Phù Thiên Ký

Chương 549: Đánh ra tư cách




"Trả lại cho các ngươi!".
Tiếng nổ đinh tai còn chưa kịp lắng xuống thì giọng Thi Quỷ đã cất lên.
Tâm chuyển, thân động, hắn triệt hồi lam băng phòng hộ, cùng lúc bắn ra hai tia sáng màu đỏ.
Là Huyết Ma Truy Hồn Chỉ!
Trước đòn phản kích quá đỗi mau lẹ này, Thác Nhĩ Đồ lẫn nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, cả hai đồng loạt biến sắc, vội vã thúc động linh lực, phi thân tháo chạy.
"Ầm!".
"Ầm... ầm...".
...
"Bỏ chạy cũng mau lắm". - Thi Quỷ thoáng ngó qua động Bạch Nhật vừa bị Huyết Ma Truy Hồn Chỉ của mình đánh cho sụp đổ một mảng, tùy tiện nói ra.
Nói xong, một giây không bỏ, hắn vỗ nhẹ Huyết Vũ Thiên Ti Dực lao lên tiếp tục tấn công.
Bên kia, Thác Nhĩ Đồ nhắm thấy tình thế bất ổn liền bay về phía nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi, ra sức phối hợp để ứng phó.
...
"Trinh Nhi, tiếp tục sử dụng Xuyên Vân Tiễn trợ lực cho ta!".
"Được!".
Miệng hồi đáp, tay lắp tên, nữ nhân Mị Ma tộc lại lần nữa giương cung nhắm bắn, mục tiêu thì hiển nhiên là kẻ đang cùng Thác Nhĩ Đồ giao chiến: Thi Quỷ.
"Xẹt!".
Tiễn tựa lưu tinh, vừa bắn ra đã liền tiếp cận Thi Quỷ, uy lực so với mũi tên lần trước còn mạnh hơn mấy phần.
Có điều... giống như cũ, đối với Thi Quỷ cũng chỉ là trò hề.
"Ba!".
Tung chưởng đẩy lùi Thác Nhĩ Đồ, Thi Quỷ đạp lui đồng thời xuất sử thần thông.
Sau cái xòe tay của hắn, lam băng lại một lần nữa tái hiện. Tuy nhiên, khác hẳn lần trước, lam băng lần này đã không chỉ đơn giản là do linh lực chuyển hóa từ Linh Lung Đồng Ngọc Công ngưng kết ra nữa. Lam băng vừa xuất hiện đây, nó chẳng những bền chắc mà còn ẩn chứa một cỗ lực lượng hủy diệt hùng hậu. Tên của nó là... Băng Ngưng.
Không nhiều, phạm vi Băng Ngưng vừa được Thi Quỷ đánh ra bất quá cũng chỉ có mười thước mà thôi. Nhưng chính mười thước Băng Ngưng nhỏ hẹp này, nó đã khiến cho lòng người phải rung động.
Trong nháy mắt, nó vừa được xuất ra thì đã liền đem Xuyên Vân Tiễn đông cứng lại, hoàn toàn chẳng bị trì hoãn dù chỉ một chút.
Đã xong?

Chuyện nào chỉ bấy nhiêu. Băng Ngưng của Thi Quỷ, nó khủng bố hơn nhiều lắm. Đóng băng bất quá là sự khởi đầu mà thôi, theo sau còn có thứ mạnh mẽ và đáng sợ hơn nữa: Sát lực. Trái với khi ở Đàm Nghi Sơn, thời điểm đem đám thủ hạ đạo tặc đóng băng trên diện rộng, mười thước Băng Ngưng được xuất ra hiện giờ, nó chứa đựng rất nhiều sát lực. Và đó cũng chính là lý do khiến cho người bắn tên là nữ nhân Mị Ma tộc phải rung động. Hoặc cũng có lẽ nên gọi là khiếp sợ.
Lý do?
Rất đơn giản, Xuyên Vân Tiễn của nàng, nó đã mất đi phần lớn linh lực. Linh hồn ấn ký mà nàng khắc bên trên đã vừa bị phá hủy.
...
"Trinh Nhi!".
"Khục... Ta vẫn ổn".
Mặt mày lo lắng, nữ nhân Mị Ma tộc lau vội vệt máu do bị người xóa bỏ linh hồn ấn ký gây ra, nói với Thác Nhĩ Đồ: "Nhĩ Đồ, kẻ này quá đáng sợ, chúng ta phải dùng đến nó thôi!".
"Nó", Thác Nhĩ Đồ đương nhiên biết cụ thể là gì. Thoáng liếc qua Thi Quỷ như một hung thần đang lù lù đứng ở phía đối diện, cách hơn trăm thước, hắn cắn răng gật đầu:
"Được!".
Đã hạ xuống quyết định, Thác Nhĩ Đồ, cũng như nữ nhân Mị Ma tộc, cả hai lập tức triển khai thủ đoạn.
Môi hé mở, từ trong miệng bọn họ, hai món đồ vật bay ra. Đó là hai miếng ngọc, kích cỡ không lớn, chỉ khoảng tầm ba ngón tay, một cái màu trắng còn một cái thì lại thuần đen, hình dạng giống y hệt như nhau đều là chạm khắc một sinh vật nào đấy.
"Biến!".
"Biến!".
Ngọc ra khỏi miệng, cả Thác Nhĩ Đồ lẫn nữ nhân Mị Ma tộc cùng lúc cắn nhẹ đầu lưỡi, phun ra một ngụm bổn mạng tinh huyết đánh lên ngọc bội của mình rồi hô lớn.
Theo tiếng hô của bọn họ, hai miếng ngọc bội cũng tức thì sống dậy. Từ những vật vô tri vô giác, chúng bỗng rung động, đồng loạt bành trướng rồi biến đổi.
Thoáng chốc, hai giây còn chưa qua hết thì quá trình biến đổi đã kết thúc. Lúc này ngọc chẳng thấy đâu nữa, thay vào đó hiển hiện lại là thứ khác: hai sinh gdt5tH9 vật to lớn, dữ tợn.
Bọn chúng cao đến hai mươi thước là ít, hình dạng tương tự như khỉ đột nhưng thay vì hai thì chúng lại có đến bốn cánh tay.
Như muốn thị uy, hai hung hầu cao lớn nọ vừa hiện thân thì liền trợn mắt nhìn xuống Thi Quỷ, tay liên tiếp vỗ ngực thét gào.
"Grào... ào... ào...!".
"Grào... ào... ào...!".
...
"Bảo phù thánh cấp, lực lượng sánh ngang cường giả Thiên hà đệ tam trọng đỉnh phong, quả thật không tệ".
Mặc dù đang bị uy áp của hai hung hầu tập trung đè ép nhưng Thi Quỷ trước sau như một chẳng có chút gì gọi là e ngại, thần sắc từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, dáng điệu càng là ngạo nghễ.
Đầy vẻ xem thường, từ hai hung hầu cao lớn, Thi Quỷ chuyển mắt nhìn sang Thác Nhĩ Đồ và nữ nhân Mị Ma tộc, nói:
"Hai bảo phù thánh cấp này, ta đoán chúng hẳn đã là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của các ngươi rồi đi".
Trái với thần thái tự tin kiêu ngạo của Thi Quỷ, mang theo gương mặt cau có khó coi, Thác Nhĩ Đồ chưa vội sai sử hung hầu tấn công mà quan sát kẻ địch của mình một lúc rồi mới cất tiếng hỏi:
"Các hạ rốt cuộc là người của thế lực nào, vì cớ gì lại ra tay giết người của ta? Ta nhớ không lầm thì trước nay ta chưa từng gặp qua các hạ...".
Đường đường là một cường giả Thiên hà đệ nhị trọng, theo lý, đứng trước một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng thì Thác Nhĩ Đồ nên dùng thân phận tiền bối, tư cách bề trên để nói chuyện; thế nhưng lúc này, qua cách xưng hô thì rõ ràng Thác Nhĩ Đồ đã xem Thi Quỷ là kẻ bằng vai phải lứa với mình, chẳng những lời nói mà thái độ, giọng điệu cũng đều thể hiện như vậy. Xem ra trong nhận định của hắn thì cân lượng của Thi Quỷ không hề thua kém, thậm chí còn nặng hơn cả cấp bậc cường giả Thiên hà đệ nhị trọng bình thường.
Xét ra âu cũng hợp lẽ. Sau những thủ đoạn đã bày ra, Thi Quỷ hoàn toàn đã có đủ tư cách để đứng ngang hàng với Thác Nhĩ Đồ.
Thi Quỷ, hắn nào phải hạng tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng bình thường? Theo như Lạc Lâm từng nhận xét thì hắn vốn dĩ là một quái vật, một kẻ "dị loại".
Tư cách, Thi Quỷ hắn chẳng những đã đủ mà còn có dư, chí ít thì hơn xa một tên cường giả Thiên hà đệ nhị trọng như Thác Nhĩ Đồ, so với Thiên hà đệ nhất trọng như nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi thì lại càng thêm chênh lệch.
Với sức mạnh vượt trội, trong tâm thế của kẻ bề trên, Thi Quỷ nhìn qua Thác Nhĩ Đồ, hồi đáp:
"Trí nhớ của ngươi vẫn tốt, ta và ngươi đích xác là chưa từng gặp nhau, giữa chúng ta cũng chưa bao giờ phát sinh ân oán cái gì".
"Các hạ". - Lần này mở miệng là nữ nhân Mị Ma tộc Trinh Nhi - "Nếu đôi bên đã không oán không thù, các hạ cớ gì lại ra tay với chúng ta?".
"Hỏi hay lắm".
Thi Quỷ dời ánh mắt lên người nữ nhân Mị Ma tộc, nói: "Hay đến độ ngu ngốc".
Trong cái nhìn ẩn ẩn tức giận của nữ nhân Mị Ma tộc, hắn tiếp tục: "Nữ nhân, ngươi là ai? Tiểu thư danh gia? Nữ nhi yếu đuối? Một cô gái nhà lành? Ngươi rất thiện lương?".
Thi Quỷ lắc đầu: "Đều không phải. Nữ nhân ngươi là đạo tặc, nam nhân bên cạnh ngươi cũng là đạo tặc, cả đám các ngươi đều là đạo tặc. Đạo tặc các ngươi giết người lẽ nào phải có lý do chính đáng? Những người bị các ngươi giết, bọn họ lẽ nào đều có thù oán với các ngươi? Chỉ e đến mặt mũi các ngươi bọn họ còn chưa từng được thấy qua nữa".
"Các hạ...".
"Không cần nhiều lời!".
Thi Quỷ khoát tay ngăn lại, kế đó thì hỏi: "Mau trả lời ta, Thác Ban hiện đang ở đâu?".
Thác Ban?
Trước câu hỏi có phần đột ngột này của Thi Quỷ, Thác Nhĩ Đồ và nữ nhân Mị Ma tộc quay mặt nhìn nhau, thoáng trao đổi rồi Thác Nhĩ Đồ lên tiếng:
"Các hạ nhận thức đại ca ta?".
"Ta nghe nói hắn có rất nhiều bảo vật". - Thi Quỷ chẳng giấu giếm vòng vo, thẳng thắn nói ra.
Nhận được câu trả lời ấy của hắn, bên kia, thần sắc Thác Nhĩ Đồ nhất thời khẽ biến, xem dáng vẻ thì dường như đã hiểu ra vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.