Phù Thiên Ký

Chương 536: Cáp Mô Thực Ma Thủ




Ong!
Ong!
Thêm một lần nữa, khí tức của "thùng phuy" lại gia tăng. Khá nhiều.
"Soạt".
Hai chân bất ngờ dang rộng, "thùng phuy" nghiêng người về phía trước, hạ mình nằm xuống. Có điều hắn không nằm hẳn mà dùng tay chống đất, bắt đầu hít sâu thở mạnh, phùng mang trợn mắt.
Cùng với đó, những âm thanh kỳ quặc cũng liên tiếp được hắn phát ra.
"Oạp ộp... Oạp ộp... Oạp ộp...".
"Oạp ộp... Oạp ộp...".
...
"Tiểu Quỷ sư phụ, thùng phuy hắn... hắn sao lại biến thành con cóc rồi?".
"Không phải biến thành cóc mà công pháp tu luyện thi triển giống cóc".
Nói đoạn, Thi Quỷ đặt tay lên vai Lạc Lâm, đem nàng kéo về phía sau.
"Đứng yên đây, đừng chạy loạn".
Dặn dò xong, Thi Quỷ chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức phóng người lên không trung, nhắm vị trí "thùng phuy" bên dưới đánh xuống một huyết thủ.
Đích thị Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!
Đang nằm trên đất, "thùng phuy" ngó thấy huyết thủ giáng xuống thì cũng vội vàng xuất ra thần thông.
"Ộp" lên một tiếng rõ to, hắn bật người lên, hai tay đưa về phía trước đồng thời tung chưởng.
"Oành!".
Chưởng chưởng va nhau, một tiếng nổ lớn túc thì vang lên.
Một kết quả khó tin nữa đã lại xảy ra: Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ của Thi Quỷ đã bị đánh tan!
"Làm sao có thể...".
Đứng phía xa, Lạc Lâm trông thấy huyết thủ bị phá thì buột miệng thốt lên.
Nàng ngạc nhiên. Nàng đã không ngờ được "thùng phuy" kia vậy mà có khả năng phá tan Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ.
Nếu như là trước đây, khi chưa biết năng lực của Thi Quỷ thì chẳng nói làm gì, chứng kiến cảnh này Lạc Lâm nàng cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận, xem đó là bình thường.
Nói sao thì giữa Linh châu đệ cửu trọng và cường giả Thiên hà đệ nhất trọng còn cách nhau một đại cảnh giới, một lằn ranh lớn.
Nhưng còn bây giờ, sau khi đã nhận thức được sự lợi hại của Thi Quỷ, đối với một màn vừa rồi Lạc Lâm thực rất khó chấp nhận.
Nghĩ mà xem, chỉ với Huyết Ma Chỉ - thần thông cấp cơ bản ở tầng công pháp đầu tiên của Huyết Ma Kinh - thì đã đủ để Thi Quỷ dễ dàng giết chết một tên cường giả Thiên hà đệ nhất trọng rồi. Tên thủ lĩnh "nhị đệ" vừa chết ban nãy chính là minh chứng tốt nhất. Thế mà vừa rồi, kể cả khi đã dùng đến Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ - một thần thông còn xếp trên cả Huyết Ma Chỉ - nhưng kết quả vẫn cứ như cũ. "Thùng phuy" kia, hắn vẫn sống, vẫn bình an vô sự...
"Thùng phuy" kia, hắn lợi hại tới như vậy sao?
Hắn chỉ là một cục thịt to tròn béo núc thôi a...
...
Giữa lúc Lạc Lâm còn chưa thể chấp nhận sự thật thì phía bên kia, trận chiến giữa Thi Quỷ và "thùng phuy" đã được tiếp tục. Lần này chủ động xuất kích là "thùng phuy".
Nằm trên đất, hắn dụng lực búng người lên không, miệng hét to:
"Đại Lực Kim Cương Thủ!".
"Oành!".
"Oành!".
...
"Ầm!".
Lần thứ hai, "thùng phuy" từ không trung đáp xuống mặt đất, như cũ vẫn trong tư thế nằm giống cóc.
"Ộp oạp! Ộp oạp!".
"Nhãi ranh một mắt! Dám giết nhị đệ ta, ta bắt ngươi phải đền mạng!".
Ong!
Ong!
Liên tục đề thăng khí tức, "thùng phuy" lại lần nữa búng người lao lên. Tuy nhiên lần này hắn đã không chỉ đơn thuần giơ tay tung chưởng nữa. Ngoài tay thì hắn còn dùng luôn cả chân, cả bụng để tấn công.
Thoạt nghe thì hơi kỳ quái nhưng nếu tận mắt chứng kiến, tin tưởng sẽ chẳng còn ai thắc mắc, nghi hoặc gì nữa.
"Thùng phuy", hắn đích thực là đã dùng bụng để tấn công. Đáng nói hơn là phương thức tấn công "hiếm lạ" này của hắn, nó vậy mà lại tỏ ra rất hữu hiệu, thậm chí so với công kích bằng tay hay chân thì còn muốn hiệu quả hơn nhiều. Minh chứng là giờ phút này đây, trước sự tấn công dồn dập từ cái bụng của hắn, Thi Quỷ đã bị làm cho hết sức chật vật.
Không rõ tại sao, bằng cách nào nhưng thực tế đúng là như vậy đấy. Thi Quỷ dù xuất Huyết Ma Truy Hồn Chỉ hay là Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ, từng cái hay là đồng loạt thì kết quả nhận được đều giống như nhau, hết thảy đều bị cái bụng phình to như trống kia của "thùng phuy" ngăn chặn, cản phá. Nói gì thương tổn, ngay đến một vết xước Thi Quỷ còn chẳng thể làm ra nổi.
Đây rõ ràng là một "sự cố" rất ngoài ý muốn. Không riêng Thi Quỷ mà còn với AOYOKt9 cả Lạc Lâm nữa.
Từ nãy giờ Lạc Lâm vẫn luôn mở to hai mắt tập trung theo dõi trận chiến, và càng theo dõi thì trong lòng nàng lại càng ngạc nhiên, càng lo lắng...
Lạc Lâm nàng có nghĩ thế nào cũng chẳng thể hình dung ra được cảnh tượng sẽ là như vầy.
Trận chiến đã và đang diễn ra kia, nó đúng là hoàn toàn nghiêng về một phía như nàng nhận định, nhưng phía mà nó nghiêng về ấy, đó lại không phải Thi Quỷ! "Thùng phuy", hắn mới là người chiếm ưu thế!
Nhìn mà xem. Thi Quỷ đang bị hắn đánh cho chật vật luôn a!
"Tại sao lại như vậy... Làm sao có thể như vậy...".
Dạ bất an, tâm lo lắng, Lạc Lâm siết chặt tay, thần tình khẩn trương lẩm bẩm.
"Tiểu Quỷ hôm qua không phải là rất lợi hại sao. Tại sao bây giờ lại bị thùng phuy kia đánh tới tấp như thế...".
"Không đúng. Nhất định không đúng, nhất định không đúng... Tiểu Quỷ chắc chắn là vẫn chưa xuất ra thực lực chân chính... Ngay cả cường giả Thiên hà đệ nhị trọng còn bị hắn truy đuổi rồi giết chết thì một tên Thiên hà đệ nhất trọng như thùng phuy kia sao có khả năng làm khó được hắn chứ...".
"Ừm, chắc chắn là như vậy. Tiểu Quỷ chắc chắn chỉ đang thăm dò, đang cố tình ẩn giấu chờ đợi thời cơ rồi sẽ tung một đòn quyết định thôi".
Sau một hồi tự hỏi, tự nói, rốt cuộc thì Lạc Lâm đã cho ra một kết luận như thế.
Kết luận ấy của nàng, nó chính xác hay sai lầm thì tạm thời vẫn chưa xác định được, mọi thứ đều phải đợi sau khi trận chiến chấm dứt mới rõ ràng tường tận.
Còn lúc này...
"Oành!".
"Ầm!".
Trận chiến vẫn đang tiếp tục diễn ra, và như cũ, ưu thế vẫn đang hoàn toàn nghiêng về phía "thùng phuy".
"Thùng phuy", hắn càng đánh thì càng hăng, càng hăng thì lại càng đánh. Công kích của hắn, cái sau luôn mạnh hơn cái trước, mỗi cái đều là uy lực kinh người, so với lực công kích của tu sĩ đồng cấp thì mạnh hơn gấp ba bốn lần, căn bản là không thể so bì. Đáng nói nhất là phương thức hắn tấn công, với cái bụng kiên cố và cực kỳ bền chắc, hắn lao thẳng vào Thi Quỷ mà chẳng chút e dè kiên kỵ, hết sức là khó chịu.
Còn Thi Quỷ, như đã nói, hắn hiện đang rất chật vật. Đối thủ của hắn, "thùng phuy di động" kia, đối phương tuy bề ngoài cục mịch là vậy nhưng di chuyển lại linh hoạt vô cùng, hễ mỗi lần hắn nhắm vào đầu, tay hoặc chân là y như rằng đối phương sẽ ngay lập tức chuyển mình, tận lực phình to bụng ra để ngăn chặn...
Cứ thế, hết lần này đến lần khác, toàn bộ công kích của Thi Quỷ đều bị phá giải, trở nên vô dụng trước cái bụng kỳ lạ của "thùng phuy".
Thi Quỷ, hắn liên tục bị dồn ép khiến cho phải tránh đông né tây, tình cảnh khá là tồi tệ.
"Nhãi ranh một mắt, ta xem ngươi né được đi đâu!".
Sau câu nói ấy, "thùng phuy" đột ngột búng ngược trở về, kéo giãn khoảng cách với Thi Quỷ.
Với tư thế con cóc quen thuộc, trong những tiếng "Ộp oạp" chói tai, hắn từ từ nâng người lên.
Chợt, mắt hắn trợn trừng, hai má phình to gấp ba lần cái đầu, kèm theo tiếng hô cuồng nộ, hắn dồn toàn lực đánh ra song chưởng!
"Cáp Mô Thực Ma Thủ!".
"Ộp oạp...".
Cùng với hư ảnh đôi bàn tay màu xanh, hình dáng một con cóc khổng lồ cũng liền xuất hiện. Bằng tốc độ sánh ngang cường giả Thiên hà đệ nhị trọng, cả hai đồng loạt lao thẳng về phía Thi Quỷ.
Cùng lúc, từ phía Thi Quỷ, một bàn tay máu bay ra.
Chẳng một chút nhân nhượng hay là trì hoãn nào, một xanh một đỏ, hai bên đâm thẳng vào nhau.
"Oành!".
"Oành!".
Tiếng nổ kinh thiên còn chưa dứt thì kết quả của màn giao tranh đã có. Hư ảnh con cóc khổng lồ cùng bàn tay máu của Thi Quỷ, cả hai hiện đều đã tan biến.
Ngang nhau?
Không. Trong màn giao tranh này, Thi Quỷ đã bại. Bởi vì Cáp Mô Thực Ma Thủ của "thùng phuy" nó không phải chỉ là một con cóc khổng lồ! Trừ bỏ con cóc kia thì xuất ra còn có song chưởng màu xanh nữa!
Hiện tại, song chưởng nọ vẫn chưa tiêu tán! Nó còn đang tiếp tục đánh xuống Thi Quỷ!
Và kết quả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.