Phù Thiên Ký

Chương 498: Đối thủ xứng tầm




Kém cỏi?
Lạc Lâm nghe xong thì tiếu ý tức thì vụt tắt. Thay vào đó, một chút lửa giận đã vừa cháy lên.
“Hừ! Tầm mắt hạn hẹp, lòng dạ ghét ganh!”.
Thầm nhủ bản thân rằng ai kia chỉ đang cố tình nói sai sự thật, Lạc Lâm dứt khoát chẳng thèm lý đến nữa, đem mắt dời lên mình Song Thủ Viêm Ma Báo.
Linh lực trong cơ thể lại lần nữa được thúc động, kế đấy, nàng phóng người lên không trung rồi từ trên cao ấy thẳng chân đạp xuống. Mục tiêu thì dĩ nhiên là đối thủ của nàng: Song Thủ Viêm Ma Báo.
Bên dưới, mắt thấy nguy hiểm đã cận kề, Song Thủ Viêm Ma Báo dù thân bị trọng thương nhưng cũng lập tức gắng gượng điều động lực lượng trong người để đề thăng tốc độ hòng tránh né.
“Soạt!”.
...
Mất đi mục tiêu, Lạc Lâm đành phải ngưng lại đòn đánh, lắc mình chuyển hướng.
“Hừ!”.
Gương mặt đằng đằng sát khí, Lạc Lâm quay phắt lại nhìn Song Thủ Viêm Báo vừa tránh thoát, nghiến răng mà rằng:
“Dám tránh? Ngươi vậy mà dám tránh?”.
Cùng với câu nói của mình, khí tức trên người Lạc Lâm cũng dần thay đổi. Nó... Đang mạnh lên.
Chợt, nàng động.
Lần thứ ba Lạc Lâm đã phát động tấn công. Tuy nhiên, khác với hai lần trước, lần này nàng di chuyển rất nhanh, tốc độ đề thăng... Chí ít cũng phải gấp đôi.
Xem ra vị tiểu công chúa này thật đã bị chọc giận rồi.
...
“Binh!”.
Không ngoài ý muốn, dưới cơn giận bộc phát của Lạc Lâm, ngay tức thì, Song Thủ Viêm Ma Báo liền phải nhận trái đắng. Nó vừa mới bị người đá bay.
Chẳng may thay, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Tất cả mới chỉ là khởi đầu. Song Thủ Viêm Ma Báo nó còn phải chịu đựng thêm nữa.
Một đòn? Ba? Hay là năm đòn?
Thực ra... Là một tràng.
Lạc Lâm, nàng đã và hiện vẫn đang liên tục đánh đập Song Thủ Viêm Ma Báo, bất kể hiện giờ nó đã vô lực phản kháng đi nữa.
Lại nói, Lạc Lâm đâu chỉ đánh không không, cùng với những lần thượng cẳng tay hạ cẳng chân của mình thì nàng còn lớn tiếng mắng chửi nữa.
“Ma thú chết tiệt! Dám né nè! Dám tránh nè!”.
“Ai cho ngươi tránh hả! Đồ ma thú ngu ngốc! Ma thú đần độn!...”.
“Kém cỏi này! Ta đá này! Ta giẫm này!”.
“Ganh tị ta này! Hẹp hòi này! Ta đá cái mông ngươi! Ta đạp cái đầu ngươi!...”.
...
Đại loại thì chính là như thế đấy. Lạc Lâm nàng đấm một cái liền mắng một câu, đá một cái lại chửi thêm một câu, bộ dạng trông chẳng khác nào một tên côn đồ cả.
Chỉ là, ai quan tâm chứ?
Bản thân Lạc Lâm thì khẳng định là không rồi. Giờ phút này nàng làm gì có tâm trạng mà đi để ý tới hình tượng của mình. Nàng đang tức giận và chỉ muốn đem nó trút hết ra ngoài thôi.
Về phần Thi Quỷ, thú thực thì hắn cũng có để ý đấy, nhưng là ở khía cạnh khác cơ. Chí ít, trong cảm nhận của hắn thì bộ dạng hiện giờ của nàng cũng chẳng tính xấu. Trái lại, nó còn khá thu hút ánh nhìn là đằng khác. Nhất là mỗi lần nàng vung tay múa chân kia, theo động tác thô bạo của nàng, cặp mông lớn nọ cũng lắc lư dữ dội lắm...
Lạc Lâm là thế, Thi Quỷ là vậy, người trước thì triệt để không quan tâm trong khi kẻ sau lại nhìn theo chiều hướng khác, trong đầu hoàn toàn là chẳng hề liên tưởng đến hai chữ “côn đồ” nào đấy.
Đương nhiên ngoài hai người họ ra thì ở đây vẫn còn một người khác nữa. Là Nghinh Tử. Nhưng thiết nghĩ cảm nhận của Nghinh Tử thì không cần phải trông đợi làm gì. Từ lúc rời khỏi Đại La Thành tới giờ nàng căn bản là chưa từng hiện thân qua.
Tóm lại, “người” là như vậy, trong khi đó, lại xét đến “thú”...
Khỏi phải nghĩ, “thú” ở đây cũng chỉ có mỗi Song Thủ Viêm Ma Báo mà thôi.
Cảm nhận của nó lúc này là gì ư?
Chẳng có cảm nhận gì cả. Nó chết rồi. Chính là bị Lạc Lâm giày vò tới chết.
Nhẫn tâm ư? Độc ác ư?
Lạc Lâm nàng hiện vẫn còn đang đánh đây này.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Đồ ma thú chết tiệt!”.
“Ai cho ngươi chết hả! Sao ngươi lại dám chết hả! Ta còn chưa...”.
...
“Đúng thật vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác...”.
Đang đứng tựa vào thân cây phía sau, Thi Quỷ chứng kiến tất thảy thì âm thầm thở dài.
Trong cái lắc đầu khe khẽ, hắn phẩy tay đem kết giới triệt hồi, hướng Lạc Lâm tiến lại.
“Tiểu Lạc Lâm, con Song Thủ Viêm Ma Báo này đã tắt thở lâu rồi, ngươi còn tính đánh đập nó tới khi nào mới chịu thôi?”.
“Ta cứ muốn đánh tiếp đấy! Ta thắng nó, ta muốn làm gì thì làm!”. - Bực bội còn chưa tan, Lạc Lâm xẵng giọng.
Thi Quỷ nghe xong, chẳng những không phật lòng mà còn bình thản nhếch môi, bảo:
“Bất quá chỉ là một ma thú trung đẳng, tu vi thấp kém, thắng thì lại có gì hay”.
Bồi thêm một cái lắc đầu, Thi Quỷ nói tiếp: “Tiểu Lạc Lâm, ngươi nếu thật sự có bản lãnh thì hãy giao đấu với một đối thủ xứng tầm đi. Bằng hạng như Song Thủ Viêm Ma Báo... Ngươi có giết thêm một trăm con nữa cũng chỉ tổ làm tổn hại thân phận mình thôi”.
Lời vừa dứt thì cũng là lúc Thi Quỷ đưa chân bước đi, từ đầu đến cuối đều không buồn lý tới thái độ của Lạc Lâm.
Rõ ràng là hắn đang xem thường.
Sự xem thường nọ, Lạc Lâm đương nhiên cũng nhìn ra được. Nó lồ lộ thế kia mà.
Ngay lập tức, nàng đem bàn chân đang giẫm đạp Song Thủ Viêm Ma Báo thu hồi, miệng gọi:
“Đứng lại!”.
Mắt thấy Thi Quỷ vẫn còn tiếp tục đều đặn bước đi, Lạc Lâm mím môi, chẳng kêu gọi gì nữa mà chủ động chạy tới chắn luôn trước mặt hắn.
“Thế nào?”. - Thi Quỷ nhìn người đang dang tay chắn lối, cất giọng đạm mạc - “Cảm thấy lời ta nói không đúng sao?”.
“Sư phụ Tiểu Quỷ, coi như ngươi đã thành công khích bác ta”.
Triệt hạ hai cánh tay xuống, Lạc Lâm hầm hầm nói ra: “Hừ, sư phụ Tiểu Quỷ ngươi muốn đối thủ xứng tầm chứ gì? Được, ngươi đem đối thủ xứng tầm của ngươi tới đây, ta sẽ để cho ngươi thấy bổn công chúa ta có thể làm được những gì”.
Sau vài giây im lặng quan sát, Thi Quỷ từ chối: “Ta nghĩ hay là thôi đi. Tiểu Lạc Lâm ngươi dẫu sao cũng là công chúa cao quý, rủi mà bị ma thú tổn thương thì ta sẽ khó ăn nói với tỷ tỷ Lạc Mai Tiên kia của ngươi lắm”.
Nói xong, Thi Quỷ lại lần nữa nhấc chân lên, lách qua người Lạc Lâm bước tiếp.
“Soạt!”.
Và lại một lần nữa, Lạc Lâm dang tay chắn lối.
“Thế nào? Vừa rồi chẳng phải Tiểu Quỷ sư phụ ngươi nói rất hay, bây giờ sao lại biến thành tiểu thử rồi...”.
Như bị “động chạm”, Thi Quỷ cau mày, thoáng trầm ngâm rồi nói: “Lạc Lâm, ngươi xác định muốn giao chiến với một đối thủ xứng tầm?”.
“Mang tới đây đi. Ta sẽ cho sư phụ Tiểu Quỷ ngươi được sáng mắt”.
“Nếu ngươi đã muốn vậy... Thì ta sẽ làm như vậy”.
Lời vừa dứt, Thi Quỷ lập tức vươn tay nắm lấy Lạc Lâm, phóng mình lên không trung...
...
Hai giờ sau, tại một ngọn núi khác.
Ngọn núi này như cũ vẫn nằm trong dãy Ai Lão Sơn, tuy nhiên, khác với nơi Lạc Lâm vừa giết Song Thủ Viêm Ma Báo trước đó, vị trí của nó lùi vào sâu hơn, ước khoảng độ một trăm ba mươi dặm.
Thi Quỷ cùng Lạc Lâm hiện chính là đang ở tại nơi này. Không phải vừa mới mà đã tới được một lúc rồi. Mục đích thì hiển nhiên là vì tìm kiếm một “đối thủ xứng tầm”.
Và bây giờ, đối thủ xứng tầm kia, nó đã được Thi Quỷ tìm thấy.
Đó là một con Địa Ma Tích, cấp bậc cao đẳng ma thú, thực lực tương đương với Lạc Lâm, cùng là Linh châu đệ tam trọng. Hiện tại nó chính là đang cùng Thi Quỷ giao chiến.
Mà nói thế thì cũng hơi quá, Địa Ma Tích tu vi mới chỉ là Linh châu đệ tam trọng, há lại có bản lãnh đối đầu với một cao thủ Linh châu đệ cửu trọng như Thi Quỷ được. Đây chẳng thể gọi là một cuộc chiến, thay vì chiến đấu thì có lẽ nên gọi là săn bắt sẽ chính xác hơn. Dĩ nhiên, con mồi không thể nào là Thi Quỷ. Địa Ma Tích mới chính là kẻ bị săn bắt. Và lúc này thì nó đang ra sức trốn chạy...
Chỉ là, nó chạy được sao?
...
“Còn muốn chạy?”.
Thi Quỷ ngó thấy Địa Ma Tích vừa mới bị mình đánh bay toan chui xuống đất đào tẩu thì hừ lạnh một tiếng, lập tức triển lộ thần thông.
Ngự giữa không trung, hắn chỉ tay xuống dưới, đoạn hô:
“Ngưng!”.
Tức thì, từ đầu ngón tay hắn, một đạo lam quang bay ra, đánh thẳng xuống dưới. Nhưng tiếc là nó lại không trúng Địa Ma Tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.