Phù Thiên Ký

Chương 667: Không còn lựa chọn




"Nghinh Tử tỷ, tỷ...".
"Đại nương...".
"Nghinh Tử tỷ...".
...
Tiểu Kiều rồi Tiểu Vương, Lạc Lâm, lần lượt là những thanh âm chứa đầy cảm xúc. Bọn họ không đành. Bọn họ không muốn để Nghinh Tử phải một mình đứng ra cản chân Tư Đồ. Như điều nàng định.
Sự biến đổi của Nghinh Tử vừa rồi có ý nghĩa gì, bọn họ thực còn chưa rõ; tuy nhiên, có một điều mà bọn họ hoàn toàn hiểu được: Nghinh Tử, nàng không thể nào là đối thủ của lão nhân Tư Đồ kia. Bởi nếu có thể, nàng đã chẳng nói ra mấy lời nhắn gửi sau cùng nọ.
"Nghinh Tử tỷ, không được...".
"Đại nương...".
Mặc người kêu gọi, cản ngăn, Nghinh Tử như cũ vẫn giữ nguyên ý định, tiếp tục bước đi. Và nàng chỉ dừng lại khi bị một bàn tay vươn ra níu giữ.
"Thi Quỷ, đừng áy náy. Hãy để ta đi".
"Ngươi đánh không lại hắn".
"Nhưng ta có thể cản chân được hắn".
"Nghinh Tử...".
Nghinh Tử nở nụ cười ấm áp như gió xuân, bảo: "Đừng để ta phải hi sinh vô ích".
"Nghinh Tử!".
"Đại nương!".
Ngó thăy Nghinh Tử lao về phía lão nhân Tư Đồ, Tiểu Vương hét lên một tiếng, toan phóng theo thì liền bị ngăn trở. Ra tay là Khổng Lăng.
"Tứ nương?!".
"Ngươi không đủ sức".
"Nhưng mà đại nương...!".
"Đây là quyết định của nàng!".
Khổng Lăng nói tiếp: "Lẽ nào ngươi muốn nàng phải hi sinh vô ích?! Một Linh anh trung kỳ như ngươi thì có thể làm được cái gì?!".
Dời mắt qua Thi Quỷ, Khổng Lăng thúc giục: "Thi Quỷ, Nghinh Tử sẽ không cầm cự được lâu đâu. Đừng lãng phí thời gian...".
...
"Công tử... Nghinh Tử tỷ...".
Lời Khổng Lăng vừa dứt thì ngay kế bên, tiếng Tiểu Kiều cất lên. Khá nghẹn ngào.
Giờ phút này, trong lòng nàng đang nhói đau. Hơn trăm năm sớm tối ở cùng nhau, cảm tình thế nào không có? Nhiều nữa là khác. Giữa nàng và Nghinh Tử, tuy đôi bên hiếm khi chuyện trò nhưng đâu vì vậy mà hững hờ xa cách. Trái lại, nàng thấy rất thân thuộc. Đối với nàng, Nghinh Tử chẳng thua gì một thân tỷ tỷ...
Ấy thế mà giờ đây, Tiểu Kiều nàng lại phải trơ mắt đứng nhìn người tỷ tỷ ấy lao vào chỗ chết... Nàng thực sự không đành...
"Công tử...". - Trong nước mắt, Tiểu Kiều thỉnh cầu - "... Xin công tử, người hãy để ta dùng nó trợ giúp Nghinh Tử tỷ...".
Thi Quỷ đương nhiên hiểu được "nó" kia là gì. Xét trong toàn bộ vốn liếng của Tiểu Kiều hiện tại cũng chỉ có duy nhất một thứ tác động được tới Tư Đồ: Tiên Linh Chi Quang - năng lực đặc biệt của Tiên Linh Chi Hồn.
Nhưng... cũng chỉ dừng ở tác động. Nếu Tư Đồ không phải vạn cổ cự đầu, nếu tu vi của hắn mới chỉ là Linh anh đệ bát trọng, như vậy mọi thứ sẽ vô cùng dễ dàng. Tiên Linh Chi Quang của Tiểu Kiều, nó có thể vô hiệu hoá đại lượng thuật pháp thần thông của Tư Đồ.
Đáng tiếc... Tư Đồ, hắn lại thiên chân vạn xác là tu sĩ Linh anh đệ cửu trọng, một vị vạn cổ cự đầu...
Trong hàng ngũ chân nhân, đâu phải tự dưng người ở cảnh giới thứ chín lại được tôn xưng như vậy. "Cự đầu" hai chữ này, nó đại diện cho sức mạnh áp đảo tuyệt đối. Tám và chín tuy chênh nhau chỉ một tiểu cảnh giới nhưng sự cách biệt này, nó nằm ở chất. Lượng còn cố bù được chứ bằng như chất...
Tiên Linh Chi Quang dẫu có dùng thì tác dụng cũng chả đáng bao nhiêu. Xoay chuyển không được. Thậm chí kể cả có kích phát Đà Lan Ấn, kết quả vẫn chẳng khá hơn... Đồng ý toà truyền tống trận này hết sức ưu việt, truyền qua cả giới diện, nhưng trong lúc khởi động nó, Tư Đồ há chỉ biết đứng im ngắm nhìn?
Chung quy vẫn phải có người đứng ra ngăn chặn. Sự hi sinh, suy cho cùng vẫn không thể tránh khỏi.
Lại nói, Đà Lan Ấn trước sau cũng chỉ dùng được hai lần. Trong khi trăm năm trước, Tiểu Kiều đã đem kích phát một lần, từ Băng Xuyên Chi Địa ở Đại Việt Giới truyền tống tới Đà Lan Giới này. Hôm nay, Đà Lan Ấn chỉ còn dùng được duy nhất một lần nữa thôi.
Giả sử bây giờ Tiểu Kiều đem Đà Lan Ấn kích phát, mở ra thông đạo không gian thì sao? Tương lai Thi Quỷ hắn làm sao có thể quay lại Đà Lan Giới này được nữa? Nên nhớ, trong người hắn có Đoạn Trường Cổ. Một hai trăm năm nữa, nếu hắn còn chưa tìm được thuốc giải, như vậy hắn chắc chắn phải chết.
Mặc dù ở đây, muốn giết đế vương Lạc tộc, cướp đi Lạc Ấn, đoạt lấy Kim Cốt Thánh Thủy không phải việc dễ dàng gì, nhưng chí ít, hắn còn có cơ sở, có những mưu toan để thực hiện. Bằng như truyền tống đến thế giới bên ngoài... Cơ hội sống sót của hắn sẽ mỏng manh hơn rất nhiều.
Nếu chưa phải tình huống vạn bất đắc dĩ, không thể lựa chọn thì Thi Quỷ hắn vẫn chưa muốn sử dụng Đà Lan Ấn.
Tay siết chặt, mắt hiện đau thương, Thi Quỷ lắc đầu: "Tiểu Kiều, vô ích thôi. Ngươi không giúp được...".
"Nhưng Nghinh Tử tỷ...".
Giống như Tiểu Kiều, Thi Quỷ cũng xoay đầu nhìn về cuộc chiến, nơi Nghinh Tử đang liều mình giữ chân Tư Đồ.
"Nghinh Tử, tha lỗi cho ta".
Thầm nói một câu như vậy xong, Thi Quỷ vội vàng quay đi, thôi không nhìn nữa.
Trông kết giới nơi đối diện, hắn cắn răng mà rằng: "Mau phá kết giới!".
...
Vậy là đã rõ. Thi Quỷ, hắn đã đưa ra lựa chọn: bỏ lại Nghinh Tử, cùng mọi người phá đi kết giới rồi đào tẩu.
Vô tình ư?
Trong tình cảnh này, Thi Quỷ hắn còn biết làm sao hơn?
Hắn chưa phải chân nhân, càng không là cự đầu vạn cổ. Hiện hắn mới chỉ là một tên cường giả Thiên hà đệ cửu trọng nhỏ nhoi, yếu đuối. Sức hắn, nó chỉ như con sâu cái kiến mà thôi...
Thời gian. Thi Quỷ hắn cần thời gian.
Chỉ có điều... ai muốn cho hắn thời gian?
Chí ít kẻ đó không phải Tư Đồ.
...
Vốn đang tức giận vì bị Nghinh Tử cản ngăn, nay lại ngó thấy kết giới của mình bị người phá bỏ, Tư Đồ tức thì thúc động linh lực, hét lớn:
"Trước mặt Tư Đồ ta còn muốn chạy ư?!".
Gần như cùng lúc, tại thời điểm lời vừa ra hết thì thân ảnh Tư Đồ cũng biến mất; sát na sau, đợi khi hiện ra lần nữa thì hắn đã ở sát ngay sau lưng đám người Thi Quỷ.
"Ranh con muốn chết!".
"Công tử!".
"Keng!".
...
Hung hiểm tạm lui, quang mang dần tiêu tán. Theo đó, hình bóng Nghinh Tử cũng từ từ lộ rõ.
So với ban nãy thì lúc này nàng khác lắm. Trên đầu nàng, một đôi sừng cong cong chẳng biết đã xuất hiện tự bao giờ; trên lưng cũng là như thế, một đôi cánh màu bạc đã mọc dài ra...
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là chân diện ma nhân của Nghinh Tử. Vừa rồi, nàng đã chuyển đổi.
Tuyệt đẹp, đấy là hai từ thích hợp nhất dành cho Nghinh Tử lúc này. Không như đại đa số chủng tộc đại ác ma khi biến về chân diện thì tướng mạo sẽ trở nên khó coi (hoặc ít hoặc nhiều), Nghinh Tử lại hoàn toàn trái ngược. Nếu trong hình dáng bình thường, nàng là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương thì sau khi biến đổi, xét trên tổng thể, nàng còn nhỉnh hơn cả Lạc Mai Tiên một chút. Đôi sừng cong cong trên đầu và đôi cánh màu bạc sau lưng, chúng chẳng những không làm nàng trở nên khó coi tí nào mà còn tôn thêm vẻ đẹp của nàng…
Nghinh Tử, nàng là một sự mị hoặc hoàn mỹ. Cứ nhìn vào Tư Đồ liền biết. Mới vừa rồi chính hắn cũng phải thất thần trước vẻ đẹp ấy của nàng.
“Nữ nhân Âm Mị tộc thiên sinh mị chất, quả nhiên danh bất hư truyền”.
Thái độ phần nào chuyển biến, Tư Đồ hướng Nghinh Tử nói ra: "Tiểu nữ tử, ta nhìn ngươi tư chất không tệ... Ừm, rất tốt... rất tốt...".
"Hôm nay lão phu xuất thế, Thiên Vu lại chẳng còn. Nhân sinh tịch mịch ngẫm cũng nhàm chán... Tiểu nữ tử, nếu ngươi biết điều thu tay, ta có thể xem xét tha cho ngươi một mạng. Thậm chí... ta có thể thu nhận ngươi dưới trướng...".
"Ngươi... không xứng".
Rất ngoài mong đợi của Tư Đồ, Nghinh Tử đã rất thẳng thừng từ chối. Câu nói phũ phàng kia, nó đã triệt để xúc phạm đến hắn.
Khỏi phải nghĩ, Tư Đồ đương nhiên là rất tức giận. Một đời tung hoành ngang dọc, Tư Đồ hắn nào đã chịu cảnh bị nữ nhân khinh rẻ bao giờ. Nhớ năm đó, Mạc Đa và Sa Kỳ Nhi còn chưa dám coi thường hắn... Ấy vậy mà nay, bất quá một hậu bối vô danh lại thẳng thừng từ chối...
"Ha ha... Tốt! Tốt...!".
Thẹn quá hoá cười, Tư Đồ giở giọng hung ác: "Nữ nhân Âm Mị, ta sẽ khiến ngươi phải nằm dưới thân ta mà rên xiết kêu gào!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.