"Không đúng. Hoa Vũ tuyệt đối không phải hạng người như vậy. Nàng nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi... Trừ phi...".
"Tiểu tử". - Thần thái bất ngờ chuyển biến, nam tử lạnh giọng - "Ngươi có phải lại đang cố tình bịa chuyện hòng qua mặt ta? Hoa Vũ Sa Đài thực chất cũng không phải mẫu thân ngươi?".
Trước sự thay đổi đột ngột này của nam tử, Thi Quỷ nhất thời không khỏi thấy ngoài ý muốn. Tâm tư nam tử, Thi Quỷ hắn thật tình là chẳng tài nào đoán được.
"Y dường như có mối quan tâm đặc biệt dành cho mẫu thân ta, hơn nữa nghe qua lời nói thì cứ như mười mươi biết rõ... Nam nhân thần bí này, y rốt cuộc là ai. Lẽ nào...".
"... Cũng không đúng, nếu thật sự am tường thì tại sao y lại nói như vậy? Thời điểm trăm năm trước, khi đó mẫu thân ta vốn đã bị giam cầm bên dưới Đại Lôi Âm. Chuyện này y rõ ràng còn chưa biết...".
"... Nam nhân thần bí này, đến cùng tại sao lại xuất hiện ở Đà Lan Giới? Thời điểm là khi nào? Đối với mẫu thân ta lại thật sự nhận thức được bao nhiêu?".
Liên tiếp là những câu hỏi. Tương tự nam tử tóc bạc, Thi Quỷ cũng đang khá hoang mang.
Nửa vì tình thế, phần do nghi hoặc, Thi Quỷ đem câu chuyện mà năm đó Na Trát đã kể nói ra:
"Tiền bối, thân phận của ta ngài không cần hoài nghi. Hoa Vũ Sa Đài đích thị là thân mẫu ta. Về việc tại sao ta lớn lên ở nhân giới, tại sao trong lúc sinh tử nguy nan mẫu thân lại không có mặt... Căn nguyên hết thảy đều bởi do một kẻ gây nên".
"Là ai?".
"Kẻ cho ta dòng máu nhân loại".
"Kẻ cho ngươi dòng máu nhân loại? Phụ thân ngươi? Tại sao lại do phụ thân ngươi?".
"Phụ thân?".
Thi Quỷ xem thường: "Nếu những gì tứ a di kể với ta là đúng thì kẻ đó không đáng để ta gọi hai tiếng phụ thân".
"Không đáng...".
Nam tử lặp lại, xen ngờ vực như có chút gì hụt hẫng...
"Ngươi... dường như chán ghét, không, là căm hận phụ thân mình. Tại sao ngươi lại căm hận?".
"Bởi vì kẻ đó đã phản bội mẫu thân ta. Hắn lợi dụng tình cảm của người, đoạt đi một trong tu la tam bảo, hại người mang tiếng phản nghịch, cuối cùng phải chịu đoạ đày dưới mười tám tầng Đại Lôi Âm... Còn ta...".
"Năm đó nếu không nhờ tứ a di dùng thân mình che chở, mang ta trốn khỏi Thiên Nguyệt Ma Giới thì e rằng cái mạng này của ta cũng đã bị tay chân của hắn lấy mất luôn rồi... Một kẻ bội bạc, lòng lang dạ sói như hắn, xứng để ta gọi hai tiếng phụ thân ư?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.