Phù Thiên Ký

Chương 593: Bản đồ Kho báu




...
Tóc dài xõa rối, áo quần nhuốm máu, rõ nhất là trên hai cánh tay: máu khô phủ kín trông như một lớp vẩy.
Bộ dạng của Thi Quỷ lúc này thật chẳng khác kẻ sống sót bước ra từ một chiến trường bi thảm là mấy. Từ người hắn, một cỗ khí tức tang tóc thê lương phảng phất như có như không đang lan tỏa, thiết nghĩ ít nhiều cũng khiến kẻ khác phải bận lòng.
Dáng vẻ tang thương là thế, ấy vậy mà trên gương mặt hắn, thần thái lại điềm nhiên đến lạ. Từ trong mắt hắn, toàn bộ cảm xúc cứ như thể đều đã yên giấc, chẳng còn sót dù chỉ một chút. Sự bình tĩnh nọ, tin tưởng trong thế gian muôn vạn người cũng xem là hiếm.
...
"Công tử!".
"Tiểu Quỷ sư phụ!".
Trái với sự hồ nghi vừa thoáng qua trong đôi mắt đờ đẫn của Nghinh Tử, ở Tiểu Kiều và Lạc Lâm thì lo lắng mới là những gì đang hiển hiện. Không ai bảo ai, hai cô gái đồng thời hô lên rồi tiến nhanh về phía Thi Quỷ.
"Công tử...".
"Tiểu Quỷ sư phụ, tay ngươi bị làm sao vậy?! Sao lại có máu nhiều như vậy?!...".
So với Tiểu Kiều thì Lạc Lâm nhanh nhạy hơn khá nhiều, chẳng những tới trước mà lời nói lẫn cử chỉ cũng đều ra trước. Một bộ sốt sắng, nàng cầm lấy một trong hai cánh tay dính đầy máu khô của Thi Quỷ, tỏ ra quan tâm thấy rõ:
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi mau để ta xem...".
"Không cần".
Sau khi thẳng thừng từ chối, Thi Quỷ gạt tay Lạc Lâm ra, kế đấy thì hướng ánh mắt về Tiểu Kiều, bảo: "Tiểu Kiều, thoa thuốc giúp ta".
"Tiểu Quỷ sư phụ, để ta để ta!". - Vẫn rất ư mau lẹ, trong lúc Tiểu Kiều còn chưa kịp vâng dạ cái gì thì Lạc Lâm đã liền chen ngang, bàn tay mềm mại lại lần nữa vươn về phía trước.
Chỉ có điều, đích còn chưa tới được thì ở chiều đối diện, Thi Quỷ đã ngăn lại.
"Không mượn ngươi".
Mặc dù gương mặt vẫn rất điềm tĩnh, ánh mắt cũng bình lặng giống y vừa rồi, nhưng chẳng hiểu sao với Lạc Lâm thì nó dường như đã khác đi nhiều lắm. Từ bên trong giọng điệu của Thi Quỷ, nàng cảm nhận được chút gì đó lạnh lẽo âm hàn...
Là dành cho nàng ư?
Nhưng tại sao? Nàng chỉ quan tâm hắn thôi mà...
Giữa lúc Lạc Lâm còn đang tự hỏi, thân nhất thời an vị, bên kia, Thi Quỷ đã tiếp tục lên tiếng, tuy nhiên lần này hướng đến là Tiểu Kiều.
"Ngươi còn làm gì vậy? Mau thoa thuốc giúp ta".
"V-Vâng...".
...
...
Lát sau.
Tình trạng Thi Quỷ hiện đã tốt hơn rất nhiều. Máu khô đã được rửa đi, thương tích trên người cũng đã được Tiểu Kiều thoa thuốc kỹ lưỡng; y phục cũng là như thế, lúc này đã sớm thay mới.
Thân khoác bạch y tao nhã, Thi Quỷ nhìn xem một lượt, bỗng lắc đầu:
"Đúng là không hợp".
"Công tử". - Sát bên, Tiểu Kiều nghe vậy liền nói - "Trong giới chỉ của ta hiện chỉ còn mỗi bộ này. Lúc trước ta vốn là chuẩn bị...".
"Chuẩn bị?".
"K-Không có gì".
...
"Ừ".
Qua vài giây im lặng, Thi Quỷ chỉ tùy tiện buông ra một tiếng như vậy rồi thôi, không truy hỏi nữa. Đầu xoay sang nhìn Nghinh Tử, hắn ngưng trong thoáng chốc thì dời đi, đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Âm Cơ, chân bắt đầu tiến tới.
"Có chuyện gì?".
Ngay khi đôi chân Thi Quỷ vừa an vị thì từ bên dưới, một giọng trong trẻo pha chút hờn dỗi cất lên. Hé môi tất nhiên chẳng phải Âm Cơ. Lạc Lâm, nàng mới là người buông tiếng.
"Tùy tiện nhìn".
Xem như không thấy vẻ hờn dỗi của ai kia, Thi Quỷ hỏi: "Lạc Lâm, chiến lợi phẩm có phải đã được ngươi thu hết?".
Vốn đang làm mặt lạnh, nay nghe Thi Quỷ đề cập đến ba chữ "chiến lợi phẩm", thần tình Lạc Lâm bỗng chốc thay đổi hẳn. Đôi mắt mở to hơn một chút, nàng lắc đầu: "Chiến lợi phẩm? Chiến lợi phẩm gì?".
"Đám đạo tặc ở Lam Dương Động, Diệp Lang Khải".
"À, ra là bọn họ a...".
"Lạc Lâm, toàn bộ tài bảo thu được từ bọn họ, ta chỉ muốn một thứ, phần còn lại ngươi đều có thể lấy hết".
Ngồi bên dưới, Lạc Lâm ngỡ mình nghe lầm, ngước lên hỏi lại: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... ngươi vừa nói là cho ta hết?".
"Ta chỉ cần một thứ".
Có được lời xác nhận từ Thi Quỷ, Lạc Lâm tức thì nở hoa trong dạ, miệng bất giác mà cười tươi trông thấy.
Dẫu vậy, nàng vẫn chưa thực sự an tâm. Để chắc chắn hơn, nàng chìa tay ra và bảo: "Tiểu Quỷ sư phụ, chúng ta ngoéo tay đi".
Ngó thấy Thi Quỷ mãi chưa chịu làm theo, Lạc Lâm dứt khoát cầm lấy tay hắn rồi nhanh chóng thực hiện giao ước.
"Đấy, chúng ta đã ngoéo tay rồi nhé. Tiểu Quỷ sư phụ ngươi nói phải giữ lời, lật lọng sẽ bị sét đánh đấy".
Không mấy bận lòng về hành động cùng những lời nói trẻ con của cô gái trước mặt, Thi Quỷ bảo, giọng vẫn đạm mạc như cũ: "Nếu đã xong rồi thì đưa đây - thứ ta muốn".
"Ừ, để ta lấy cho".
Rất ư mau lẹ, Lạc Lâm nói xong thì liền động thần niệm, nhưng sau đó bỗng chợt ngưng lại.
"Tiểu Quỷ sư phụ, thứ ngươi muốn là cái gì?".
"Một tấm bản đồ".
"Bản đồ?".
Lạc Lâm hồi tưởng một chút, hồi đáp: "Ta cũng không biết nữa. Những chiếc không gian giới chỉ, túi trữ vật kia ta còn chưa có xem hết".
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi đợi một chút để ta tìm...".
Nói liền làm, Lạc Lâm lập tức đem toàn bộ chiến lợi phẩm mà mình thu gom được ở Lam Dương Động ra, bắt đầu sử dụng thần thức tra xét...
...
Vài phút sau.
"A! Thấy rồi!".
Cùng với một tiếng reo mừng, Lạc Lâm đứng dậy, tay cầm một chiếc không gian giới chỉ màu ánh kim đưa qua cho Thi Quỷ, nhoẻn miệng cười: "Tiểu Quỷ sư phụ, tấm bản đồ trong đây nè!".
Thi Quỷ không nói gì, đưa tay tiếp nhận, tiến hành kiểm tra.
...
"Không phải".
"Không phải?".
Lạc Lâm hơi ngoài ý muốn: "Nhưng đây đúng là bản đồ a".
"Chiến lợi phẩm có nhiều như vậy, bản đồ có vài tấm khác nhau có gì là lạ".
"À... Cũng đúng".
Đã thông suốt, Lạc Lâm lại tiếp tục quay trở lại công cuộc tìm kiếm của mình.
...
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi xem có phải là tấm này hay không?".
"Cũng không phải".
"Lại không phải...".
...
"Vậy còn tấm này? Nó là cái cuối cùng rồi a".
"Đưa ta xem".
Thi Quỷ tiếp lấy tấm bản đồ vẽ bằng da của ma thú nọ, tỉ mỉ xem xét hồi lâu thì gật đầu: "Đúng là nó".
Bên cạnh, Lạc Lâm vội ngó đầu nhìn qua, một bộ tò mò: "Tiểu Quỷ sư phụ, đây là bản đồ gì vậy? Ta thấy ngươi có vẻ quan tâm a".
"Kho báu".
"Kho báu?".
Hai mắt sáng lên thấy rõ, Lạc Lâm vui vẻ nói ra: "Hì, ta biết ngay mà".
"Tiểu Quỷ sư phụ, thứ có thể khiến ngươi bận lòng như vậy, kho báu này chắc hẳn là rất có giá trị đi?".
Đang nói, Lạc Lâm như nghĩ tới gì, hỏi ngay: "Nhưng mà Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi làm sao lại biết có bản đồ kho báu?".
Nàng nhớ thời điểm ở Lam Dương Động, từ đầu đến cuối Thi Quỷ đều chỉ mãi đánh giết thôi đấy.
Sự nghi hoặc của nàng, Thi Quỷ tất nhiên biết được. Nhưng, hắn không cần phải giải đáp. Ngoảnh mặt quay lưng, hắn mang theo tấm bản đồ bước thẳng ra bên ngoài thạch động, tới cửa thì dừng lại, bảo với Tiểu Kiều ở bên trong:
"Tiểu Kiều, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau theo ta".
"Vâng, công tử".
...
"Tiểu Kiều Tiểu Kiều, lúc nào cũng Tiểu Kiều...".
Ngay khi thân ảnh Thi Quỷ và Tiểu Kiều vừa khuất dạng thì từ đằng sau họ, một giọng nói cất lên, khá là bất mãn.
"Hừ, cái gì mà tì nữ chứ, theo ta thấy là thiếp thân tì nữ thì đúng hơn".
"Cứ đợi đấy, ta sẽ về mách với tỷ tỷ cho mà xem".
...
P/s: Có người hỏi ta một câu và khiến ta phải suy nghĩ rất nhiều.
Lãng phí? Hữu ích? Đã thỏa?
Tâm trí ta đang bâng khuâng chẳng rõ. Khó viết thành câu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.