Phù Thiên Ký

Chương 503: Thiên Nguyên




...
Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Nghinh Tử hỏi han gì nữa, Thi Quỷ chủ động lên tiếng...
Chỉ là lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì hắn đã phải đem chúng nuốt trở vào lại. Bên kia, cánh tay Nghinh Tử đã vừa đưa ra.
Lần này, thay vì một câu hỏi thì hiện lên lại là một dòng nhận xét:
“Thuật pháp của ngươi thật kỳ dị”.
Bất quá chỉ là một tên Linh châu đệ cửu trọng lại được một vị chân nhân Linh anh đệ ngũ trọng khen ngợi thuật pháp của mình, nếu như là một ai khác thiết nghĩ hắn hẳn phải cảm thấy hãnh diện, tự hào hay cái gì đó đại loại. Thế nhưng khi đối tượng là Thi Quỷ thì chuyện lại khác.
Hãnh diện, tự hào?
Thi Quỷ hắn chẳng có cảm xúc nào như vậy hết. Thuật pháp, thần thông từ Linh Lung Đồng Ngọc Công - một công pháp do thần nhân sáng tạo ra, nay được một tu sĩ Linh anh đệ ngũ trọng khen ngợi thì có gì để phải hãnh diện, có gì để phải tự hào đây?
Nở nụ cười nhạt, Thi Quỷ hướng Nghinh Tử đáp lại: “Linh lực chuyển hóa có chút đặc biệt thôi”.
Nghĩ tới gì đấy, hắn đột nhiên hỏi: “Nghinh Tử, công pháp chủ tu của ngươi cũng là băng thuộc tính đúng không?”.
Trước câu hỏi có phần bất ngờ này, Nghinh Tử không khỏi nghi hoặc, nhất thời chưa hiểu hết ý tứ của Thi Quỷ.
Bên kia, Thi Quỷ như cũng đoán được, liền tiếp lời: “Cửu Thiên Huyền Công của ta đối với người tu luyện công pháp thuộc tính băng có trợ giúp rất lớn”.
Lần này thì Nghinh Tử đã hoàn toàn hiểu ra. Dẫu vậy, nàng vẫn như cũ, chẳng hồi đáp.
“Nghinh Tử”. - Thi Quỷ lại chủ động mở lời - “Nếu ngươi muốn học, ta sẽ đem Cửu Thiên Huyền Công truyền cho ngươi”.
Nghe xong lời đề nghị đầy hấp dẫn ấy thì đôi mắt Nghinh Tử liền thoáng qua một tia khác lạ. Tuy rằng rất nhanh đã tiêu thất nhưng đích thị là có. Thi Quỷ khẳng định mình không nhìn lầm. Hắn biết, nàng đã động tâm.
Muốn rèn sắt khi còn nóng, Thi Quỷ bồi thêm: “Nghinh Tử, Cửu Thiên Huyền Công của ta...”.
Lời ra được bấy nhiêu thì Thi Quỷ đành phải dừng lại. Không phải tạm thời mà dừng hẳn. Lý do cũng chẳng có gì khó hiểu, chỉ đơn giản là bởi đã không còn ai đứng nghe nữa thôi. Nghinh Tử, nàng đã vừa biến mất rồi. Ở vị trí nàng vừa đứng, lúc này hiện chỉ còn lại duy nhất một dòng chữ.
“Mông nữ nhân không phải để đánh”.
Đó là dòng chữ mà Nghinh Tử nàng đã lưu lại.
...
“Xem ra là không đánh được rồi”.
Nhẹ lắc đầu thở ra một hơi, Thi Quỷ chuyển mắt nhìn xuống đất, nơi hiện đang có một vị mỹ nhân còn nằm mê man bất tỉnh.
“Học biết bao nhiêu thần thông, cuối cùng xuất trận lại chỉ dùng được mỗi một cái Huyết Ma Chỉ. Tiểu Lạc Lâm ngươi cũng thật biết cách chiến đấu...”.
...
...
Ba ngày sau, tại một ngọn núi hoang vu.
Núi này tên gọi Đàm Nghi, thuộc dãy Ai Lão Sơn, nằm cách tòa thành Đại La khoảng độ tám mươi dặm về phía tây nam.
Xét trong dãy Ai Lão, tính từ phía ngoài vào thì vị trí của Đàm Nghi Sơn sâu hơn một trăm hai mươi dặm, thuộc vào khu vực sinh sống của trung đẳng ma thú, thực lực mạnh nhất bất quá Linh châu đệ ngũ trọng. Tuy vậy, Linh châu đệ ngũ trọng lại không phải kẻ mạnh nhất ở đây.
Tại Đàm Nghi Sơn, sinh sống cũng chẳng riêng mình ma thú. Ngoài ma thú thì ở đây còn có ma nhân cư ngụ nữa. Những ma nhân kia, bọn họ mới chính là bá chủ của ngọn núi này.
Số lượng ma nhân tính ra không nhiều, ước chừng vài chục, tất cả đều cư ngụ bên trong động phủ. Hết thảy có ba cái, một lớn và hai nhỏ, vị trí rất gần nhau, khoảng cách trăm thước là cùng.
Hiện giờ, ngay bên ngoài động phủ lớn nhất của những ma nhân, một đạo lưu quang đã vừa đáp xuống.
Quang hoa tán đi, hai thân ảnh nhanh chóng hiện rõ: Một lão nhân và một cô gái.
Cô gái là một tu sĩ, tu vi Linh châu đệ tam trọng, còn rất trẻ, bề ngoài khoảng độ hai mốt, hai hai, mặc bộ đồ màu vàng nhạt, dung mạo tuy không quá diễm lệ mê người nhưng cũng đủ xem là xinh đẹp rạng ngời. Nhất là đôi mắt nàng, to tròn nhìn rất khả ái.
Chỉ là lúc này, đôi mắt to tròn khả ái kia hiện đã ngấn lệ. Nàng đang khóc.
Xét ra thì với tình cảnh bây giờ của nàng, rơi lệ âu cũng hợp lẽ. Nhìn nàng mà xem, hai tay bị trói, linh lực bị phong, đã vậy huyệt đạo lại còn bị điểm nữa... Dáng vẻ này, bộ dạng này, chẳng nghi ngờ gì nữa, nàng rõ ràng là bị người bắt đến.
Khỏi phải nghĩ, người bắt nàng kia hiển nhiên là lão nhân đang đứng kế bên. Vừa rồi chính là hắn đã mang nàng tới.
Có một điều không thể không nói, đó là tu vi của lão nhân, nó thật sự rất cao nếu đem so với cô gái.
Linh châu cảnh đệ bát trọng? Hay là đệ cửu trọng?
Thực ra là Thiên hà cảnh.
Đúng vậy. Lão nhân kia, hắn là một cường giả, hơn nữa cảnh giới còn đạt tới đệ nhị.
...
“Thiên Nguyên đại nhân”.
“Thiên Nguyên đại nhân”.
Vốn đang đứng canh giữ trước cửa động, hai tên ma nhân Miên Cốt tộc vừa nhận ra lão nhân nọ thì lập tức tiến lại, cung kính cúi đầu hành lễ.
Nhẹ phẩy tay, lão nhân không kiên nhẫn bảo:
“Tránh ra một bên đi”.
“Vâng”.
“Vâng”.
Ngó thấy hai tên ma nhân Miên Cốt tộc đã tránh đường, lão nhân lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn sang cô gái bên cạnh mình, nở nụ cười hèn mọn, nói:
“Tiểu mỹ nhân, cùng lão phu vào trong thôi.”.
Miệng nói tay đưa, ngay khi lời vừa dứt thì cũng là lúc lão nhân đem cô gái bế lên, để rồi sau đó, trước ánh mắt hâm mộ của hai tên Miên Cốt tộc hướng cửa động đi vào.
...
Lát sau.
Bên trong động phủ.
Hiện tại, số người đang có mặt, nếu tính luôn cả cô gái thì có tất cả là năm người. Giống như lão nhân Thiên Nguyên, ba người còn lại toàn bộ đều là cường giả Thiên hà cảnh. Và hết thảy... Đều là nam nhân. Giờ phút này bọn họ chính là đang cùng Thiên Nguyên nói chuyện.
“Lão đại”. - Một trong số đó hướng Thiên Nguyên hỏi - “Tin tức huynh nhận được có chính xác không?”.
“Làm sao có thể sai được”.
Thiên Nguyên hồi tưởng: “Ta vốn là định chạy đến chỗ của A Lạp Nhi để bàn chuyện, không ngờ mới đi được nửa đường thì đã gặp ả. Tin tức chính là ả nói cho ta biết, hơn nữa còn đề nghị hợp tác”.
“Nếu là do chính miệng A Đại Nhi nói thì không thể giả được rồi”. - Lần này lên tiếng không phải tên cường giả vừa rồi mà là một tên khác.
Giống như tên thứ nhất, tên thứ hai này cũng thuộc chủng tộc Giác Ma. Ngước lên nhìn Thiên Nguyên, hắn hỏi:
“Lão đại, vậy bây giờ ngươi tính thế nào?”.
Thiên Nguyên trầm ngâm một đỗi thì đáp, giọng pha chút bất đắc dĩ: “Còn có thể thế nào? Chúng ta bất quá cũng chỉ là mấy tên Thiên hà cảnh sơ kỳ thôi, muốn e cũng chẳng cách nào nuốt trôi nổi”.
“Vậy ý của lão đại là chúng ta sẽ hợp tác với đám người A Đại Nhi?”. - Tên cường giả thứ nhất chen vào.
Có điều lần này, hồi đáp hắn không phải Thiên Nguyên mà là kẻ cùng chủng tộc với hắn: “Khang Hải, ngươi có điều chưa biết, tu vi của Thác Ban kia hôm nay đã là Thiên hà cảnh đệ tam trọng rồi, bốn người chúng ta căn bản khó mà đối phó được”.
“Đúng như Khang Dã vừa nói”. - Vốn vẫn im lặng từ nãy giờ, tên cường giả cuối cùng nói ra suy nghĩ - “Thác Ban kia ta cũng đã từng chứng kiến hắn xuất thủ, thần thông quả rất đáng gờm. Chỉ với bốn người chúng ta mà muốn từ trong tay hắn đoạt lấy bảo vật sợ là sẽ dữ nhiều lành ít. Huống hồ, tin tức là do A Đại Nhi nói cho chúng ta, nếu chúng ta hành động mà không có ả... Sẽ rất rắc rối”.
“Ban Đạt nói không sai”.
Thiên Nguyên vuốt nhẹ chòm râu, tiếp lời: “A Đại Nhi kia vốn cũng chẳng phải hạng thiện lương gì, để ả ghi thù thì ngày sau sẽ phiền toái lắm. Mặc dù ta không sợ ả, nhưng ít đi một chuyện vẫn tốt hơn là nhiều thêm một chuyện”.
“Được rồi, Khang Hải, Khang Dã, Ban Đạt, nếu như các ngươi không có ý kiến gì nữa thì chúng ta cứ quyết định như vậy, sẽ cùng với A Đại Nhi kia liên thủ đối phó với Thác Ban, đoạt lấy bảo vật”.
“Mọi thứ xin nghe theo lão đại”.
“Mọi thứ xin nghe theo lão đại”.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.