Phù Thiên Ký

Chương 492: Gậy ông đập lưng ông




Cứ thế, một tội rồi lại một tội, một câu rồi lại một câu, Lạc Lâm đem tất cả những thiệt thòi mà mình đã từng gánh chịu ra kể. Nàng kể và kể rất tường tận, vạch từng cái một, chẳng thiếu thứ gì. Bắt đầu từ thời điểm gặp Thi Quỷ ở bãi tha ma nọ kéo cho đến tận hôm nay, phàm là thiệt thòi, trái đắng nào, bất kể nhỏ lớn đều được nàng liệt kê ra hết. Thậm chí kể cả khi thiệt thòi ấy có là do nàng tự mình chuốc lấy đi nữa. Bộ dạng của nàng, quả thực so với chủ nợ thì còn muốn giống chủ nợ hơn.
Còn Thi Quỷ, hắn tất nhiên là con nợ của nàng rồi.
...
Sau không biết bao nhiêu câu và bao nhiêu tội đã được liệt kê, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng chịu dừng lại.
“Hừm hừm”.
Hắng giọng hai tiếng, nàng chậm rãi xoay đầu, tay chỉ mặt Thi Quỷ, nói:
“Ngươi, sư phụ Tiểu Quỷ ngươi, bổn công chúa ta nói cho ngươi biết, từng cái từng chuyện ta đây đều ghi nhớ rất rõ nhá. Ngươi thấy ta gần đây thân thiện với ngươi thì tưởng ta đã cho qua rồi sao?”.
“Hứ! Còn lâu!”.
Dứt câu, Lạc Lâm đem ngón tay thu hồi, vuốt nhẹ mái tóc thẳng mướt mượt mà của mình, nói tiếp, giọng không giấu được vài phần đắc ý:
“Ta đây là ẩn nhẫn chờ thời, kiếm tàng tay áo. Sở dĩ ta tươi cười, tỏ ra thân thiện là vì muốn tiếp cận Tiểu Quỷ sư phụ ngươi thôi”.
“Ta biết là ngươi luôn cảnh giác đề phòng ta, nếu cứ như trước công khai đối đầu thì thế nào ta cũng sẽ là người bị thua thiệt. Vì vậy cho nên...”.
Nói tới đây, Lạc Lâm đột nhiên thay đổi nét mặt, từ dáng vẻ tiểu nhân đắc chí lại trở về thành cô gái thân thiện nhà bên, nhìn Thi Quỷ bằng ánh mắt dịu dàng, đôi môi hé mở tươi cười...
Đáng tiếc, vẻ tươi cười của nàng đã rất nhanh liền bị thu hồi. Thay vào đó, tư thế tiểu nhân đắc chí lại lần nữa tái hiện.
“Đấy, thấy không? Ta đây chính là dùng cái dáng vẻ này để làm ngươi mất cảnh giác a”.
“Hừ, tất cả cũng đều là tại ngươi. Báo hại bổn công chúa ta phải đóng kịch lâu như vậy... Cũng may mà chẳng uổng công...”.
“Hừm hừm...”.
Dùng tay vỗ ngực hai cái, Lạc Lâm thả lỏng tâm tình, tiếp tục nói:
“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi thấy ta có thông minh không? Ngươi đã bị ta lừa rồi a. Thanh kiếm ẩn tàng trong tay áo của ta, ta đã vừa dùng nó để đâm ngươi rồi nha”.
Tay chỉ sang ly rượu còn đang đặt trước mặt Thi Quỷ, nàng bảo: “Vừa rồi cái thứ mà sư phụ Tiểu Quỷ ngươi đã uống kia, ngoài thành phần chính là rượu ra thì bổn công chúa ta còn pha vào thêm một loại khác nữa”.
“Là gì hả? Độc. Một loại độc rất mạnh nha. Đừng nói Linh châu đệ cửu trọng, cho dù bây giờ ngươi có là cường giả Thiên hà cảnh đi nữa thì vẫn sẽ như cũ không có khả năng trấn áp được đâu”.
“À, Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đừng có lo. Ta đây rất là nhân từ, không hại chết ngươi đâu. Loại độc mà ta cho vào rượu là thứ được đặc chế bởi Độc Cửu thúc thúc - một vị thánh đan sư rất tài ba, vậy nên nó rất có chừng mực. Ừm... Để ta nhớ coi...”.
“À, nhớ rồi. Loại độc dược này nó sẽ chỉ đem ngươi giày vò đến lăn lê bò lết thôi, sau khi giày vò xong thì sẽ tự khỏi, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới tính mạng ngươi đâu. Thời gian mà ngươi sẽ bị hành hạ, nó cũng không có lâu lắm, chỉ khoảng... Ba ngày ba đêm thôi”.
Ra vẻ mèo khóc chuột, Lạc Lâm thở dài:
“Ài... Tiểu Quỷ sư phụ à Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi cũng đừng có trách ta a. Bản thân ngươi đã làm nhiều chuyện ác nên phải chịu báo ứng. Bổn công chúa ta chỉ bất quá là thay trời hành đạo”.
“Ài... Có trách thì trách bản thân Tiểu Quỷ sư phụ ngươi, nhiều lần hại ta như vậy... Ngươi không biết là nữ nhân...”.
Đang nói, Lạc Lâm đột nhiên khựng lại. Cùng với gương mặt nhăn nhó, nàng dùng tay ôm lấy bụng, đau đớn kêu rên:
“Ui da... Đau...”.
“... Ui da...”.
“Ngươi sao vậy?”.
Ngồi ở phía đối diện, vốn vẫn luôn giữ im lặng từ nãy giờ, Thi Quỷ lúc này bỗng cất tiếng:
“Tiểu Lạc Lâm, bây giờ có phải đang thấy trong người nóng ran như có ngọn lửa thiêu đốt, bụng đau đớn như bị kiến cắn hay không?”.
Nghe tới đây, hai mắt Lạc Lâm nhất thời mở to:
“Ngươi, sư phụ Tiểu Quỷ ngươi...”.
“Ồ, xem ra ta nói sai rồi. Bộ dạng của tiểu Lạc Lâm ngươi bây giờ, nó hình như không phải kiến cắn mà là bị kim đâm a”.
“Tiểu Quỷ sư phụ ngươi... Ngươi đem rượu đánh tráo?”. - Cố kìm nén cơn đau, Lạc Lâm truy hỏi.
Tới nước này, nàng nghĩ là mình đã hiểu được đại khái rồi. Căn cứ vào dáng vẻ của nàng và Thi Quỷ hiện giờ, rõ ràng nàng mới là người bị trúng độc. Thế nhưng độc là hạ trong ly của Thi Quỷ chứ đâu phải trong ly nàng...
Thi Quỷ kia, hắn nhất định là đã đem hai ly rượu đánh tráo!
Vậy thực tế, nó đúng là như thế?
Bên kia, câu trả lời rất nhanh đã được Thi Quỷ đưa ra.
“Không, ngươi sai rồi. Ta chẳng hề đánh tráo cái gì cả. Ly ngươi uống vẫn là chiếc ly ban đầu của ngươi”.
“Không thể nào! Ly của ta...”.
“Không có độc đúng không?”.
Chẳng cần đợi Lạc Lâm nói hết câu thì Thi Quỷ đã tự mình giảng giải: “Ban đầu thì đúng là ly của ngươi không có độc, tuy nhiên sau đó, trong lúc ngươi bị Huyết Ma Kinh cắn trả, ta đây vì quá khẩn trương nên có bất cẩn đem vài giọt rượu trong ly mình thả vào trong ly của ngươi. Ừm, đại khái chính là như vậy”.
“Tiểu Quỷ sư phụ ngươi... Ui da...”.
Với cơn đau mỗi lúc một tăng, Lạc Lâm phải khó khăn lắm mới nói trọn vẹn thành câu: “... Lúc nãy chính mắt ta thấy ngươi đã uống rượu... Tại sao...”.
Như chẳng đành, Thi Quỷ thay Lạc Lâm nói hết: “Tại sao bây giờ ta lại chưa bị gì đúng không?”.
Nói đoạn, hắn há miệng phun ra một vài thứ. Là những mảnh băng.
Tay chỉ vào những mảnh lam băng vừa được mình phun ra, Thi Quỷ nói: “Đúng là lúc nãy ta cũng có uống rượu độc, nhưng sau khi vừa vào miệng thì ngay lập tức nó đã bị ta dùng một ít thủ đoạn để ngăn chặn. Kết quả thì như ngươi đang thấy, toàn bộ rượu uống vào giờ đã hóa thành lam băng...”.
“Tiểu Quỷ sư phụ ngươi... Ngươi... Ta...”.
Giờ phút này, sau khi đã hoàn toàn thông suốt thì lửa giận trong lòng Lạc Lâm liền mạnh mẽ trỗi lên.
Vốn nàng cho rằng mình đã lừa được Thi Quỷ, đã thành công ám toán hắn, sắp được chứng kiến cảnh tượng hắn lăn lê bò lết kêu gào trước mặt mình, ai ngờ đâu... Hết thảy đều chỉ là do nàng ảo tưởng. Thi Quỷ kia, hắn vốn là không hề mắc bẫy. Người bị lừa là Lạc Lâm nàng, bị ám toán cũng là Lạc Lâm nàng, và sắp sửa lăn lê bò lết cũng là...
Thế đấy, Lạc Lâm nàng đã bị lừa đến tận phút chót. Ấy vậy mà Thi Quỷ - kẻ đã ám toán, lừa gạt nàng kia, hắn lại ngồi ở đó xem nàng làm trò...
Quá ghê tởm! Quá đáng hận rồi!
Càng nghĩ thì lửa giận trong lòng Lạc Lâm càng bốc cao. Đến cuối cùng, như không thể chịu thêm được nữa, nàng dùng sức hét to:
“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi là tên khốn! Đồ gian ác xảo trá! Ta ghét ngươi! Ta hận ngươi...!”.
Phát tác xong, Lạc Lâm ngay lập tức liền hành động. Bằng tốc độ nhanh nhất, nàng lao người đi, nhưng phương hướng chẳng phải Thi Quỷ mà là nơi cửa, phía bên ngoài.
Độc tố đã thấm sâu, cơn đau đã dữ dội lắm rồi. Lạc Lâm nàng cần phải mau chóng đi tìm vị Độc Cửu thúc thúc của mình để điều trị. Trên người nàng cũng không có sẵn thuốc giải đấy!
Loại độc mà nàng hạ, nó vốn là không có thuốc giải!
...
Còn lại một mình trong nhà, Thi Quỷ cúi nhìn chiếc ly trong tay mình, thấp giọng nói ra:
“Tiểu Lạc Lâm, ngươi sai rồi. Thật ra thì đối với ngươi, ta cũng chẳng cần thiết phải phòng bị hay cảnh giác làm gì. Ngươi căn bản là không thể làm hại ta được...”.
Nói xong, hắn đem ly trả về chỗ cũ, tiếp đó thì chuyển mình đứng lên, hướng cửa sổ bước lại.
Sau vài bước chân, thân ảnh Thi Quỷ đã dừng hẳn. Hắn đã vừa tới đích.
Hướng mắt ra bên ngoài, trong cái nhìn xa xăm vô định, hắn lẩm bẩm: “Hai năm rồi... Thời hạn ba mươi năm hiện chỉ còn sáu năm nữa thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.