Phù Thiên Ký

Chương 640: Bước chân vào đời




Năm năm, không dài nhưng cũng chẳng quá ngắn. Ngần ấy thời gian đã đủ để làm đổi thay nhiều thứ. Lòng người, hẳn cũng nằm trong.
Như Lạc Lâm đã nói, năm năm thời gian đã gần như xoá đi hình bóng trẻ thơ trong nàng. Tâm tính nàng, suy nghĩ của nàng, hết thảy đều đã đổi khác. Hôm nay nàng đã không phải một đứa trẻ chín, mười tuổi nữa rồi. Hôm nay nàng đã thực sự trở thành một thiếu nữ. Vụng dại, nó đã vơi đi rất nhiều.
Khổng Lăng cũng thế. Trong mối quan hệ với Thi Quỷ, cái nhìn của nàng so với cách đây năm năm thì đã chênh đi không ít. Hận ý, nó chẳng còn nồng như trước nữa. Có thể nàng vẫn đang âm thầm chờ đợi thời cơ, che giấu thực lực - như cái cách vẫn làm; tuy nhiên, mục đích cuối cùng, chỉ e đã sai lệch đi nhiều...
Còn Thi Quỷ...
Tính trong ba người thì có lẽ hắn là đặc biệt hơn cả. Xét ở mối quan hệ với Khổng Lăng, cũng như Lạc Lâm, hắn như cũ vẫn giữ khoảng cách. Xung quanh hắn, trong vô hình, một bức tường luôn luôn hiện hữu. Dù thân mật đến đâu, tiếp xúc tới độ nào thì cùng lắm cũng chỉ là bề nổi, trên da thịt; bằng như nội tâm...
Cõi lòng hắn, nó là một khoảng trời xa cách. Và hắn, hắn đã và vẫn đang giam mình bên trong thế giới ấy...
Thực chất, hắn không để ý nhiều như cái cách người ta vẫn nghĩ. Về thực tại. Nhất là ở khía cạnh tình cảm. Khổng Lăng có hận hắn hay không, hắn chẳng bận tâm. Ý nghĩa nếu có, nhiều nhất cũng chỉ tác động đôi chút đến vài ba tính toan, dự định.
Lạc Lâm cũng thế. Ban đầu, hắn coi nàng, và âm thầm đặt nàng vào vị trí một quân cờ. Tuy rằng sau đó, thỉnh thoảng hắn có thương hại, có tự vấn; nhưng... Mọi thứ đâu rồi lại vào đấy. Lòng trắc ẩn, nó rất nhanh đã bị hắn chôn vùi, khoá chặt...
Là vậy đấy. Thi Quỷ hắn từ chối tất cả. Thậm chí ngay đến Nghinh Tử - người mà hắn gọi bằng hai tiếng "tri âm", hai từ "tri kỷ", nàng cũng chẳng thể vượt qua được vách ngăn vô hình xung quanh hắn. Tâm tư hắn, nàng có thể hiểu được nhưng sẽ không cách nào chạm tới được. Đơn giản là bởi... hắn không muốn.
Thời gian, nó chừng như đã dừng lại trong hắn. Kể từ lúc Tố Thanh mất, Tâm Lan chẳng còn thì hắn... hắn cũng đã chết đi rồi.
Tháng năm vẫn trôi, chỉ là không có hắn. Người hắn gặp, chuyện hắn nghe, bất quá nhớ bằng khối óc. Tim hắn, nó đóng chặt mất rồi... Nếu trước kia, năm năm về trước, Thi Quỷ hắn tựa như mặt hồ tĩnh lặng thì bây giờ hắn chính là gió. Nắm không được, nhìn không tới...
Sự xa cách, cũng là cô độc kia, nó liệu có giúp hắn tránh được tổn thương? Hay rồi chính nó sẽ làm hắn phải gánh lấy tổn thương?
Là đúng, là sai nào ai biết được. Câu trả lời, nó vẫn còn nằm ở mai sau.
Còn hiện tại...
Thi Quỷ, hắn chẳng ở đây. Nơi căn phòng phía ngoài này, hiện hữu duy chỉ mỗi mình Lạc Lâm. Nàng ngồi trong góc, cạnh vách tường, hai tay vòng ôm lấy chân, tựa cằm lên gối lặng lẽ thu mình...
Nàng đang buồn. Dám cá là như vậy. Cứ trông thần thái lúc này của nàng liền biết. Ẩn trong đôi mắt thiếu nữ kia là cả một khoảng trời phiền muộn. Thay vì sự linh động trước đây, hiện giờ chúng lại phủ đầy những đám mây. Mưa, nó đang chực chờ rơi xuống...
Qua thêm một đỗi, khá lâu, từ trong suy tư, Lạc Lâm chậm rãi nâng đầu, liếc mắt nhìn về nơi thạch thất. Ở đấy, Thi Quỷ, hắn lại đang cùng Khổng Lăng song tu.
Từng có lúc những thanh âm nỉ non như khóc như than kia khiến nàng rất bứt rứt, bực bội. Từng có lúc nàng ngồi đây, bỏ ra hàng giờ để mắng mỏ, nguyền rủa. Hai hình nhân thô sơ làm từ đá và đôi mảnh y phục nọ, chúng đã từng bị giày vò dưới chiếc giày nàng không biết bao nhiêu lần...
Phải, đã từng... Những ngày trẻ con. Những hành vi ngốc nghếch...
Nhưng giờ đây...
Hình nhân, chúng đã hỏng mất tự bao giờ. Mắng mỏ, nguyền rủa, nó cũng chìm vào tĩnh lặng. Trong nàng giờ đây, bực tức, nó đâu mất rồi?
Tất cả giờ đã đi đâu...?
Lạc Lâm, nàng không biết. Nàng thay đổi rồi. Nàng ước mình không trở nên như thế. Giá như nàng không trở nên như thế...
Tiếc rằng nàng đã...
Thời gian chẳng thể quay ngược. Tình cảm của nàng, nó cũng như vậy... Dẫu muốn cũng không thể gạt đi, hoặc là quên bỏ...
Nàng đâu phải Thi Quỷ. Lạc Lâm nàng đâu có được trái tim sắt đá như hắn. Hờ hững, lạnh nhạt, nàng muốn lắm chứ. Thực tế, nàng đã từng cố gắng, từng tự nhủ, nhưng... không thể. Nàng làm không nổi...
Năm năm, nàng từ một đứa trẻ dần lớn lên thành thiếu nữ. Như mọi cô gái khác, nàng cũng biết nghĩ suy, biết mơ mộng. Tim nàng, nó biết yêu, biết thế nào là rung động...
Năm năm, mỗi một ngày trôi qua, Lạc Lâm nàng lại đổi thay nhiều thêm một chút. Và Thi Quỷ, hình bóng hắn cũng theo đó mà in vào tâm trí nàng nhiều thêm một chút. Hằng ngày nàng đều thấy hắn, chuyện trò cùng hắn. Những khoảnh khắc bực bội, những giây phút xấu hổ ngượng ngùng... Từng niềm vui, từng nỗi buồn của nàng, chúng hầu như đều có mặt hắn.
Ở đây, bên trong thạch động này, suốt cả quãng thời gian từ một đứa trẻ chuyển mình thành thiếu nữ, Lạc Lâm nàng chỉ biết có mỗi một mình hắn. Năm năm qua, hắn là nam nhân duy nhất mà nàng thấy, nàng gặp. Để rồi...
Trong những giấc mơ, trong cơn say ngủ, hình bóng hắn lại hiện ra. Mỗi lúc một rõ dần... rõ dần...
Thoạt đầu, nàng đã gạt đi. Nhưng là sau đấy, Thi Quỷ hắn lại tiếp tục len lỏi vào giấc mơ của nàng. Một lần nữa, nàng gạt đi...
Cứ thế, một lần rồi lại một lần, Lạc Lâm nàng cố xua đuổi, chối từ. Cuối cùng, chẳng biết đến giấc mơ thứ bao nhiêu, rốt cuộc thì nàng...
Hôm đó, nàng lại mơ thấy hắn. Nhưng thay vì đuổi xua như thường lệ thì nàng lại dang tay ôm lấy, trao cho hắn nụ hôn đầu tiên, cùng hắn quấn quýt ái ân...
Vậy là xong. Từ sau hôm ấy, nàng đã biết những cảm xúc mơ hồ trước đó là gì. Thứ nàng đã cố tình lẩn trốn, cảm giác ấy nó gọi là yêu. Nàng đã rung động. Từ rất lâu...
Thái độ hờ hững, những lời nói vô tâm của Thi Quỷ càng làm nàng bực tức, ấm ức bao nhiêu thì sự ân cần khi hắn tự mình rạch đứt cổ tay để lấy máu cho nàng lại càng khiến nàng cảm động bấy nhiêu. Lạc Lâm nàng nào phải đâu kẻ vô tâm vô phế. Dù có là đại ác ma, một công chúa cao quý thì nàng bất quá cũng chỉ là con người, một thiếu nữ. So với Âm Cơ, Nghinh Tử, Khổng Lăng, nàng non nớt lắm. Tâm trí nàng thậm chí e còn giản đơn hơn cả Tiểu Kiều nữa.
Những ngón tay nàng là thịt là xương. Mắt môi nàng cũng đều giống y như thế, bằng xương bằng thịt. Vậy nên... nàng biết cảm nhận. Nàng biết những nỗi buồn không tên. Nàng biết những niềm vui bất chợt. Và... nàng biết yêu.
Nhưng... biết mà làm gì kia chứ?
Nam nhân duy nhất nàng có thể nghĩ để rồi vô thức mường tượng, hắn vốn đâu để ý đến nàng. Với hắn, nàng như cũ vẫn chỉ là một đứa trẻ. Mãi vẫn chỉ là một đứa trẻ...
Tại sao?
Tại sao hắn cứ luôn hờ hững xa cách?
Một chút quan tâm, vài lời đường mật lẽ nào lại khó khăn đến thế?
"Có lẽ... trong lòng hắn chưa bao giờ có ta... chưa bao giờ xem ta như một nữ nhân...".
Thu lại ánh mắt, Lạc Lâm nhích mông ra sau một chút, tựa đầu lên vách đá. Khuôn mặt ủ rũ, nàng nở nụ cười yếu ớt rồi thì thầm...
"Tiểu Quỷ, ta không hiểu... Tại sao ngươi không thể thích ta, không thể yêu ta. Ta chẳng phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ư?".
"Còn Lạc Lâm ta... Ta tại sao lại thích ngươi, tại sao lại chờ mong ngươi?... Nếu năm năm qua, ngươi không phải là nam nhân duy nhất xuất hiện trong đời ta, như vậy... ta liệu có vì ngươi mà rung động? Vì ngươi mà dệt mộng?".
Lạc Lâm tự hỏi, hỏi xong thì chỉ biết cúi đầu im lặng. Bởi vì đáp án nàng vốn dĩ không biết.
Thực tế, nó đi ngược với giả định. "Nếu" thì vẫn chỉ là nếu. Năm tháng đã qua làm sao níu lại? Tình cảm trao đi há có thể đòi? Trừ phi là Lạc Lâm nàng tự mình cắt đứt...
Chẳng may, nàng lại không biết phải cắt thế nào, ở đâu. Huống hồ... nàng thật muốn quên bỏ ư?
Rung động đầu đời, nó nào dễ nhạt phai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.