Phù Thiên Ký

Chương 525: Vung lên trong khổ đau và đâm xuống bằng thù hận...




"Hì hì...".
Bật cười hai tiếng, Sophia đặt hai tay lên vai Lauren, nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mới nói:
"Ừm m m... Nếu mà chị yêu thì... Ừm, chị tuyệt đối sẽ không giống như Stupid đâu. Chị không muốn kết cục của mình sẽ như thế. Và chị cũng tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ yêu như vị nữ thần bóng tối kia. Tình yêu không nên bị bao bọc trong thù hận, cô đơn và chết chóc...".
"Ừm... Chị không hình dung được mình sẽ yêu như thế nào nhưng chị biết mình mong muốn một người yêu ra sao. Chị muốn một ai đó có thể yêu chị như Stupid. Và có lẽ, và biết đâu... Với một tình yêu chân thành, cao thượng như vậy, người đó có thể làm hòa tan "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren"...".
...
"Lauren, còn em thì sao? Em sẽ yêu và mong muốn một tình yêu như thế nào?".
"Em sao?".
Lauren cúi đầu, nghĩ một lúc lâu mới hồi đáp: "Em cũng muốn một ai đó yêu em thật nhiều, nhiều hơn tất thảy, bằng trọn con tim... Có lẽ... Có lẽ em cũng muốn một Stupid...".
"Hì hì... Chuyện là thế đấy. Một kẻ vừa nãy còn chê bai Stupid ngu ngốc và giờ thì lại mong muốn ai đó yêu mình như Stupid... Ài, Lauren, em đúng là "cô gái ích kỷ của nhà Loren"...".
Đối với lời trêu chọc của Sophia, thay vì phản ứng hay hờn dỗi như lúc nãy thì Lauren lại chỉ cười trừ cho qua. Ánh mắt thoáng qua một tia buồn bã, nàng chuyển mình đứng lên.
"Sophia, trời đã sắp sáng rồi, chúng ta đi ngủ thôi".
"Ừ, chị cũng buồn ngủ rồi".
Nói đoạn, Sophia liền lấy giày mang vào, đứng dậy, cất bước rời khỏi khu vườn.
"Cộp cộp... Cộp cộp...".
Phía sau, Lauren cũng nối gót đi theo.
"Xoạt!".
"Ư...!".
...
"Tách tách... tách tách...".
"... tách tách...".
Là máu. Máu đang chảy. Là từ trên người Sophia mà chảy xuống...
Một cách chầm chậm, Sophia xoay đầu lại; bằng ánh mắt đau đớn, đầy nghi hoặc, nàng nhìn Lauren, môi mấp máy thốt ra:
"Lauren... Tại sao?... Tại sao?".
"Tại sao ư?".
Gương mặt lạnh lùng, Lauren giữ chặt con dao đã cắm ngập vào lưng Sophia, lắc đầu mà rằng: "Bởi vì chị đã không giữ lời, Sophia".
"Sophia, chị là "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren". Chị chưa từng yêu. Chị đã như thế. Và chị vẫn luôn nói rằng chị sẽ mãi như thế, không bao giờ yêu bất cứ ai, bất cứ người đàn ông nào... Nhưng, chị đã...".
"Sophia, chị đã yêu. Chị đã không giữ lời. Chị là "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren" kia mà, tại sao chị lại yêu, Sophia?".
"Và tại sao, Sophia? Tại sao không là ai khác mà cứ nhất thiết phải là Claudius - người mà em yêu?".
"Lần đầu tiên gặp Claudius, trái tim em nhảy lên thình thịch, toàn thân em căng cứng và làn da nóng ran vã cả mồ hôi... Giây phút đó, em biết là mình đã yêu... Em yêu ánh mắt u buồn của chàng, yêu nụ cười nhẹ tựa cơn gió thoáng qua của chàng, yêu giọng nói trầm ấm của chàng...".
"Lần gặp gỡ đầu tiên ấy, Claudius, chàng đã hôn lên tay em. Chàng coi đó là điều bình thường, một cử chỉ xã giao trong giới quý tộc. Nhưng, chàng đâu biết rằng từ trước đến nay, cũng như chị, em chưa từng để cho bất cứ ai, bất cứ người đàn ông nào được phép làm như thế. Đừng nói một nụ hôn, thậm chí dù chỉ là một cái nắm tay em cũng chưa từng cho phép... Ấy vậy mà... Claudius, em đã để chàng làm thế...".
"Sophia, đấy là tình yêu đầu tiên của em. Claudius, chàng là định mệnh của em. Em yêu chàng, và yêu hơn tất thảy mọi thứ em từng yêu quý. Nhưng tại sao, Sophia? Tại sao chị lại cướp đi người mà em yêu bằng cả con tim?".
"Chị chẳng phải là "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren" sao? Chị chẳng phải là kẻ không bao giờ biết đến tình yêu sao? Vậy thì tại sao... Vậy thì tại sao chị lại cướp đi người mà em yêu?!".
"Xoạt!".
"Ư...".
...
"Tách tách... tách tách...".
"... tách tách...".
Máu lại tiếp tục chảy. Nhiều hơn.
Và Sophia, nàng hẳn phải đang rất đau đớn vì cái rút dao đột ngột vừa rồi của Lauren. Hẳn rồi. Đó đâu phải con dao bình thường. Nó đã được ngâm trong nước thánh kia mà. Gương mặt nhăn nhó, cái cắn răng cùng bàn tay siết chặt, chúng đã nói lên tất cả.
Dẫu vậy, nàng vẫn gắng gượng để mình không gục ngã mà quay lại nhìn Lauren.
"Lau... Lauren".
Với ánh mắt đau thương xen lẫn mờ mịt, Sophia nói: "Chị... Chị không hiểu... Lauren... Chị không biết... không biết em đang nói gì cả... Claudius... Ai là Claudius?... Chị không biết... Chị thật sự không biết...".
"Không biết?".
Lauren bật cười: "Sophia... Ha ha... Ha ha ha!...".
"Sophia ơi Sophia, giờ thì chị đang diễn màn kịch gì đây? Em, chị và Claudius, ba người chúng ta đã gặp mặt, đã cùng nhau chuyện trò cả trăm lần rồi... Bây giờ chị bảo là mình không biết Claudius là ai?".
"Ha ha... Sophia, chị không biết sao?".
Trong khi nói, Lauren cầm con dao dính đầy máu tiến sát lại người chị gái thân thiết của mình.
"Sophia, chị thật sự là không biết sao? Thật sự là không biết sao?!".
"Xoạt!".
Lại thêm một nhát dao nữa cắm ngập vào người Sophia.
"Không biết? Chị nói là không biết? Sau những gì chị đã làm? Sau khi đã cướp đi người mà em yêu?".
"Sophia! Chị rốt cuộc là đang bày trò gì?!".
"Xoạt!".
Một nhát dao nữa lại vừa mới được Lauren đâm xuống. Và vị trí lần này là nơi ngực Sophia.
Nhưng, mọi thứ vẫn còn chưa kết thúc.
Con dao đã được Lauren rút ra. Và... những nhát dao khác lại tiếp tục đâm vào...
"Xoạt!".
"Chị đang bày trò gì! Đang bày trò gì!".
"Xoạt!".
"Xoạt!".
"Không biết? Chị không biết ai là Claudius? Dối trá!".
"Xoạt!".
"Sophia! Tại sao?!".
"Xoạt!".
"Tại sao chị lại không giữ lời?! Tại sao chị lại yêu?! Tại sao lại phải là Claudius?!".
"Xoạt! Xoạt!".
"Xoạt! ".
...
Cứ thế, trong cơn oán hận, Lauren không ngừng cầm dao đâm xuống Sophia - người chị gái thân thiết của mình.
Một dao... Một dao... Rồi lại một dao...
Những nhát dao được bao bọc bởi tình yêu vô vọng, vung lên trong khổ đau và đâm xuống bằng thù hận.
Lauren, nàng đâm, đâm và đâm mãi. Tận cho tới khi mặt nàng dính đầy máu, váy nàng nhuộm đỏ và đôi tay nàng bắt đầu trở nên nhầy nhụa thì nàng mới chịu dừng lại.
"Phù phù...".
"... phù... phù...".
Trong tiếng thở gấp, Lauren nhanh chóng lùi lại, vứt con dao đi, sau tầm chục giây thì ngẩng đầu nhìn lên.
Đằng kia, trước mặt nàng, Sophia... vẫn còn đang đứng.
Chiếc váy xanh của nàng giờ đã bị nhuộm sẫm, bởi máu. Máu đang chảy, từ khắp nơi. Bụng, ngực, vai, cổ, trán,...
Sophia, trên người nàng, chỗ nào cũng đều đang có máu tuôn ra. Chúng chảy mãi không ngừng...
Thế nhưng... Sophia, kỳ lạ thay nàng còn chưa gục ngã. Nàng vẫn đang đứng ngay đó...
"Lau... Lauren...".
Và bây giờ thì nàng run run cất tiếng.
"Chị không hiểu... Lauren... Claudius... Claudius... là ai...".
Đến đấy thì Sophia chẳng nói thêm gì nữa. Nàng đã không thể nói thêm được nữa. Nàng đã chết. Những nhát dao chứa đầy thù hận của Lauren đã giết chết nàng.
...
"So... Sophia...".
"Tách tách...".
"... tách tách...".
Lần này, thứ chảy xuống không phải máu mà là nước mắt. Nước mắt của Lauren. Nàng đang khóc.
Cúi nhìn đôi tay dính đầy máu của mình, Lauren mấp máy đôi LS0mrFr môi:
"Em... Em đã làm gì vậy... Em đã làm gì vậy...".
"Không phải... Không phải... Sophia... Không phải...".
"Không phải đâu... Không phải đâu Sophia... Không...".
"Không g g g...!!".
...
"Không g g g...!!".
Giống hệt Lauren, gần như cùng lúc, một tiếng thét bi thương cũng mới vừa cất lên.
Tuy nhiên, tiếng thét này, nó chẳng vang lên ở khu vườn, một vị trí nào đó gần Lauren. Nó phát ra từ một nơi khác.
Nơi này mặc dù cũng là một khu vườn, thế nhưng thứ được trồng bên trong lại không phải hoa hồng đen mà là hoa anh đào. Những cây anh đào cao lớn.
Lạc Hoa Viên, đấy là danh tự của khu vườn này.
Tiếng thét vừa rồi đã được phát ra từ đây, chính ngay bên trong căn nhà nhỏ được dựng từ gỗ Bạch Trầm Hương. Và người đã phát ra cũng chẳng ai xa lạ, đích thị tỷ tỷ của Lạc Lâm: Lạc Mai Tiên.
...
Trên chiếc giường lớn quen thuộc, Lạc Mai Tiên hiện đang ngồi bất động, liên tục thở gấp, trán vã mồ hôi...
"Lại là giấc mơ này...".
"Không... Lần này đã khác".
Lạc Mai Tiên nuốt xuống một ngụm nước bọt, vừa hồi tưởng lại giấc mơ vừa lẩm bẩm:
"Những lần trước không giống thế này... Những lần trước, Lauren và Sophia đã cùng đi vào nhà, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Còn trong giấc mơ lần này...".
"Lauren... Tại sao Lauren lại giết Sophia... Còn Claudius, Claudius lại là ai?".
"Tại sao Lauren lại khăng khăng bảo rằng chính Sophia đã cướp đi người mà mình yêu trong khi Sophia thì từ đầu đến cuối đều luôn một mực phủ nhận?...".
Cánh tay đưa lên giữ lấy đầu, Lạc Mai Tiên nhắm nghiền đôi mắt, vẻ mệt mỏi in hằn trên nét mặt.
"... Và ta... ta tại sao lại thường luôn mơ thấy giấc mơ này? Rồi thêm cả những giấc mơ tương tự khác nữa?".
"Lauren kia... Nàng ấy và ta tại sao lại giống nhau đến vậy? Lẽ nào chúng ta là cùng một người? Nàng ấy là ta của kiếp trước?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.